Long Vũ Môn nằm lệch tại đông bộ Đông Long Châu, lãnh địa sơn môn trọn vẹn nằm trên một dãy núi dài mười mấy dặm, trải dài tây bắc đông nam, giống như một con địa long nằm úp sấp trên mặt đất.
Từ trong dãy núi, một con sông nhỏ chảy ra, cuối cùng tại sườn dốc phía đông đổ xuống thành thác nước, cao đến hai ba mươi mét, sóng nước cuồn cuộn. Trên thác nước, một cái cổng đá rộng chừng trăm mét, sừng sững giữa đỉnh.
Sơn môn xây bằng đá trắng, nhuốn màu thời gian cho nên không có trơn nhẵn mà có rất nhiều chỗ mài mòn, lừng lững cổ kính, trạm khắc tinh xảo. Trên thân cổng đá còn trạm khắc rất nhiều văn tự, thời gian trạm khắc khác biệt, dấu vết khác nhau rất rõ ràng.
Trên núi có thác, trên thác có cổng, chính là Long Thủ Phong, sừng sừng mấy trăm năm, nổi danh toàn bộ đại lục.
Trời tháng mười một, gió lạnh thổi khe khẽ, Long Thủ Phong cách biển tương đối, gió lạnh cũng không khô, trái lại vẫn hơi ẩm ướt. Trời đông không có tuyết, nhưng vẫn rất lạnh, lòng người cũng lạnh.
Long Vũ Môn ngày này, bi thống bao trùm.
Môn chủ Long Vũ Môn, ở trên sơn môn, dùng một thanh trủy thủ đen tuyền, giống như một cái nghi thức, đem văn tự chậm rãi khắc lên trên cổng, nét khắc nặng nề, từng đường khắc xuống, giống như khắc vào trong lòng của hắn, đau đớn khó tả.
Sau lưng môn chủ Long Vũ Môn, Lý Thanh Thanh bưng một cái hộp đá, vuông vức khóa kín. Nàng không diện thanh y, nàng mặc một bộ tang y trắng xóa, sắc mặt hơi nhợt nhạt.
“Môn chủ, ngươi bớt đau lòng. Gia gia đạt được như nguyện mà đi.”
Môn chủ Long Vũ Môn cúi thấp, rất nặng nề trạm khắc từng chữ, mãi cho đến rất lâu sau, hắn hạ xuống chủy thủ, âm trầm hỏi.
“Tiểu Thanh, ngươi nói trên đường gặp được cô cô ngươi?”
Lý Thanh Thanh không phác giác ra cái điều gì kỳ quái, gật đầu nói.
“Đúng vậy, chính gia gia nói nàng là cô cô ta, cũng từng là thánh nữ Long Vũ Môn.”
Môn chủ Long Vũ Môn siết chặt chủy thủ, sát ý tràn ngập trong mắt, chỉ là không có phát ra. Âm thanh càng trầm càng thấp lẩm nhẩm.
“Khuynh Thiên sư tỷ à? Nàng lại vẫn còn sống sao?”
Nói đến, ngữ âm của hắn lớn hơn một chút, nói với Lý Thanh Thanh.
“Nàng đi chỗ nào?”
Lý Thanh Thanh lắc đầu.
“Ta không biết, lúc trước bọn ta liền cáo biệt, cô cô cũng không muôn cùng ta trở về Long Vũ Môn.”
Môn chủ Long Vũ Môn gật đầu, cất đi chủy thủ, ý vị sâu xa nói với Lý Thanh Thanh.
“Thanh Thanh, chuyện của người cùng Vương Tri cứ tạm để thế này đã. Long Vũ Môn vào lúc này rất cần ngươi.”
Nói đùa, Long Biến bản hoàn chỉnh mà Lý Thiên Hành để lại cũng chỉ có nàng mới biết, làm sao có thể để nàng rời đi được. Tạm thời đè ép chuyện hôn ước, thậm chí nếu như có năng lực thì hủy bỏ luôn mối hôn ước này càng tốt. Nhiều năm bố cục như vậy, Văn Tu Cốc đã sớm bị Long Vũ Môn thẩm thấu cùng chia cắt, nếu không phải sợ các đại môn phái khác chèn ép, Long Vũ Môn sớm đã nuốt trọn Văn Tu Cốc.
Trước đây muốn nhanh chóng đưa Lý Thanh Thanh sang đó dần dần đoạt quyền, danh chính ngôn thuận sáp nhập về Long Vũ Môn.
Nhưng tình hình lúc này thì khác, tầm quan trọng của Lý Thanh Thanh đối với Long Vũ Môn đã vượt xa Văn Tu Cốc, bởi vì đây chính là truyền thừa cao cấp nhất, là gốc rễ của môn phái, không thể đưa sang Văn Tu Cốc được.
Lý Thanh Thanh cũng có tính toán không khác cho nên không phản đối chuyện này. Về phần đại sư huynh của Văn Tu Cốc kia, nàng cũng mới gặp qua hai lần, cảm quan ban đầu là không chán ghét, chứ nói đến tình cảm, thì cũng không có gì đặc sắc.
“Vâng thưa môn chủ.”
Lý Thanh Thanh đáp ứng một cái, một lúc sau không có trao đổi thêm, Lý Thanh Thanh mang hộp đá thả xuống dòng sông, chìm vào dưới chân của sơn môn. Cánh cửa này, không những điêu khắc tên của những người có cống hiến lớn cho Long Vũ Môn mà còn bao hàm cả tro cốt di vật của bọn hắn. Đắm chìm dưới dòng sông, trở thành một phần của thác nước, một phần của cánh cửa, vĩnh viễn thủ hộ lấy Long Vũ Môn.
...
Nam Nguyên Châu, bắc bộ, Bạch Ngâm Giang.
Toàn bộ Thương Võ Đại Lục có hai con sông lớn, phía bắc là Thanh Hà, phía nam là Bạch Ngâm Giang. Thanh Hà đổ ra biển ở Đông Khâu, còn Bạch Ngâm Giang đổ ra cửa biển phía đông nam, cũng chính là nam bộ của Văn Lạc Châu, gọi là Bạch Khâu.
Mà Nam Nguyên, là khu vực trung lưu của Bạch Ngâm Giang, nước sông chảy mãnh liệt gợn lên bọt nước trắng xóa, nếu như có thể nhìn xuống từ trên cao, toàn bộ Bạch Ngâm Giang đều mang một màu trắng bạc đẹp mắt do bọt nước không ngừng sinh diệt tạo thành, vô cùng đẹp mắt.
Một con thuyền lớn đang lao nhanh xuống phía hạ du, thuyền gỗ hai lầu tương đối nổi trội giữa dòng sông. Lý Quân Thiên ngồi ở một bên cửa sổ tầng hai, gió mạnh thổi cho quần áo của hắn bay phấp phới. Thời tiết tuy lạnh nhưng đối với Lý Quân Thiên thì không đáng kể, thân thể có chân khí tẩy luyện đã rất mạnh, thêm chân khí hộ thể thì gần như nóng lạnh bất xâm.
Cho dù không có chân khí thì võ giả có nội lực hộ thể, chỉ cần duy trì nội lực hộ thể liền làm được hạn chế nóng lạnh, thời tiết thế này có thể làm cho cơ thể cảm nhận mát mẻ, cũng không sợ bị lạnh đến cóng.
Lý Quân Thiên vẫn duy trì một thân hắc y mỏng manh, đầu đội nón che vững vàng, không bởi vì gió lớn mà lắc lư, nhàn nhã thưởng trà ngắm cảnh.
Không phải có hứng thú gì kỳ quái, kiếp trước hắn chưa từng đi thuyền dọc theo sông lớn cho nên muốn ngắm cảnh một chút. Đồng thời cái thời tiết lạnh lẽo này, rơi vào trên thân Lý Quân Thiên thì có chút mát mẻ, để hắn ưa thích ra hóng gió.
Kiếm Ma tất nhiên từng đi thuyền, cũng vượt qua sông, càng không xa lạ với Bạch Ngâm Giang, cho nên một chút hình ảnh trong ký ức cũng có hiện lên đối chiếu, mang đến một chút cảm giác hoài cổ. Tuy nhiên bản thân Lý Quân Thiên thì đúng là chưa từng đích thân trải nghiệm, cảm thấy rất mới mẻ, tinh thần dễ chịu.
Mây đen trĩu nặng che kín bầu trời không có chút ánh nắng nào, lúc này giống như đã tích trữ nước đến cực hạn, bắt đầu đổ mưa, tuy chỉ là mưa phùn bay bay nhưng làm cho không khí càng thêm rét lạnh.
Thuyền này không phải chỉ có một mình Lý Quân Thiên làm hành khách, trong tầng lầu có rất nhiều người mang theo binh khí, ăn mặc phóng khoáng, hiển nhiên đều là người trong giang hồ.
Bọn hắn túm năm tụm ba, có thể ngồi bàn riêng lẻ như Lý Quân Thiên thật sự khá nổi bật, nhưng đám người đang châu đầu ghé tai lại bàn luận, cũng không có đặt sự chút ý lên người Lý Quân Thiên.
Hai tháng trước, lão tổ Trương Vô Cực của Nguyên Cực Tông vân du tứ phương trở về, mang theo trường sinh pháp. Chuyện này, không thể không gây nên oanh động đối với toàn bộ võ lâm.
Trường sinh bất lão, ai có thể cưỡng lại được dụ hoặc này?
Những tưởng Nguyên Cực Tông sẽ phải gánh vác áp lực cực lớn từ các thế lực khác, thậm chí là đề phòng người ngấp nghé mà làm đủ biện pháp. Nhưng Nguyên Cực Tông cũng không che giấu thông tin, trái lại phát đi thiệp mời, hẹn ước hai tư tháng chạp tề tụ Cực Đạo Sơn, cùng nhau chia sẻ trường sinh pháp.
Giang hồ vốn đã sóng to gió lớn, lúc này đón thêm một cái nguyên thạch nện xuống, trực tiếp hóa thành s·óng t·hần, muốn nhấn chìm cả Thương Võ Đại Lục.
Khoảng cách ước hẹn còn không đến mười ngày, nói chính xác thì hôm nay là ngày mười lăm tháng mười hai.
Hai tháng vừa qua, Lý Quân Thiên một bên du ngoạn, không gấp không vội mà đi đường vòng để tiến về Nguyên Cực Tông. Nàng đi về phía bắc của Nam Nguyên Châu dừng chân ở một số nơi vài ngày, cuối cùng hôm qua mới lên thuyền xuôi theo Bạch Ngâm Giang để đến Nguyên Cực Tông.
Hai tháng này, nàng không chỉ ngắm cảnh không, một bên dùng chân khí rèn luyện cơ thể, hiệu quả không phải rất mạnh nhưng duy trì sinh cơ tươi mới. Một bên khác, nàng xác nhận một vài điều.
Thế giới này, ở rất nhiều phương diện giống với kiếp trước của hắn. Trọng lực không sai biệt lắm, âm thanh bình chướng cũng gần như nhau. Một năm có mười hai tháng, một tháng có ba mươi ngày, một ngày có hai mươi bốn giờ. Trên trời có trăng có sao, mặt trời luân phiên thay đổi, trăng có tròn có khuyết. . .
Thế nhưng, thế giới này không tự quay, dựa trên ký ức của Kiếm Ma, thế giới này là một cái đại lục phẳng, không phải hình cầu, ít nhất trong phạm vi có thể đi đến được, thế giới này chính là phẳng. Lý Quân Thiên dùng biện pháp đơn giản kiểm chứng, thật sự không có tự quay tròn, cũng gần như chắc chắn thế giới không phải là hành tinh có hình cầu mà thật sự chỉ là một khối đại lục.
Đã chỉ là một khối đại lục, tại sao trăng có thể khi khuyết khi tròn, ngày đêm luân phiên, khí hậu khi nóng khi lạnh tuần hoàn, sao trời nhấp nháy rực rỡ?
Lý Quân Thiên không biết, cũng không định tìm hiểu ngay tức khắc. Lấy năng lực của hắn, có thể bắt đầu đi tìm hiểu bản chất của thế giới này, nhưng nó không phải việc cấp bách. Cho nên hắn lên thuyền đến Nguyên Cực Tông.
Trên thuyền, hắn mới biết được, trong hai tháng qua, toàn bộ Nam Nguyên Châu gió nổi mây phun, hỗn loạn bừng bừng. Võ giả trong thiên hạ đều tề tụ, ngoại trừ những thế lực được đưa th·iếp mời ước hẹn được vào Nguyên Cực Tông, không ít tán tu có võ lực siêu quần cũng được tiếp đón. Nhưng đại bộ phận bị Nguyên Cực Tông cản lại ngoài sơn môn, khiến cho rất nhiều người căm phẫn.
Cuối cùng, liên minh tán tu được thành lập, vây kín Cực Đạo Sơn, muốn tạo áp lực cho Nguyên Cực Tông. Liên minh tán tu mỗi ngày một đông đảo, càng lúc càng nhiều người chạy đến gia nhập.
Người trên thuyền, không sai biệt lắm cũng là mục đích này.