Bắt Đầu Từ Kiếm Ma

Chương 36: Trương Vô Cực



Chương 36: Trương Vô Cực

Mấy vị dẫn đầu các đại phái ngay khi Lý Quân Thiên xuất thủ, bọn hắn ngay lập tức làm ra phản ứng, không phải hợp lực cùng Thanh Lương Cư Sĩ mà thi triển ra võ công, rút lui về đằng sau.

Kiếm ý đã sớm phá thiên địa đại thế trấn áp, bọn hắn hoạt động tự do hơn nhiều, ý cảnh thi triển kết hợp cùng nội lực hóa thành chân khí, trong chớp mắt liền bao phủ lấy đệ tử nhà mình, rút lui ra ngoài trăm mét.

Tử Lan Tiên Nữ nắm lấy mấy đệ tử Cực Lạc Các rút lui, trước mặt hiện lên một đóa u lan phát ra tử huy nhàn nhạt, hoa lan nở rộ giống như một cái vòng hoa lộng lẫy, nhiều hoa đua nở che chắn lấy phương viên mấy chục mét.

Hắc Bạch Song Kiếm đồng dạng thi triển ra Hắc Bạch Kiếm Ý, kiếm ý vờn quanh tuy rằng không có tạo ra một lớp khiêng nhưng cũng lấy công làm thủ, cắt chém mọi lực lượng xông vào vòng bảo hộ của bọn hắn.

Trần Nguyên Hóa cùng Lê Thanh càng không cần phải nói, trực tiếp rút lui ra ngoài mấy trăm mét, nửa đường có thể cứu ai liền tiện tay bắt lấy rút lui, hoàn toàn không có ý định phòng thủ.

Mà hai người vừa mới thả xuống đệ tử nhà mình, liền cảm nhận được toàn bộ Đạo Đỉnh Phong run lên, giống như bị một ngọn núi khác đập vào, đỉnh núi rung chuyển một cái.

Cuồng phong thổi loạn, một lượt bụi mù bị thổi tán đi, lộ ra hoàn cảnh ở trung tâm. Nơi đó, cự kiếm biến mất, chỉ có cự thủ đang nắm chặt chậm rãi mờ đi. Mà ở trung tâm, đã không có Thanh Lương Cư Sĩ, cũng không có hoàng kim sách, chỉ còn một cái hố lớn hơn ba mét, kéo dài mười mấy mét không biết sâu bao nhiêu, hiển nhiên chính là một kiếm của Lý Quân Thiên bổ ra.

Trương Vô Cực âm trầm, sắc mặt đen lại như muốn chảy ra nước, ánh mắt nhìn chằm chằm Lý Quân Thiên.

“Tiểu bối, ngươi quá phận.”

Lý Quân Thiên xoay người, đối mặt với Trương Vô Cực, cười lạnh nói.

“Có vẻ như ngươi đi ra con đường thú vị nhưng cũng không mạnh nha!”

Vừa rồi giao thủ, Lý Quân Thiên đã nhìn ra một chút huyền ảo trong pháp môn của Trương Vô Cực. Người này không biết dùng biện pháp gì, triệt để dung hợp bản thân cùng thiên địa đại thế, giơ tay nhấc chân đều mang lực lượng của thiên địa, lại không bị cố định ở một nơi nào mà là toàn bộ thiên địa đại thế, chỉ cần có một thời gian thích ứng liền có thể tùy ý điều động đại thế của nơi ở.

So với Lâm Đông vừa rồi thì chỉ khác biệt ở phạm vi không bị hạn chế, hơn nữa nội lực cũng đã hoàn toàn biến mất. Thân thể mạnh mẽ hơn võ giả thông thường, cũng có thể sống rất lâu nhưng lực lượng đến từ thiên địa đại thế chứ không có nội lực hay chân khí, cội nguồn lực lượng không có xuất phát từ bản thân.

Hơn nữa còn bị thiên địa trói buộc nhất định, giống như không thể phát huy ra toàn bộ lực lượng mượn đến vậy. Đại thế thể hiện ra rất mạnh, nhưng lực lượng lại không có mạnh tương xứng.

Giả dụ như Đạo Đỉnh Phong này nặng ba mươi tỉ tấn, sơn thế tỏa ra ước chừng có khoảng một phần ba, cũng khoảng mười tỉ tấn. Lại dùng sức người mượn lực, bất kể lấy biện pháp gì, mượn đến một vài phần triệu lực lượng, thậm chí là một vài phần chục vạn cũng là một con số khổng lồ.

Nhưng đại thế như vậy, cũng giống như mang một cái thùng lớn cho đứa trẻ nâng lên vậy, trước khi có thể đem nó đập người thì đã đem đứa trẻ kia đề c·hết rồi.



Nên mượn, cũng là căn cứ vào bản thân cân lượng có thể điều khiển mà mượn, trong giới hạn bản thân có thể chịu đựng.

Tính đi tính lại, bất kể là Trương Vô Cực làm thế nào cũng chỉ có mượn đến phần lực lượng mà hắn có thể chịu đựng được. Nhưng thông qua lần thăm dò vừa rồi, Lý Quân Thiên cảm thấy Trương Vô Cực không có làm được đến cực hạn.

Giả dụ Trương Vô Cực có thể chịu đựng được lực lượng trăm vạn cân, nhưng chỉ có thể mượn đến sử dụng bảy tám mươi vạn cân. Ý chí đầy đủ, thiên địa cho mượn, cơ thể chịu được, nhưng không thể hoàn toàn mượn đến.

Lý do là vì sao?

Lý Quân Thiên lâm vào trầm tư, suy nghĩ hạn chế của vấn đề này. Cũng có khả năng Trương Vô Cực vừa rồi cố ý không có thể hiện toàn lực, bởi vì lão không cần phải liều mạng, cho nên mới chỉ ra một phần lực như vậy.

Cho nên Lý Quân Thiên mới biểu lộ ra kiêu ngạo như vậy, khiêu khích Trương Vô Cực. Dù sao đều phải xuất thủ, cần gì phải cố kỵ cái gì.

Trương Vô Cực vậy mà không có bạo phái, thâm trầm nói.

“Vậy ngươi không đến vì trường sinh nhỉ?”

Lý Quân Thiên tràn đầy khinh thường nói.

“Chỉ cần đủ mạnh liền sẽ có trường sinh, nếu không chỉ là con rùa sống lâu một chút mà thôi.”

Trương Vô Cực cười lớn, tán thưởng.

“Không sai, chỉ cần đủ mạnh liền sẽ có được trường sinh.”

Nói đến đây, lão hơi ngưng lại, giọng nói lại trở nên thâm trầm hỏi.

“Nhưng ngươi có biết thiên địa này cũng có giới hạn, đạt đến hạn mức cao nhất lại không có đường tiến lên nữa.”

Lý Quân Thiên tất nhiên hiểu rõ chuyện này, nhưng hắn cũng là Kiếm Ma, cũng là người từng hóa thành trần nhà của thế giới này, càng là đánh vỡ giới hạn của thế giới này. Mặc dù cái giới hạn này có chút kỳ quái, dù sao thiên địa so với võ giả mạnh hơn nhiều lắm, tại sao giới hạn lại thấp như vậy. Nhưng nói đi nói lại, giới hạn đã b·ị đ·ánh phá, không phải không phá được.

Chung quy lại, chính là không đủ mạnh.



Lý Quân Thiên khinh thường nói.

“Thiên địa có giới hạn là không sai, nhưng ngươi bị hạn chế chính là do ngươi quá yếu. Năm đó người yêu bị vây c·hết ở Tự Tại Môn mà không cứu được, chính là do ngươi yếu kém. Mà ta, một người có thể đem Tự Tại Môn g·iết đến chó gà không tha.”

“Muốn c·hết!”

Không thể nghi ngờ, lời nói của Lý Quân Thiên chạm đến vảy ngược của Trương Vô Cực. Năm đó hắn hao hết toàn bộ tinh lực, cũng chỉ khiến cho Tự Tại Môn từ từ phân rã, cũng không có cơ hội cứu được tự tại thánh nữ.

Tự tại thánh nữ, vì hắn mà bị nhốt đến c·hết già, thi cốt không thu hồi được. Đây vĩnh viễn là vết sẹo không thể lành trong lòng của Trương Vô Cực, cho dù trăm năm, nghìn năm sẽ không thể quên, càng không thể đụng chạm.

Chạm vào chắc chắn sẽ khiến cho điên cuồng bắn ngược, bạo nộ công kích của Trương Vô Cực.

Chỉ thấy Trương Vô Cực đứng dậy, hai tay khép lại với nhau. Thiên địa đại thế cuồn cuộn đổ ập xuống, lực lượng trăm vạn cân từ trên trời đánh thẳng Lý Quân Thiên.

Lý Quân Thiên bước ra một bước, tại chỗ chỉ là một đạo tàn ảnh, còn bản thân đã vọt đến không trung, cách xa Đạo Đỉnh Phong đến mấy trăm mét. Trương Vô Cực đồng dạng bước ra, cơ thể vọt đến không trung, hơn nữa còn có thể lơ lửng giữa trời, thậm chí là tùy ý biến đổi phương hướng. Đồng thời, vung tay đánh ra một chưởng.

Một chưởng này, lại chỉ có ba bốn mươi vạn cân, hoàn toàn không mạnh mẽ như vừa rồi. Lý Quân Thiên bùng lên chân khí, hắc kiếm xé trời hiện ra, chân khí cuồn cuộn bốc lên, ba thành chân khí hóa thành một thanh cự kiếm, kéo dài trăm mét, sắc bén vô song, che phủ ánh sáng bầu trời.

Kiếm vừa hiện, dễ dàng đem một chưởng của Trương Vô Cực xẻ đôi, hoàn toàn không phải gắng sức phòng ngự. Trương Vô Cực giống như cưỡi mây đạp gió, lơ lửng giữa trời, hai mắt tràn đầy phẫn nộ nhưng không mất tỉnh táo, lập tức chuẩn bị phát ra đại chiêu.

Tay trái niêm hoa ấn, tay phải câu địa ấn, song ấn hội tụ xoay chuyển một vòng, đồng loạt bắn ra, khóa chặt Lý Quân Thiên. Sơn thế, thủy thế, vân thế, phong thế, giống như hội tụ lại, kết hợp với nhau, vậy mà có thể hóa thành một dòng g·iết đến Lý Quân Thiên.

Lý Quân Thiên cũng không chậm, nâng lên Vĩnh Dạ, toàn bộ chân ý tụ tập lại. Bất Bại Kiếm ý bị hắn thôi động đến cực hạn, thể hiện ra quyết tâm chiến thiên đấu địa, bá khí hùng hồn.

Giết!!!

Lý Quân Thiên xuất kiếm, một kiếm chém ra, cự kiếm đổ ập xuống, mang theo vĩ lực vô biên. Kỳ thực lực lượng của lý quân thiên cũng không mạnh hơn Trương Vô Cực, chính là trăm vạn cân mà thôi. Nhưng lực lượng của hắn cô đọng tận cùng, một kiếm có thể chém tan hết thảy.

Không thể không nói Trương Vô Cực sống được lâu, thủ đoạn tinh diệu, hội tụ nhiều loại đại thế có thể để lực lượng tăng lên đến cực hạn, thậm chí cũng cô đọng không thiếu, không có tản mạn rời rạc, so với Lâm Đông lợi hại không chỉ gấp trăm lần.

Thậm chí so với võ giả Đại Hải Kỳ cũng mạnh hơn không ít, so sánh về mặt chân khí đã là tinh thuần hơn rất nhiều, giống như chân khí đã thuế biến mấy lần.



Nhưng so sánh với Lý Quân Thiên, kẻ có chân khí thuế biến mấy chục lần, vậy thì yếu hơn nhiều lắm.

Ở lực lượng ngang nhau chất lượng khác biệt mấy lần v·a c·hạm vào, công kích của Trương Vô Cực liền không có huyền niệm, liền bị chẻ đôi ra. Thiên địa đại thế của Trương Vô Cực cuồn cuộn không ngừng, lao đi như dòng lũ, Lý Quân Thiên giống như một con thuyền ngược nước mà lên, xé dọc dòng lũ.

Chiêu thức cũng chỉ có thể làm cự kiếm hạ xuống thôi, cũng không thể ngăn chặn được.

Trương Vô Cực đã nhận ra điều này, quả quyết cắt đứt lực lượng, thân hình ở trên không trung lướt đi, tránh ra cực kiếm bổ xuống. Hắc kiếm che trời, mang đến đêm tối mờ mịt từ trên cao bổ thẳng vào Đạo Đỉnh Phong.

Oanh!!!

Một nửa đỉnh núi bị gọt xuống, khiến cho mặt đất bằng phẳng của Đạo Đỉnh Phong đột ngột bị vát nhọn đi rất nhiều. Một khối núi đá lớn bằng tòa nhà ba tầng, nặng không biết bao nhiêu vạn cân rơi khỏi vách đá, hạ lạc xuống đáy vực, tạo nên một chấn động lay chuyển toàn bộ Cực Đạo Sơn.

Lý Quân Thiên cầm kiếm, chân đạp vào không trung, tùy theo Kiếm Độn đi đến bên cạnh Trương Vô Cực, kiếm ý cô đọng đến cực độ, sát thân chém ra, lực lượng so trước không kém lại cô đọng lên đến một thước trường kiếm, uy lực còn mạnh hơn trước gấp mấy lần.

Trương Vô Cực trợn lớn hai mắt, một quyền đập ra, lực lượng vậy mà cũng là trăm vạn cân, cơ thể thuần túy vậy mà không thua kém với lực lượng mượn được của thiên địa đại thế.

Lực lượng không sai, nhưng chất lượng hoàn toàn không thể so sánh với Lý Quân Thiên cầm Vĩnh Dạ đánh tới được.

Phốc!!!

Một kiếm sắc bén lướt qua, nửa thân thể của Trương Vô Cực nổ tung, kiếm khí cuồn cuộn đem tay phải cùng phần từ bụng của lão xoắn nát thành hư vô, nửa thân thể bên trên vậy mà không có t·ử v·ong. Chỉ thấy Trương Vô Cực mở miệng, từ trong miệng phun ra một ngụm máu, ngụm máu như tên bắn, nhắm thẳng thái dương của Lý Quân Thiên.

Khoảng cách quá gần, Lý Quân Thiên nghiêng đầu một cái, chân khí cuồn cuộn bảo bọc lấy cơ thể, hình thành một lớp phòng hộ.

Phanh!!!

Nón che mặt của Lý Quân Thiên nổ tung, thành nhiều mảnh, huyết tiễn lao thẳng vào thái bên thái dương của Lý Quân Thiên. Hắn lại nghiêng một chút, huyết tiễn lướt qua thái dương, đánh thẳng vào buộc tóc của bản thân. Chân khí ngăn lại lực bạo tạc của huyết tiễn, đầu của hắn hơi chấn động một cái nhưng cũng không có v·ết t·hương cụ thể.

Chẳng qua dây buộc tóc của hắn chỉ là dây vải thông thương, cũng không chịu được loại lực lượng này, lập tức vỡ thành mấy chục mảnh, tóc dài bạc trắng liền xõa tung xuống, vắt qua vai của nàng, phủ xuống trên lưng, nhẹ nhàng tung bay trong gió.

Lý Quân Thiên dùng ánh mắt rét lạnh nhìn nửa cỗ thân thể của Trương Vô Cực đang hạ lạc xuống dưới chân núi, tốc độ rơi vô cùng nhanh. Nàng khẽ vung một kiếm, kiếm mang phóng ra, đem thi nửa cỗ t·hi t·hể chém thành mảnh vụn.

Cuối cùng, xoay người đạp không, trở lại Đạo Đỉnh Phong.

...