Lý Thiên Hành cảnh nhận được rõ ràng kiếm khí kinh người đang nhanh chóng áp sát vào bản thân, toàn bộ râu tóc đều dựng ngược lên, vô cùng lạnh lẽo. Cảm giác áp bách, không thể chống đỡ, không thể gánh vác, sẽ b·ị c·hém c·hết. Những cảm giác ấy cứ không ngừng nâng cao, không ngừng khiến cho Lý Thiên Hành cảm nhận được nguy cơ sinh tử.
Lý Thiên Hành cắn chặt răng, vội vàng thi triển bí thuật, bộc phát toàn bộ sức lực, đánh cược một lần. Chỉ có ngăn được một kiếm này, mới có thể sống tiếp được.
Chỉ thấy toàn bộ cơ thể của Lý Thiên Hành lúc này đột nhiên phát sáng lên, toàn bộ cơ thể đều lớn ra thêm một vòng, vóc dáng cao lên đến hơn hai mét. Tóc trắng nhú ra một đôi sừng nhỏ, miệng dài ra răng nanh, tròng mắt trắng dã, không có đồng tử.
Trong bạch quang sáng chói, hừng hực như nhật quang, cơ thể của Lý Thiên Hành giống như hóa thành một dòng ngân hà, vô vàn vì sao làm cội nguồn của ánh sáng, hòa thành một dòng sông, bắn thẳng về phía kiếm nhận đang chém đến.
Long Tức – Chiếu Thiên!
“Phá!”
Bạch quang vọt lên, phóng đến kiếm nhận. Bạch quang cùng kiếm nhận xoắn lại với nhau, lại không có nổ tan mà giống như không ngừng quấn ép nhỏ lại, bạch quang rực rỡ chói sáng, gay gắt giống như mặt trời, không thể nhìn thẳng, không thể tiếp cận, hùng vĩ mạnh mẽ vô song.
Vút!
Uỳnh!!!
Bạch quang giống như đạt đến cực hạn, đột ngột nổ tung, một cột sáng trắng xóa bay thẳng lên bầu trời, giống như thần long xuất uyên, bay thẳng lên bầu cao.
Cột sáng chói lọi, xuyên thẳng lên trên, đâm thấu trần đá, đục xuyên đỉnh núi, hóa thành dòng thác chảy ngược, đổ thẳng lên bầu trời, cất cao mấy trăm mét, trong buổi sớm tinh mơ tỏa ra quang hoa rực rỡ.
Cột sáng hóa thành hàng trăm tia, giống như hỏa tinh, sau khi lên đến độ cao mấy trăm mét liền tỏa ra bốn phía, chiếu bừng cả sơn cốc, đưa cả sơn cốc từ đêm đến giữa ngày.
Xuyên thủng đỉnh núi, nghiền nát toàn bộ đất đá, để lại một cái lỗ hổng thẳng tắp từ giữa núi lên đến đỉnh, rộng hơn ba mươi mét, xoắn nát tất cả, đến bụi cũng không có rơi xuống.
Hô! Hô! Hô!
Quang mang tiêu tán, Lý Thiên Hành hít thở từng ngụm khí lớn, giống như một con cá đang thoi thóp cố gắng níu giữ sợi dây sinh mệnh, giống như hít mạnh một cái thì sợi dây sinh mệnh ấy sẽ bị hắn hút trở vào trong người.
Cơ thể của lão lúc này cũng khác, toàn thân khô quắt, gầy tóp chỉ còn da bọc xương, hơn nữa bộ da này cũng không toàn vẹn. Làn da của Lý Thiên Hành giống như bị ghép lại từ mấy trăm cái xác pháo, từng cái huyệt vị đều nổ tan tành, không có chỗ nào lành lặn.
Lý Quân Thiên đã thu kiếm, ánh mắt lạnh nhạt, hơi thở thông thường, không gấp không vội, mặt không b·iểu t·ình gì, tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát. Trong lòng hắn âm thầm đánh giá tình trạng của Lý Thiên Hành, chỉ cần một cái liếc mắt liền hiểu rõ nội tình.
‘Giấu lực lượng trong huyệt vị, dùng ý định hình, lại lấy lực lượng kích thích cơ thể, tùy ý biến đổi thành hình dạng kỳ dị, ngoại trừ lực lượng đến từ nội lực cùng chân ý của bản thân thì không khác tên Trần Nam là bao, có điều lực khống chế mạnh mẽ hơn, cũng không có chuyện bị điên cuồng mà đánh mất lý trí, sức khôi phục cũng không mạnh như Trần Nam, lực lượng cũng không phải cuồn cuộn như có ao máu. Nếu ta không hủy đi ao máu kia, lão già này có lẽ cũng có thể sử dụng chứ nhỉ? Thiêu đốt toàn bộ lực lượng cơ thể, thăng hoa một lần hóa thành “long tức” lực lượng rất mãnh liệt, so với chân khí còn mãnh liệt hơn một chút, nhưng thật sự là đốt mạng mà làm ra.’
“Lão già, tiến bộ không ít nha.”
“Gia gia!”
Lý Thanh Thanh vội vàng nhảy từ trên vách tường xuống, chạy đến cạnh Lý Thiên Hành, đỡ lấy cỗ thân thể khô quắt đang b·ốc k·hói. Lý Thiên Hành mệt nhọc bình ổn hơi thở, khó khăn nói.
“Không sao, tiếp một kiếm mà thôi, trước đây cũng tiếp rồi.”
Lý Thanh Thanh lấy xuống áo choàng, khoác lên thân thể vỡ nát của Lý Thiên Hành, sau đó hung ác trừng mắt nhìn Lý Quân Thiên một cái, muốn trách cứ cái gì. Sau đó ánh mắt rơi xuống trên thanh kiếm trên tay phải của hắn, con ngươi không khỏi co rút lại.
“Ngươi..ngươi..kia..Vĩnh Dạ!”
Tiếng nói có chút run run, lại kích động, giống như nghi hoặc, lại kinh hoảng rồi sợ hãi. Lý Quân Thiên khẽ liếc nàng một cái, cũng không thèm nói gì, mũi chân khẽ điểm một cái, thân hình vọt lên mười mấy mét, lại khẽ điểm chân một cái liền nhảy ra khỏi lỗ hổng trên đỉnh núi, để lại một câu lạnh nhạt.
“Uống rượu ở đâu?”
Lý Thiên Hành cũng không nhìn theo Lý Quân Thiên, tạm thời bình ổn được hô hấp, khàn khàn nói.
“Bờ hồ.”
Tiếng nói không lớn, Lý Quân Thiên lại có thể nghe rõ. Hắn phi thân lao ra khỏi đỉnh núi, bình minh vừa lên, ban mai rọi xuống, cảnh vật có thể thấy được loáng thoáng, lúc này toàn bộ khung cảnh của sơn cốc được hắn thu vào trong tầm mắt.
Nhà san sát, sân lớn, cây cao, đường sá thẳng tắp, ao nước rộng lớn có thể coi là như hồ nước, rộng chiếm nửa cái sơn cốc. Lại nhìn, có thể thấy được một cái lầu gỗ cao ba tầng, mái cong lợp ngói, ẩn hiện trong tàng cây.
‘Có lẽ đây là bờ hồ mà lão già kia nói nhỉ?’
Nghĩ vậy, Lý Quân Thiên đứng vững ở đỉnh núi, cơ bắp hai chân siết chặt, giống như những sợi cơ bắp ban đầu chỉ buộc lỏng vào với nhau, bây giờ lại đột ngột kéo căng hết cỡ, đầu gối hơi trùng, cổ chân cũng hơi cong lại.
Phanh!
Không khí nổ tung, cỏ cây tan nát vỡ tung, rạp ra bốn phía. Mặt đất không có vỡ nát, chỉ có không khí nổ tan lưu lại một vòng khí bạo trắng xóa.
Âm bạo!
Tốc độ đột phá vận tốc âm thanh, tạo ra âm bạo, lưu lại một vòng khí trắng nổ tung ở chính giữa không gian trống trải, gió xoáy hơi nổi, thổi tan mảnh vụn ra bốn phía.
Kiếm Độn!
Tốc độ bị đẩy lên cực hạn, có thể để người thi triển đột phá vận tốc âm thanh, toàn bộ thiên hạ, cũng chỉ có Kiếm Ma có thể thi triển, chính là độc kỹ khinh công của Kiếm Ma sáng tạo.
Phi thân trên không trung, Lý Quân Thiên lại mạnh mẽ bước ra một bước, chân khí nổ tung ở dưới chân, lưu lại một vòng khí bạo khác giữa không trung, còn bản thân một lần nữa tăng tốc, phi thẳng đến lầu gỗ ven hồ.
Không sai, Kiếm Độn có thể để hắn mượn lực giữa không trung, tuy rằng tiêu hao cực lớn, nhưng tốc độ thật nhanh, khoảng cách bảy tám trăm mét, Lý Quân Thiên chỉ cần một bước trên không trung là có thể nhanh chóng bước đến mái lầu gỗ. Cơ thể gần đến nơi liền xoay tròn một cái, chân khí khẽ động một cái liền tán đi toàn bộ xung lực, nhẹ nhàng hạ xuống lan can tầng ba.
Kiếm Độn có thể để Kiếm Ma mượn bước trên không trung ba lần, một lần thi triển có thể để người ta vọt xa gần hai nghìn mét chỉ trong vòng một hai giây ngắn ngủi, tốc độ cực kỳ kinh người. Ở trong cái thế giới hạn mức võ đạo còn thấp, người có khinh công xuất chúng cũng chỉ có thể chạy đến hơn trăm mét một bước thì tốc độ của Kiếm Độn đã là nhất tuyệt thiên hạ, ít người sánh được.
Nói đúng ra, trong cả thời gian tung hoành thiên hạ, Kiếm Ma cũng chỉ gặp được một người, một ngươi có thể đọ sức khinh công với hắn. Người đó võ công bình thường nhưng khinh công thật sự rất xuất sắc, cũng chính là kẻ có thể mượn lực trên không trung để tăng tốc. Nhờ sự đụng độ ấy, Kiếm Ma mới cải tiến ra Kiếm Độn mượn lực trong không trung, từng bước hoàn thiện khinh công, cuối cùng thắng được tên kia.
Cũng không biết về sau có khả năng gặp lại hay không.
Đang cảm khái một chút quá khứ, Lý Quân Thiên đẩy cửa bước vào tầng ba, cửa có chốt cài nhưng bị hắn dùng chân khí cắt đứt, mở ra một cách dễ dàng. Tầng ba là một gian phòng rất lớn, gần như toàn bộ tầng lầu đều chỉ có mỗi gian phòng này, khung cảnh sạch sẽ, hiển nhiên được dọn dẹp thường xuyên.
Lý Quân Thiên tiện tay đẩy một cái, bàn ghế gỗ bị hắn đẩy đến bên cửa sổ, sau đó ung dung ngồi xuống, Vĩnh Dạ đặt lên trên bàn. Lại mở cửa sổ ra để ánh sáng chiếu rõ vào trong phòng, Lý Quân Thiên chống cằm nhìn ra ngoài, thấy được hai người đang từ từ bước đến.
Lý Thiên Hành được Lý Thanh Thanh dìu đến sân chính lầu gỗ, từng bước chậm rãi, không thể đi nhanh. Nếu như nhìn kỹ, có thể thấy được bước chân của Lý Thiên Hành khá vững vàng, cũng không có yếu ớt như vậy, trái lại Lý Thanh Thanh rõ ràng là đang dìu người, nhưng mỗi bước đều run rẩy, không quá vững chắc.
Thấy Lý Quân Thiên đang nhìn xuống, Lý Thanh Thanh run rẩy càng mạnh trong khi Lý Thiên Hành không phản ứng gì, nhẹ nhàng nói với nàng.
“Tiểu Thanh, xuống bếp nấu mấy món ngon.”
Lý Thanh Thanh giống như đã sợ đến ngốc, nhưng rất nhanh phản ứng lại.
“Gia gia, hắn...”
“Không có gì, là ta mời hắn uống một chén.”
Lý Thanh Thanh trợn mắt, ý nàng là muốn nói cái này sao? Ý nàng chính là muốn hỏi người kia là ai, lợi hại như vậy, có thể đánh trọng thương gia gia, liệu có phải chính là đại ma đầu kia hay không?
Lý Thiên Hành sao lại không biết ý nghĩ của cô cháu gái, chỉ là chưa muốn đề cập đến thôi. Từ trong tủ rượu lấu ra một hũ rượu lớn, chừng mười lít, để khuất khá sâu xa, không người đụng tới. Ôm hũ rượu ra ngoài, lão nói.
“Được rồi, xuống làm chút món ngon cho ta đi. Có chuyện gì thì lát nữa rồi ngươi sẽ biết.”
Nói xong liền ôm hũ rượu đi lên lầu, để lại Lý Thanh Thanh phồng mồm trợn mắt, uất ức không thôi.
Ta cũng không quen thuộc nơi này, sao mà biết nhà bếp ở đâu?