Đông Đạo Chân Châu, đế quốc Bắc Hải, tỉnh Phong Ngữ.
Vân Mộng thành, học viện Kiếm Sĩ Sơ Cấp Số 3.
Trời trong nắng ấm, vạn vật sinh trưởng, gió nhẹ phất phơ.
Đầu hạ, chính là thời điểm khí hậu thoải mái nhất trong năm ở Vân Mộng thành.
Ánh nắng vàng ấm áp xuyên qua ô cửa kính của giảng đường, chiếu vào giảng đường rộng rãi.
Giảng đường lớp 9 năm hai, Lâm Bắc Thần ngồi ở hàng ghế đầu tiên của giảng đường, tắm mình trong ánh nắng tươi đẹp.
Thiếu niên mười bốn tuổi này, tướng mạo rất đẹp trai, mày kiếm mắt sao, khí khái anh hùng. Hắn chống hai tay trước mắt, hết sức chăm chú, tập trung tinh thần nhìn vào lòng bàn tay, thỉnh thoảng xoa xoa các ngón tay, như thể có bông hoa mọc trên tay mình.
Ngay từ khi bắt đầu tiết học, hắn đã duy trì tư thế ‘nhìn tay’ này, gần như không nhúc nhích.
Đang ngồi ở vị trí dễ thấy nhất ở hàng đầu tiên, vẫn không chút che đậy như vậy, quang minh chính đại không tập trung trong tiết học.
Quả thực là kiêu ngạo.
Nếu như đổi lại là người khác, Đinh Tam Thạch-giáo viên kiếm thuật thâm niên trên bục giảng, chắc chắn sẽ ngay lập tức dạy cho hắn một bài học làm người.
Nhưng vì đó là Lâm Bắc Thần ...
"Không được tức giận, không được tức giận."
"Não của hắn có bệnh, ta thì không có bệnh."
"Không được chấp nhặt với một công tử não tàn quần là áo lượt."
Đinh Tam Thạch, một giáo viên thâm niên của học viện Sơ Cấp Số 3, nổi tiếng với tính khí nóng nảy, mặc niệm trong lòng hết lần này đến lần khác, cố gắng để cho bản thân không để ý đến đứa con ăn chơi trác táng lớn nhất thành phố này, tiếp tục lên lớp.
Các học viên khác nhìn thấy dáng vẻ ‘nén giận’ của ‘giáo viên cáu kỉnh’ Đinh Tam Thạch, không nhịn được cười, muốn cười cũng không dám cười thành tiếng.
Nhưng điều mà giáo viên và các bạn học không biết là Lâm Bắc Thần vốn không phải là đầu óc có vấn đề đang ‘nhìn tay'.
Mà là đang nhìn điện thoại.
Một chiếc điện thoại thông minh mà ngoại trừ bản thân Lâm Bắc Thần ra, những người khác tuyệt đối không nhìn thấy được.
"Chết tiệt."
Lúc này, Lâm Bắc Thần đang gào thét trong lòng.
Hắn đã tạo nghiệt gì vậy chứ?
Chẳng qua là đang đi trên đường, kéo giữ một người bị thần kinh suýt chút nữa bị xe tải tông chết vì vượt đèn đỏ, kết quả là bị anh chàng tự xưng là ‘Tử Thần’, cưỡng chế nhét chiếc điện thoại thông minh không có LOGO thương hiệu này cho, sau đó linh hồn hắn đã……bị xuyên không luôn!
Đi đến thế giới kỳ lạ có tên là Đông Đạo Chân Châu này.
Trở thành đích tử của Chiến Thiên Hầu Lâm Cận Nam, một trong ‘mười đại danh tướng’ của đế quốc Bắc Hải.
Một đứa con trai hoang đãng nổi tiếng khắp cả Vân Mộng thành.
Mẹ nó cái này thì tìm ai để nói lý đây?
Đã ba ngày trôi qua kể từ khi xuyên không.
Lâm Bắc Thần vẫn không thể nào chấp nhận được sự thật này.
Hắn muốn quay về.
Mặc dù thế giới võ thuật phồn vinh này tràn đầy kỳ tích, trong truyền thuyết những cường giả đỉnh cao dời núi lấp biển, bay lên trời, xuống mặt đất, không gì không thể, lại có tuổi thọ kéo dài, không khác gì thần tiên...
Nhưng mà--
Những điều này không liên quan gì đến Lâm Bắc Thần hắn cả.
Trước tiên chưa nói đến việc có tư chất tu luyện hay không.
Cho dù là có tư chất, kiếp trước hắn chẳng qua cũng chỉ là một game thủ bình thường, cũng không có nghị lực kiên trì đó.
Cả ngày cực khổ tu luyện, đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục, còn phải chiến tranh đẫm máu, cuối cùng sống sót, mới có thể trở thành một cường giả.
Cái này đứng so với mỹ đoàn B WIFI điều hoà không khí thì quả thực kém xa, phải không?
Những người cuồng chịu ngược mới muốn thập tử nhất sinh đi trở thành cường giả.
Người bình thường chỉ muốn ở nhà, bật điều hoà, chơi game, lột mèo lột chó, xem phim lột mình, nhân tiện đặt mua ngoài xem quỷ súc làm cá muối.
Càng huống hồ, còn có một số lượng lớn người thân và bạn bè ấm áp trên trái đất.
Cho nên...
Đi xuyên không con mẹ nó.
Ông đây không hiếm lạ.
Ông đây muốn quay về trái đất.
Lâm Bắc Thần kết hợp nguyên nhân và hậu quả của xuyên không, suy đi nghĩ lại, khả năng duy nhất về mặt lý thuyết của việc quay về, dường như chính là nằm trên chiếc điện thoại thông minh kỳ lạ này.
Nó có thể đưa ta đến thế giới này, có lẽ cũng có thể đưa trở về chứ?
Chắc là có thể, đúng không?
Ôm suy nghĩ này, Lâm Bắc Thần đang điên cuồng nghiên cứu chiếc điện thoại thông minh.
Cho đến nay, hắn đã phát hiện được mấy chuyện kỳ lạ.
Chuyện kỳ lạ đầu tiên là chiếc điện thoại di động này có thể được ‘nhập vào trong cơ thể’.
Chỉ cần Lâm Bắc Thần muốn, chiếc điện thoại này sẽ tự động xuất hiện trong tay hắn, khi không muốn, thì sẽ biến mất không thấy.
Điều này thật là hoang đường.
Điện thoại di động bình thường ai lại có chức năng như vậy chứ?
Chuyện kỳ lạ thứ hai là, ngoại trừ bản thân ra, trong bất kỳ tình huống nào, tất cả những người khác đều không thể nhìn thấy sự tồn tại của chiếc điện thoại này.
Giống như bây giờ, hắn rõ ràng đang cầm điện thoại di động trong tay, điên cuồng nghiên cứu các chức năng, nhưng trong mắt giáo viên và các bạn học, lại là hắn đang sững sờ nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay trống rỗng của mình giống như một tên não tàn.
Đây là một chiếc điện thoại toàn màn hình với vỏ kim loại ngoài màu bạc.
Tình trạng hiện tại là——
Lượng điện 21%.
Tín hiệu nhìn giống như 4G, nhưng chỉ có một ô.
Phí thoại...
EMMMMM.
Lâm Bắc Thần đã thử gọi 110, 120, 119 và 10086, đồng thời cũng thử gọi tất cả các số điện thoại của người thân và bạn bè mà hắn có thể nhớ được.
Kết quả âm báo đưa ra đều là "số máy mà bạn vừa gọi không có".
Trên màn hình chính của điện thoại di động, chỉ có ba biểu tượng: danh bạ, hộp SMS và kho ứng dụng.
Điện thoại không thể gọi được, cho nên tin nhắn đương nhiên cũng không thể gửi được.
Hy vọng duy nhất của Lâm Bắc Thần, đều nằm trong ‘App Store’.
Tuy nhiên, hắn đã mở biểu tượng này hơn một nghìn lần và hiện thực chỉ có một——
Không có hàng trong cửa hàng.
Bên trong đến một chương trình ứng dụng cũng không có.
Mẹ nó, cái thứ chết tiệt này cũng xứng gọi là cửa hàng hả?
Xứng không?
Lâm Bắc Thần tức giận đến mức muốn ăn cái điện thoại nát này.
Lúc này--
Ting ting ting!
Tiếng chuông giải lao giữa giờ vang lên.
"Được rồi, vừa rồi đã phân tích bản hoàn chỉnh cho mọi người, bây giờ chúng ta nghỉ ngơi mười lăm phút, sau đó tiếp tục lên lớp."
Lão giáo viên Đinh Tam Thạch nhấp một ngụm trà, làm ẩm cổ họng.
"Mọi người đều biết, sau ba ngày nữa, chính là cuộc thi giữa năm của học viện chúng ta. Tầm quan trọng của cuộc thi lần này, không cần ta phải nhấn mạnh nhiều nữa đúng không? Được rồi, xem trước một chút, tiết sau, ta đã chuẩn bị một bài học tinh tuyển cho mọi người, là bí kỹ độc môn của ta."
Lão giáo viên Đinh Tam Thạch nói, ánh mắt lại nhìn Lâm Bắc Thần.
Nhìn thấy tử đệ hoang đãng này, vẫn là dáng vẻ hồn chơi ngoài trời, ông ta không khỏi lắc đầu thất vọng.
"Lâm Bắc Thần, tiết sau trò phải nghe thật đàng hoàng. Bài này phù hợp nhất với những học viên có nền tảng kém như trò."
Đinh Tam Thạch không nhịn nổi đặc biệt nói thêm một câu.
Tuy nhiên, Lâm Bắc Thần vẫn sững sờ không chút phản ứng.
Ôi.
Gỗ mục không thể chạm khắc được.
Lão giáo viên với vẻ mặt cạn lời quay người bước ra khỏi phòng học.
Lâm Bắc Thần hoàn toàn không quan tâm chút nào đến oán niệm của lão giáo viên.
Hắn thiếu cảm giác đồng cảm đối với thế giới này.
Cũng không có chút cảm giác thay thế đối với thân phận mới của mình.
Bây giờ hắn đang một lòng một dạ suy nghĩ về việc làm thế nào để trở lại thế giới ban đầu.
Vì vậy, đối với kỳ thi giữa năm rắm chó gì đó, thăng tiến và tương lai gì đó, cút hết sang một bên đi.
Hắn tiếp tục lẳng lặng nghiên cứu điện thoại di động.