Đêm đó, Yên Cửu thổi tắt nến xong là lên giường nằm yên nhìn trần nhà chòng chọc.
Ngày mai trước khi tới sân luyện kiếm, chàng nhất định phải xử lý cái tua kiếm hồng phấn kia mới được.
Bên kia, Trường Ly cũng nằm trằn trọc trên giá kiếm, thấy đời kiếm tuyệt vọng quá đỗi.
Nàng cẩn thận nhớ lại mọi chuyện xảy ra hôm nay, càng nghĩ càng thấy mình đoán không sai.
Gã đệ tử ngoại môn yếu ớt không có chỗ dựa Yên Cửu vô tình đắc tội Đại tiểu thư đỉnh Ngọc Hoa ngang ngạnh ngông cuồng, bị nàng ta mò tới nhà đánh.
Đúng lúc đó, con cưng Kiếm tông kiêm đệ tử thân truyền của Chưởng môn Ninh Tầm giáng nhát kiếm chính nghĩa từ trên trời xuống, bênh vực lẽ phải, không chỉ giải quyết xong phiền phức mà còn tri kỷ xin lỗi.
Chẳng phải đây là cảnh anh hùng cứu mỹ nhân kinh điển à, chẳng qua là hoán đổi giới tính thôi.
Nhưng cảnh này xảy ra trong một cuốn truyện nữ chính vượt khó thăng cấp thì lại cực kỳ có lý!
Trường Ly càng nghĩ càng sầu, thoạt trông có vẻ cái gã đệ tử ngoại môn mờ nhạt Yên Cửu này chẳng giỏi đánh nhau lắm.
Nếu vô tình bị cuốn vào tình tiết gió tanh mưa máu liên quan tới nữ chính thì chắc một giây đã game over.
Nàng không muốn xui xẻo rơi vào kết cục kiếm gãy linh bay đâu.
Chưa sầu được hai phút, Trường Ly đã thấy mệt rã rời.
Kệ đi, cùng lắm sau này nàng cẩn thận một chút, cố gắng canh chừng gã đệ tử không có đầu óc kia là được.
Yên Cửu nằm trên giường mãi mới thấy giá kiếm yên ắng, bèn lặng lẽ ló đầu ra.
Trên giá kiếm đen thui, linh kiếm lanh lợi kia không nhúc nhích gì, chắc đã chìm vào mộng đẹp rồi.
Yên Cửu nhẹ nhàng xuống giường, từ từ đi tới chỗ Trường Ly.
Chàng đứng trước giá kiếm, nhìn cái tua kiếm ngọc bích hồng nhạt gắn trên người Trường Ly với ánh mắt thâm trầm.
Yên Cửu cẩn thận xuất ra một tia linh khí bọc quanh chuỗi ngọc bích vì sợ mấy hạt ngọc va vào nhau sẽ phát ra tiếng leng keng đánh thức linh kiếm.
Chàng nín thở, móc ngón tay vào sợi dây cột chỗ chuôi kiếm, cởi nó ra từng tí một.
Lúc này, Trường Ly đột nhiên trở mình khiến mối nối vừa lỏng ra thắt chặt lại ngay.
Sợi dây căng miết một rãnh mờ trên lòng bàn tay Yên Cửu.
Chàng cứng đơ người.
Đang ngủ ngon thì Trường Ly có cảm giác như tóc mình bị ai giật, vừa trở mình là da đầu căng ra luôn.
Nàng cau mày, mơ màng tính gỡ tóc ra.
Ủa khoan, tóc á?
Nàng không còn là người nữa thì lấy đâu ra tóc?
Trường Ly choàng tỉnh, vừa ngẩng lên đã trông thấy một cái bóng xõa tóc đen bù xù phía trên mình.
Khoảnh khắc ấy, Trường Ly thấy tim mình suýt ngừng đập.
Tiếng thét chói tai chưa kịp bật ra khỏi cổ họng đã tắt lịm.
Sao trị an ở Quy Nguyên Kiếm tông kém dữ vậy, không ngờ nửa đêm lại có quỷ đột nhập.
Trường Ly nhổm dậy tính chạy, ai biết quỷ ở thế giới tu tiên có kỹ năng kỳ dị gì không chứ.
Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách!
Trường Ly vừa bay lên không đã cảm thấy mình bị thứ gì đó níu lại.
Nàng cúi xuống nhìn, thấy con quỷ kia đang nắm tua kiếm hồng nhạt của mình.
Trường Ly nổi cáu ngay, sao ai cũng dòm ngó cái tua kiếm của nàng thế?
Ngay cả quỷ cũng muốn chôm tua kiếm của nàng!
Tức quá hóa liều, Trường Ly lập tức xoay người quất đuôi kiếm vào “con quỷ”.
Một tiếng chát vang lên trong màn đêm thanh tĩnh, Trường Ly vô thức khựng lại.
Sao cái cảm giác lúc quất hơi quen ta?
Trường Ly từ từ ngẩng lên, rốt cuộc cũng thấy rõ khuôn mặt thân quen nọ...
Là Yên Cửu, thế thì không sao.
Trường Ly yên tâm nằm oặt xuống giá kiếm song lại bật dậy ngay sau đó.
Không đúng, sao nửa đêm nửa hôm thằng nhóc này không chịu ngủ mà lén lút làm gì thế?
Trường Ly liếc nhìn Yên Cửu đang im lặng xoa mu bàn tay rồi nhìn tua kiếm trên người mình.
Nàng bỗng ngộ ra vấn đề, chợt muốn quất chàng thêm cái nữa cho bõ ghét.
Thằng nhóc này được lắm, mới gặp nữ chính có một tí đã bắt đầu ăn cây táo rào cây sung.
Có phải chàng tính chôm cái tua kiếm này cho Ninh Tầm không?
Hình như cái cô Lâm Diệu Toàn kia khá thân với Ninh Tầm, nếu Yên Cửu chôm tua kiếm đưa nàng ta thì sẽ có cớ nói chuyện với Ninh Tầm.
Nhờ chuyện này, đôi bên sẽ thành bạn bè còn gì.
Trường Ly thấy hơi khó thở bèn bay lòng vòng trên giá kiếm.
Uổng công trước khi ngủ nàng còn lo lắng cho cái mạng quèn của Yên Cửu, thế mà thằng nhóc này thì ngược lại, tâm trí chỉ có mỗi tình yêu.
Yên Cửu vừa xoa mu bàn tay đau điếng vì bị quất xong thì thấy Trường Ly nổi giận đùng đùng lượn tới lượn lui trên giá kiếm.
Chẳng hiểu sao cảnh tua kiếm hồng nhạt vung tới vung lui trên không trông cũng hay hay.
Yên Cửu khẽ ho một tiếng, lí nhí giải thích: “Thật ra ta làm thế vì sợ tua kiếm cộm người ngươi lúc ngủ...”
Trường Ly lườm chàng cháy mắt, có khướt ta mới tin.
Yên Cửu vân vê mũi, “Ta hứa sẽ tìm một cái tua kiếm đẹp hơn cho ngươi...”
Tua kiếm hồng nhạt càng vung bạo hơn.
Bọn đàn ông là chúa ba xạo.
Yên Cửu nhất thời luống cuống, chàng chưa dỗ kiếm bao giờ nên không biết phải làm sao mới khiến linh kiếm nguôi giận.
Hay là sang hỏi Triệu sư huynh cách vách?
Dù sao người ta cũng là Kiếm tu chính cống, đâu giống loại hàng nhái như chàng.
Nhưng thế không ổn, Triệu sư huynh là gã Kiếm tu cô đơn đến linh kiếm còn chẳng có, chắc hỏi cũng bằng thừa.
Yên Cửu nhanh chóng vứt bỏ ý tưởng không đáng tin này khỏi đầu.
Sau đó, chàng sực nhớ trong tiết đạo pháp Trường Ly hút linh khí cực kỳ hăng hái.
Yên Cửu thử ngưng tụ linh khí thành sợi rồi quấn vào thân kiếm Trường Ly.
Tốc độ lượn lờ của Trường Ly bỗng chậm hẳn, hình như linh khí nàng hút lúc trước đã tiêu hóa gần hết rồi.
Hơn nữa ai cũng biết nửa đêm con người ta hay buồn mồm thèm ăn gì đó mà.
Lúc còn là người, nửa đêm mất ngủ nàng rất khoái ăn tôm hùm đất xào cay, thịt nướng và lẩu v.v...
Giờ thành linh kiếm thì với nàng, sức hấp dẫn của linh khí không hề kém cạnh mấy món khuya ngon lành đó.
Trường Ly bất giác nuốt nước miếng.
Thấy Trường Ly lung lay, Yên Cửu lập tức tăng thêm linh khí.
Trường Ly càng nuốt nước miếng dữ dội hơn.
Nếu sợi linh khí mỏng manh ban nãy giống như tôm hùm đất thì bây giờ linh khí như tôm hùm đất xào thập tam hương vậy, còn hấp dẫn gấp bội.
Một khắc sau, Trường Ly vô dụng ngã quỵ trước đòn tấn công của linh khí.
Không phải ý chí của nàng không kiên định mà do kẻ địch quá giảo hoạt.
Nửa canh giờ sau, tia linh khí cuối cùng của Yên Cửu bị hút cạn.
Chàng nhìn chằm chằm Trường Ly lười biếng mà không khỏi hoang mang.
Hình như không phải là ảo giác của chàng mà thanh linh kiếm này ăn nhiều thật.
Thấy linh khí cạn kiệt, Trường Ly ợ một tiếng dù chưa đã thèm.
Trong màn đêm vắng lặng, Yên Cửu nghe thấy tiếng ợ này rõ mồn một.
Mắt chàng lóe sáng, ướm hỏi: “Thế mai ra ngoài đừng đeo cái tua kiếm này nhé?”
Trường Ly giống y một thanh kiếm đểu cáng ăn no chạy làng, vung tua kiếm từ chối rất quyết đoán: “Không được.”
Giọng nói ấy nghe rất trong trẻo hoạt bát, rõ ràng là giọng con gái.
Yên Cửu thấy như có sét giáng ngang tai đánh tan mọi ý nghĩ của mình.