Bắt Đầu Từ Kiếm Ma

Chương 46: Sư tỷ



Chương 46: Sư tỷ

“Sư tỷ? Thật sự là ngươi?”

Từ Trường Khanh đứng trên sân đá, ánh mắt phức tạp nhìn về Lý Quân Thiên. Trong ánh mắt, có đăm chiêu, có nhu tình, có sùng bái, lại còn có khó hiểu cùng tức giận.

Duy nhất chỉ không có bất ngờ.

Giống như đã nhận định từ lâu. Mặc dù khi nói chuyện với Lý Thanh Thanh thì luôn đưa ra nghi vấn, nhưng thực tế đã xác định từ lâu rồi.

Lý Quân Thiên hiểu rõ Lý Thiên Hành, Từ Trường Khanh làm sao lại không hiểu rõ. Có thể để Lý Thiên Hành cam nguyện nhận lấy c·ái c·hết, đem toàn bộ tương lai đặt cược lên trên người Lý Thanh Thanh, vậy thì toàn bộ thiên hạ này cũng chỉ có một người.

Thiên kiều bá mị đại sư tỷ.

Phong hoa tuyệt đại Lý Khuynh Thiên.

Thánh nữ Long Vũ Môn, Long Vũ Thánh Nữ, thiên kiêu đương thời, người có thể cùng Kiếm Ma tranh phong, là thủ lĩnh của thế hệ trẻ võ lâm, là đại diện cho võ lâm chính đạo.

Vì võ lâm mà chiến, vì chính nghĩa mà hi sinh, cuối cùng khắc ghi trên sơn môn Long Vũ Môn, đời đời kính ngưỡng...

Thủ lĩnh thế hệ trẻ tuổi, thủ lĩnh chính nghĩa. Thân ảnh ấy, bóng hình ấy, lúc này trùng điệp cùng đại ma đầu tội ác thiên cổ, địch nhân chung của toàn bộ võ lâm.

Lý Quân Thiên suy nghĩ một chút, cảm giác tướng mạo này có hơi quen thuộc, đồng thời còn cảm nhận được khí tức của Long Biến trên người đối phương, thật lâu giống như mới tìm đến thân phận đối ứng của người ta, cười khẽ nói.

“Tiểu Khanh? Không nghĩ đến ngươi trưởng thành sẽ là bộ dạng thế này”.

Năm đó, thiếu niên mười mấy tuổi, tay cầm một thanh kiếm gỗ, ba ngày năm bữa liền leo lên Long Nha Phong, tìm đại sư tỷ.

Năm đó, thiếu niên cười tươi như nắng ấm, ánh mắt thanh minh, tuổi trẻ phơi phới, tràn đầy nhiệt huyết, tại bên hồ nước luyện kiếm.

Cũng năm đó, nữ tử ngồi xếp bằng trên vách núi, băng thanh ngọc khiết tựa như trăng sáng. Thiếu niên bên núi luyện kiếm, đường kiếm lanh lẹ hữu lực, lại có chút trương dương, thanh thế rất lớn nhưng không ẩn chứa chút sát ý nào.

Kiếm, chưa từng g·iết người, tất nhiên không có sát ý.

Nữ tử nhìn thấy thiêu niên luyện kiếm, nghĩ rất lâu liền lên tiếng.

“Rất tệ. Tại sao ngươi lại luyện kiếm? So với kiếm, thiên phú quyền cước của ngươi mạnh hơn nhiều”.

Thiếu niên thu kiếm, cười ngô nghê.

“Sư tỷ luyện kiếm rất đẹp, ta cũng muốn thử một chút”.

Nữ tử lắc đầu, cũng không biết tiểu tử này nói “luyện kiếm rất đẹp” là khen kiếm pháp hay là khen người. Nàng lạnh nhạt quở trách.

“Ngu ngốc, lãng phí thiên phú”.



Thiếu niên thu kiếm, đi đến gần sư tỉ của mình, cũng không leo lên mỏm đá nơi nàng ngồi xếp bằng, ngồi tựa lưng vào mỏm đá cao, mặt hướng về phía mặt trời lặn, giống như ngắm cảnh, thực tế len len tận hưởng một chút hương thơm tản mát trong không khí. Hắn cười xòa nói.

“Thiên phú của ta không tốt như sư tỷ, thành tựu sẽ không cao bằng sư tỷ, ta không cần phải nỗ lực, dù sao sư tỷ cũng sẽ bảo hộ ta mà. Phải không?”

Nữ tử không cười, cũng không trả lời.

Thiếu niên giống như đã quen thuộc, yên lặng một hồi, giống như đột nhiên nhớ đến cái gì, tràn đầy hiếu kỳ hỏi.

“Sư tỷ, tại sao ngươi không dùng kiếm thật, luôn luôn chỉ mang theo một thanh kiếm gỗ?”

Thiếu niên, cũng dùng kiếm gỗ. Hắn không có lý do gì đặc biệt, chỉ là thấy sư tỷ của mình dùng kiếm gỗ, liền học theo. Cho nên bây giờ hắn mới không nhịn được hiếu kỳ, hỏi thăm sư tỷ.

Nữ tử nghĩ một chút, đứng dậy rời khỏi mỏm đá xuống bên cạnh thiếu niên. Đưa tay khẽ nắm lấy chuôi kiếm gỗ đặt từa vào mỏm đá, lạnh nhạt nói.

“Kiếm thật à? Không có khác biệt. Đối với ta, cỏ cây hoa lá đều có thể dùng làm kiếm”.

Vừa nói, nàng vừa nâng kiếm gỗ lên, khẽ vạch về phía mỏm đá mình vừa mới ngồi. Đây là một khối đã hơi tròn, bên trên bằng phẳng, độ cao chừng hai mét, mở rộng về phía vực sâu chừng ba mét.

Theo cái vạch nhẹ nhàng của nữ tử, kiếm gỗ lóe lên một tia sáng nhạt, tựa như ánh sao giữa trời đêm, long lanh lóng lánh trông rất đẹp mắt. Ánh sao lao v·út ra khỏi kiếm gỗ, hóa thành kiếm nhận cắt ra ngoài.

Xoát!!!

Tựa như có kim loại lướt qua, sắt bén mượt mà, kiếm nhận lướt qua tảng đá, bay đến giữa không trung, mãi cho tới cách nữ tử chừng ba mươi mét mới hóa thành bụi mịn tiêu tán.

Lạch cạch!

Khối đá tách ra làm hai nửa, riêng phần mình đổ nghiêng về một bên, lộ rõ khe hở ở chính giữa. Vết cắt láng mịn như gương, phẳng phiu mượt mà, đủ để cho giọt nước lăn xuống trọn vẹn mà không để lại vết tích nào.

Thiếu niên ngây ngốc đứng bật dậy, mắt trừng lớn giống như muốn rơi cả con mắt ra ngoài, rất lâu sau mới lắp bắp hỏi.

“Sao sư tỷ lại làm được? Kiếm gỗ sao lại sắc bén như vậy?”

“Kiếm ý”.

Nữ tử lời ít mà thông tin cực nhiều. Thiếu niên phản ứng càng thêm kích động, gần như bật thốt lên.

“Không thể nào! Sư tỷ mới bao nhiêu tuổi chứ? Tại sao lại có thể có kiếm ý”.

Nữ tử rời đi, chỉ còn thiếu niên run rẩy nắm lấy kiếm gỗ, hết nhìn kiếm, lại nhìn vết cắt trên tảng đá. Trời chiều buông xuống, kéo dài cái bóng của thiếu niên đến tận cùng. Tia nắng cuối ngày xuyên qua vết kiếm giữa tảng đá, rơi vào trên bóng lưng nữ tử, soi sáng nàng cho đến tận khi bóng hình của nàng biến mất.

Có một năm, thiếu niên đã lớn, khăn trắng đội trên đầu, hai mắt sưng đỏ tràn đầy tia máu. Kiếm gỗ bị hắn đeo trên lưng, nhiều năm đi qua vẫn sạch sẽ láng mịn, bị hắn lau đến rất cẩn thận.



Thiếu niên đã không luyện kiếm, nhưng kiếm vẫn không rời khỏi người. Hắn nghe lời sư tỷ, luyện tập quyền cước, dốc sức dốc lòng thuận theo thiên phú của mình.

Chỉ mong có một ngày luyện võ đến tận cùng, báo thù cho sư tỷ.

Cho đến một ngày, kẻ thù đến.

Mười dặm kiếm ý, cuồn cuộn như sóng biển, không người có thể đối địch. Một kiếm chém sơn một, một kiếm g·iết mười một vị thái thượng trưởng lão.

Thiếu niên, chí có thể giương mắt đứng nhìn, bi uy thế trấn áp, bị dư âm ảnh hưởng, bất lực nắm chặt nắm đấm không thể làm gì.

Biết bao lần huyễn tượng bản thân vào một ngày nào đó đối mặt kẻ thù, thi triển quyền cước đem đối phương h·ành h·ạ đến c·hết. Nhưng sự thật, sao mà nghiệt ngã.

Cừu hận nhiều hơn nữa, vẫn chỉ có thể lực bất tòng tâm.

Thời khắc ấy, thiếu niên không hiểu thấu đã sảy ra vấn đề gì. Hắn cảm nhận được kiếm ý có một tia quen thuộc, cảm nhận đến kiếm gỗ chấn động, lại giống như vì hận sinh nhớ, vì nhớ sinh huyễn, hình bóng kẻ thù mờ mờ ảo ảo trùng lặp với bóng hình năm xưa.

Một vệt tàn dương rơi trên lưng áo, soi sáng bóng hình cho đến tận khi thân ảnh hoàn toàn biến mất.

...

Từ Trường Khanh thở dài, ngữ khí nặng nề.

“Sư tỷ phong thái như xưa, xuất thủ cũng quả quyết như vậy. Nhớ năm đó một kiếm chém sập sơn môn, một kiếm g·iết mười ba thái thượng trưởng lão. Lần nữa gặp, lại đưa tiễn đại trưởng lão sư bá kia”.

Lý Quân Thiên im lặng, hắn không biết nên nói gì, cũng không có cảm khái gì. Trên đời này ai mà không c·hết, bị đ·ánh c·hết là một trong số các cách c·hết. Vây g·iết Kiếm Ma, b·ị đ·ánh phản sát là chuyện hết sức bình thường.

Về phần Lý Thiên Hành, điển hình của câu “sáng nghe được đạo, chiều tối c·hết cũng vui” vừa lâm vào đốn ngộ, lưu lại truyền thừa cho Lý Thanh Thanh, lại cam nguyện c·hết đi. Nếu lão âm hiểm không muốn c·hết, trên đời này e rằng không có người nào g·iết được hắn.

Kiếm Ma cũng không được, không có ngoại lệ.

Từ Trường Khanh im lặng hồi lâu, tiếp tục nói, giọng nói tràn đầy chất vấn.

“Cho nên sư tỷ à! Vì sao lại làm như thế? Tại sao ngươi lại g·iết Thiên Hành sư thúc? Hắn không phải thúc thúc của ngươi sao?”

Lý Quân Thiên hờ hững, bản thân đâu có tình cảm gì, trong ký ức của Kiếm Ma cũng không có tình cảm gì với Lý Thiên Hành. Chưa kể đến, Lý Thiên Hành còn không phải hắn g·iết.

“Lạc bại cam nguyện chịu c·hết, liền c·hết. Xưa nay võ lâm tranh đấu, làm gì có nhiều ‘tại sao’ như vậy”.

Nói xong, Lý Quân Thiên khoát tay nói.

“Được rồi, nếu hôm nay ngươi đến đây chỉ để nói chuyện này, vậy thì có thể xuống núi rồi”.

Từ Trường Khanh hít sâu một hơi, sắc mặt từ đầu đến cuối không thay đổi, thứ duy nhất thay đổi chỉ là ngữ khí. Hắn nhìn chằm chằm Lý Quân Thiên, lấy một phong th·iếp từ trong ngực áo ra, bắn về phía Lý Quân Thiên, lạnh nhạt nói.

“Lần này đến đây, ta còn trợ Bạch Tiên đưa lên chiến th·iếp”.



Chiến th·iếp làm từ giấy cứng trắng như tuyết, bên trên chỉ có đôi câu chữ viết bằng máu đỏ thẫm. Lý Quân Thiên dễ dàng bắt lấy chiến th·iếp, nhìn lướt qua liền thu hồi, hỏi.

“Bạch Tiên là ai?”

Từ Trường Khanh chắm chú, muốn nhìn xem biểu lộ của Lý Quân Thiên, hắn vừa nói ra từng chữ vừa quan sát từng cử chỉ nhỏ nhất.

“Bạch Tiên chính là Bạch Lộng Nguyệt”.

Lý Quân Thiên không phản ứng, đang chậm rãi suy nghĩ cái tên Bạch Tịch Nguyệt. Từ Trường Khanh trong lòng nén một cỗ lửa giận lại không thể bình tĩnh như vậy, thấy đối phương chẳng phản ứng gì, hắn nói ra từng chữ.

“Bạch Lộng Nguyệt chính là em gái của Bạch Triêu Dương. Bạch Triêu Dương! Vô Thường Kiếm Phái”.

Lý Quân Thiên lạnh nhạt gật đầu, ngoài mặt bình tĩnh, trong lòng cũng lặng như nước, không hề nhấc lên một gợn sóng nào. Hắn cuối cùng nhớ ra Bạch Triêu Dương là ai.

Chính là người hào phóng kia, người giúp Kiếm Ma đúc kiếm Vĩnh Dạ, lại dùng mạng của chính mình giúp kiếm khai nhận. Năm đó Bạch Triêu Dương là kẻ có thiên tư áp sát Kiếm Ma nhất, kể cả trên mặt tu vi cũng có thể đuổi sát, mặc dù Bạch Triêu Dương lớn hơn Kiếm Ma bảy tám tuổi gì đó.

Bạch Lộng Nguyệt trong ký ức của Kiếm Ma là một tiểu cô nương tươi đối tươi sáng, cùng Từ Trường Khanh không sai biệt lắm, có chăng vô tư hơn một chút. Ngoài ra, cũng không có ấn tượng gì.

Cho nên trong số vô vàn người mà Kiếm Ma gặp qua, ký ức về bọn họ cũng không tính sâu đậm, càng không có cảm tình, có chăng chính là người quen biết thôi, làm sao sẽ sinh ra ba động trong lòng.

Mục đích của Từ Trường Khanh muốn nhìn ra biểu cảm gì đó, chú định đã thất bại. Bất kể là Kiếm Ma của trước kia hay Lý Quân Thiên của bây giờ, kết quả đều không có khác gì nhau.

Lý Quân Thiên đang suy nghĩ về Bạch Lộng Nguyệt kia, năm đó hắn đã biết tiểu cô nương đó có thiên phú không kém gì Bạch Triêu Dương. Lúc này cảm nhận được loại ý cảnh mang hận ý cùng sát ý cuồn cuộn bên trên th·iếp mời, Lý Quân Thiên cũng biết được Bạch Tiên này luyện võ có thành tựu, hơn nữa còn không thấp.

So với võ giả tuyệt đỉnh mạnh hơn nhiều.

Lực lượng này, đáng giá để ứng chiến. Lý Quân Thiên lập tức đưa ra quyết định, bình đạm nói.

“Ta ứng chiến!”

Tư thái hờ hững lạnh nhạt, rơi vào trong mắt của Từ Trường Khanh chính là lạnh lùng vô tình.

Rét lạnh đến để cho hắn c·hết tâm một cách hoàn toàn.

Từ Trường Khanh chắp tay, cúi đầu nói.

“Đã vậy, Trường Khanh cáo từ!”

Nói xong liền thi triển khinh công, một mạch nhảy khỏi Đạo Đỉnh Phong, dứt khoát không còn gì lưu luyến. Tâm của hắn đ·ã c·hết, ý của hắn cũng tịch diệt, đồng thời có thứ gì đó trong sâu thẳm linh hồn của Từ Trường Khanh vào giờ khắc này, giống như thức tỉnh.

...



p/s: Nợ 2 chương :'(