Từ Trường Khanh không biết vì sao Kiếm Ma đột nhiên lại có sát ý nồng như vậy, nhưng vừa lúc hắn khá tự tin với mục đích của mình. Từ Trường Khanh cẩn trọng dò xét biểu cảm của Bạch Tiên, chậm rãi nói.
“Kiếm Ma tái xuất giang hồ rồi”.
“Ngươi nói cái gì?”
Bạch Tiên trừng mắt, trong mắt lóe lên hàn quang, nhìn chằm chằm vào Từ Trường Khanh, ánh mắt như kiếm xuyên thấu lòng người.
Từ Trường Khanh chỉ cảm thấy một hồi chấn động truyền đến, toàn bộ Tàng Kiếm Phong giống như lay chuyển theo tâm trạng kích động của đối phương.
Cả chục vạn thanh kiếm đồng loạt hưởng ứng tâm tình của nàng, mang theo vô tận sát ý, chỉ cần một ý nghĩ của nàng liền có thể mang theo chục vạn trường kiếm g·iết đến.
Bạch Tiên dùng ánh mắt lăng lệ nhìn chằm chằm Từ Trường Khanh, gằn mạnh từng chữ hỏi.
“Kiếm Ma! Ở! Đâu?”
Từ Trường Khanh hít sâu một hơi, thẳng thắn nói.
“Ở Nguyên Cực Tông, có lẽ Nguyên Cực Tông cũng trở thành dĩ vãng rồi”.
Bạch Tiên hơi ngưng lại, khuôn mặt không có thay đổi gì. Một hồi lâu sau, nàng lên tiếng.
“Cho nên ngươi lén tiến vào Tàng Kiếm Phong để nói cho ta chuyện này?”
Từ Trường Khanh gật đầu, ngưng trọng nói.
“Ước định năm đó chính là như vậy. Ta giúp ngươi tìm Kiếm Ma, chúng ta liên thủ g·iết c·hết hắn”.
Bạch Tiên cười lạnh, chẳng qua là có thù chung thôi, cũng không phải hữu nghị gì. Nhưng biết được Kiếm Ma tái xuất giang hồ là một tin tốt, nàng chờ đợi mòn mỏi ba mươi năm cuối cùng cũng có thể xuất thủ trả thù rửa hận.
Có điều, Tàng Kiếm Thuật của nàng còn chưa luyện thành. Tàng Kiếm Thuật giống như có thể tùy ý nuôi dưỡng, mỗi lần xuất kiếm sử dụng hết tích xúc lại một lần nữa bắt đầu từ con số không. Nhưng Tiên Kiếm khi lạc ấn truyền thừa cho nàng chính là cưỡng ép nàng phải tu luyện đến một cấp độ nhất định, cho đến tận lúc này nàng cũng chưa có hoàn thành.
Chưa hoàn thành, vẫn có thể xuất thủ, chỉ là không rời đi được Tàng Kiếm Phong.
Nếu như nàng một lòng muốn c·hết thì đi ra cũng được, nhưng đại thù trước mắt còn chưa báo, nàng không cam tâm chịu c·hết, cho nên mới bị vây lại nơi này.
Nghĩ đến đây, Bạch Tiên nói.
“Ngươi cũng đã biết, ta không thể rời khỏi Tàng Kiếm Phong”.
Từ Trường Khanh nhíu mày, thời gian bọn hắn quen biết không ngắn, thiên tư của Bạch Tiên cũng không tầm thường, cho nên rất lâu trước đây Bạch Tiên đã nói có cách thoát khỏi giam cầm ở Tàng Kiếm Phong, chỉ là sẽ tốn nhiều thời gian.
Không nghĩ đến nhiều năm như thế còn chưa thành công.
Ngẫm nghĩ một chút, Từ Trường Khanh Hỏi.
“Vậy nếu như Kiếm Ma đến Vô Thường Kiếm Phái, ngươi có thể ra tay sao?”
Bạch Tiên gật đầu, lãnh ý trong mắt lại nồng thêm mấy phần. Kiếm Ma xuất thế, Từ Trường Khanh leo núi báo tin, vậy mà Vô Thường Kiếm Phái cũng không thông báo nàng. Đúng là một đám chó c·hết, năm đó cúi đầu trước Kiếm Ma, đến bây giờ cũng không ngóc đầu lên được.
Bạch Tiên đang nghĩ nếu như Kiếm Ma tìm đến, nàng có thể tiện tay chém c·hết Kiếm Ma cùng đám Vô Thường Kiếm Phái này thì Từ Trường Khanh vui vẻ nói.
“Vậy thì tốt!”
“Ngươi có thể để Kiếm Ma đi đến Vô Thường Kiếm Phái?”
Bạch Tiên kinh ngạc, tìm đến Kiếm Ma đã không dễ dàng, còn để người ta có thể đi đến nơi chỉ dịnh càng không dễ. Năm đó Đãng Ma Minh dùng thời gian theo dõi rất lâu, cuối cùng tìm được địa điểm Kiếm Ma sẽ đi qua mới toàn lực mai phục, đánh một đòn bất ngờ.
Từ Trường Khanh biết Bạch Tiên cách biệt với tin tức bên ngoài, liền lên tiếng giải thích.
“Kiếm Ma tái xuất giang hồ đã g·iết mấy cao thủ tuyệt đỉnh rồi, sư bá ta chính là c·hết ở trên tay của hắn. Lần này hắn lên Nguyên Cực Tông chính là hướng về Trương Vô Cực, vị tiền bối truyền kỳ tám trăm năm trước của Nguyên Cực Tông. Cho nên ta mạnh dạn phỏng đoán, Kiếm Ma tìm kiếm cách đột phá cảnh giới mới đi khiêu chiến những cao thủ hàng đầu.”
Bạch Tiên nghe đến liền hiểu, cũng không cảm thấy Từ Trường Khanh suy đoán lung tung. Chuyện cao thủ tuyệt đỉnh chạm đến giới hạn cuối cùng không phải là chuyện lạ.
Hàng trăm năm nay, không biết bao nhiêu người đều kẹt c·hết t·ại c·hỗ này, không thiếu người tìm cách đột phá lên cấp độ cao hơn mà không thành.
Cho dù là Kiếm Ma, vướng vào khốn cảnh cũng không phải chuyện khó tin, trái lại càng phù hợp với thường thức.
Mà dựa trên suy đoán của Từ Trường Khanh, nếu đã biết mục đích của Kiếm Ma, vậy thì để đối phương tiến lên Vô Thường Kiếm Phái cũng không khó.
Cho dù năm xưa đối phương từng trấn áp giang hồ, nhưng chỉ cần có nhân vật lợi hại xuất hiện, vậy Kiếm Ma sẽ tìm đến cửa khiêu chiến, tìm đến cực hạn để đột phá.
“Ý ngươi là gửi thư ước chiến?”
Bạch Tiên hỏi. Từ Trường Khanh gật đầu, kế hoạch của hắn đúng là ước chiến Kiếm Ma, lấy hành động của Kiếm Ma gần đây đến xem, tỉ lệ ứng chiến rất cao. Từ Trường Khanh đem trọn bộ kế hoạch nói ra.
“Ngươi chọn một thời gian cụ thể đi, ta sẽ để người đem thư ước chiến đến tận tay kẻ đó cùng với truyền tin toàn bộ giang hồ, để cho người người đều biết. Đồng thời ta sẽ đi tìm vài người, trợ giúp ngươi g·iết c·hết kẻ thủ”.
Bạch Ma hừ lạnh một tiếng đáp.
“Không cần, rác rưởi nhiều hơn cũng chỉ là rác rưởi thôi. Đối chiến Kiếm Ma, ta chỉ có một kiếm, đừng tìm thêm phiền phức”.
Từ Trường Khanh hít một hơi, gật đầu. Không phải nhận đồng, chỉ tỏ vẻ cho Bạch Tiên nhìn. Về phần hắn, trong âm thầm sẽ tiếp tục tìm kiếm đồng minh, không thể đem toàn bộ hi vọng áp lên trên người Bạch Tiên được.
Bạch Tiên tuy rất cường đại, nhưng sư thúc hắn cũng không phải đối thủ của Kiếm Ma, hắn làm sao có thể mù quáng tin rằng Bạch Tiên sẽ thắng chắc.
Bạch Tiên nghĩ nghĩ về thời gian, cuối cùng quyết định.
“Thời gian, liền định ngày cuối cùng của năm nay đi. Ba mươi tháng mười hai. Vừa vặn tính kết sổ nợ”.
Từ Trường Khanh gật đầu, cáo biệt chuẩn bị rời đi. Bạch Tiên đột nhiên cong lên khóe môi một cách tràn đầy khó hiểu, sau đó nói.
“Chuyện của Kiếm Ma cứ tính như vậy. Bây giờ đến chuyện của Phúc Sơn Kiếm.
Ngươi xông loạn cấm địa, phá hủy truyền thừa của Phúc Sơn Kiếm, chính là tội c·hết. Nể tình ngươi nóng lòng sự việc cấp bách, đoạn ngươi một tay lấy làm cảnh cáo!”
“Ngươi...”
Bạch Tiên nói một nửa, Trừ Trường Khanh đã đại biến sắc mặt, vừa kịp rút lui liền đã thấy Bạch Tiên xuất thủ. Chỉ thấy nàng cầm Phúc Sơn Kiếm đâm ra, cũng không rút kiếm khỏi vỏ mà cả kiếm cả vỏ rời tay, bay thẳng đến phía Từ Trường Khanh.
Vách núi hiển nhiện, giống như núi cao nghìn mét, ngăn cách thiên địa. Phúc Sơn Kiếm rõ ràng là một loại kiếm phòng thủ, giống như vách đá ương ngạnh chặn lại con đường lúc này lại chuyển thủ làm công, chẳng khác nào hóa thành một tấm thuẫn đập ra ngoài, mang theo lực lượng bàng bạc.
Từ Trường Khanh gầm lên một tiếng giận dữ.
“Bạch Tiên, ngươi lại nổi điên!”
Lực lượng toàn thân của hắn tụ đến tay phải, hư ảnh hình rồng hiện ra quấn quanh cánh tay, bàn tay vào trảo thế giống như miệng rồng. Tay phải đánh ra, giống như thần long xuất kích, dũng mãnh lao tới.
Long Vũ Chiến Pháp – Hám Long Băng Toái!
Một trong hai đại sát chiêu của Long Vũ Chiến Pháp, là đại chiêu thức sánh ngang với Song Long Trục Nguyệt. Hám Long Băng Toái chính là chú trọng vào phá hủy, bóp nát sự vật trong lòng bàn tay, lực ngưng tụ rất mạnh. Sát thương không có nổ mạnh rộng rãi giống như Song Long Trục Nguyệt nhưng uy lực trong phạm vi nhỏ thì lớn hơn nhiều.
Người thường nếu như luyện thành Hám Long Băng Toái, không cần nội lực cũng có thể đem đầu lâu kẻ khác bóp nát, uy lực cực kỳ kinh người.
Hiển nhiên, Từ Trường Khanh giận dữ, ra tay không có kiêng nể gì cả. Trong mắt hắn, Bạch Tiên lúc này lại phát điên, hắn phải nhanh chóng tiếp chiêu còn rời đi, nếu không chút nữa người của Vô Thường Kiếm Phái tìm đến, tình cảnh của hắn sẽ rất khó khăn.
Bạch Tiên tuy tính khí thất thường, nhưng nàng sẽ chỉ xuất một chiêu. Đây chính là hạn chế của nàng.
Đáng lẽ tu luyện Tàng Kiếm Thuật, trước khi xuất kiếm thì bản thân Bạch Tiên chẳng khác người thường, thậm chí không thể xuất thủ, nếu không cũng coi như dưỡng kiếm thất bại.
Nhưng nhiều năm tu luyện cùng nghiên cứu, lấy thiên tư của Bạch Tiên, nàng đã sớm tìm ra biện pháp tránh thoát khỏi trói buộc tu vi này. Cho dù không xuất kiếm, bản thân nàng cũng có lực lượng của võ giả tuyệt đỉnh, hơn nữa cũng không trở ngại việc dưỡng kiếm.
Nhưng mỗi lần nàng chỉ xuất một chiêu, rơi vào trong mắt người ngoài chính là chỉ có thể xuất ra một chiêu trong thời gian ngắn.
Thực tế cũng không phải như vậy, bí mật trong chiêu thứ của nàng cũng chỉ có mình nàng biết, cho nên không cần giải thích với ai. Từ Trường Khanh không biết, vẫn luôn thấy rằng Bạch Tiên chỉ xuất thủ một chiêu, liền nghĩ đến tiếp chiêu rồi rút lui.
Hám Long gầm thét, miệng mở rộng lao về phía vách đá, giống như muốn đem toàn bộ vách đá này ngoạm vào trong miệng, cắn nát nó. Vách đá cùng cự long đều là tầng hư ảo bên ngoài, mãnh liệt va vào nhau.
Mà cội nguồn của lực lượng bên trong, bàn tay của Từ Trường Khanh vươn ra, chộp vào Phúc Địa Kiếm.
Phanh!!!
Không trung nổ vang một tiếng thổi lên khói bụi bay đầy trời. Từ Trường Khanh bị cự lực hất bay về sau, hắn cũng không sính cường, trực tiếp mượn lực trùng kích, bản thân bay ngược đến lưng núi, tiếp đất lại mượn lực, trực tiếp nhảy đên chân Tàng Kiếm Phong.
Lúc này, tay phải của Từ Trường Khanh vậy mà vỡ nát không chịu nổi, da thịt giống như bị người xẻ loạn, không khác gì một miếng giẻ rách tung bay. Xương cốt bên trong vặn lại với nhau đứt thành mấy đoạn, còn không thể nhìn ra được đây là một cánh tay.
Lòng bàn tay càng là trực tiếp biến mất, từ cổ tay trở xuống đã trống rỗng.