Trong kinh xảy ra chuyện lớn, Lục Uyên xuất kinh làm việc, lại gặp nguy hiểm bị mai phục, may mắn được trưởng tử Tống gia hay tin đến cứu, không có gì nghiêm trọng. Hoàng thượng tức giận, hạ lệnh điều tra kỹ càng chuyện này, sau khi trấn an Lục Uyên, còn thưởng lớn cho Tống gia.
Ca ca ta ngược lại còn giận ta, giận một nữ nhi như ta lại lấy thân mạo hiểm giục ngựa ra ngoại ô kinh thành. Ta quấn lấy ca ca vừa xin lỗi vừa ăn năn, ca ca mới hừ lạnh một tiếng xem như bỏ qua. Lúc này mới hỏi ta sao lại biết có mai phục ở Thập Lý Đình kia.
Ta lắc đầu, rũ mắt nói, “Muội không biết, muội mơ thấy. Muội mơ thấy khắp người huynh đều là m.áu.”
Đúng vậy, nếu không phải do ta xen ngang một bước, biết được chuyện này, lúc này ca ca ta toàn thân đầy m.áu hẳn đã được đưa trở về, đến mức ngay cả thái y cũng nói phải chuẩn bị linh cữu. Trước mắt ca ca vẫn còn đang khỏe mạnh, thật sự rất tốt.
Ca ca đưa tay gõ đầu ta, “Cô nương ngốc, huynh vẫn còn đang khỏe mạnh.” Không biết ca ca có tin hay không, nhưng cũng không truy hỏi ta nữa, chuyển chủ đề nói về Lục Uyên.
Bởi vì Lục Uyên là đệ đệ ruột duy nhất của bệ hạ, tuổi tác lại nhỏ, nên người trong Thượng Kinh gọi hắn một tiếng tiểu vương gia.
Ta chưa bao giờ thấy ca ca đ.ánh giá cao một người như vậy, ca ca Tống Tri Chương của ta từ trước đến nay luôn tự cao tự đại, nhưng lại khen Lục Uyên này lên trời, từ “tiểu vương gia” cũng không rời miệng.
Ta nghe đến phiền, vừa lúc nhìn thấy gã sai vặt đến báo tiểu vương gia đến bái tạ ca ta đã cứu giúp, ca ca liền vui vẻ đến mức ngay cả ta cũng không để ý, đi về chính sảnh.
Ta cũng trở về phòng ngủ trưa một giấc. Lúc tỉnh dậy nhớ tới hoa mai hẳn là đã nở, ta liền gọi Tiểu Miên đi hái hai cành mai cùng ta, nhưng đi nửa đường lại gặp Tống Doanh và... Lục Uyên.
Tống Doanh ôm hai cành hoa mai trong ngực, không biết trẹo chân như thế nào lại ngã lên người Lục Uyên, nhưng lần này hắn cũng lười duỗi tay ra, nhẹ nhàng tránh sang một bên, Tống Doanh liền nhào vào khoảng không, ngã xuống đất.
Ta xoay người định rời đi, lại bị Lục Uyên tinh mắt gọi lại, gương mặt hắn kiềm nén sự không kiên nhẫn, cười lạnh, “Tì nữ nhà ngươi có mỗi việc đi đường cũng không đi được sao?”
Tống Doanh vốn đang rưng rưng nước mắt ngẩng mặt nhìn Lục Uyên, sau khi nghe hắn nói như vậy sắc mặt nàng ta trở nên khó xử, hắn vậy mà lại xem nàng ta là tì nữ, còn nói trước mặt ta. Tiểu vương gia từ trước đến nay không gần nữ sắc, lời nói cũng thật cay nghiệt.
Ta cũng không tức giận với sự lỗ mãng của hắn, lười biếng trả lời: “Đúng vậy. Cô nương nhà chúng ta nhìn thấy nhi lang trẻ tuổi tuấn tú đều sẽ mềm nhũn không chú ý như vậy. Tỉ như lần trước ta trượt chân.”
Lục Uyên hơi mở to hai mắt, rất khó tin nhìn ta, giống như có chút không biết làm sao với sự thản nhiên của ta, hắn chỉ cười lạnh một tiếng rồi quay đầu.
Tiểu Miên đi đến đỡ Tống Doanh, lúc Tống Doanh đi ngang qua ta lại dừng một chút, ta quay đầu nhìn nàng ta, nhẹ giọng hỏi: “Không phải ngươi vừa ý Thẩm Quy Trì sao?”
Nàng ta hơi co rúm lại, trên mặt có chút xấu hổ, nói: “Chỉ là vô tình cứu giúp, không dám có ý với hắn.”
Ta nhìn đôi mắt trong suốt của nàng ta, lại cảm thấy có chút châm chọc, đợi đến khi Thẩm Quy Trì có thành tựu, nàng ta hẳn sẽ quỳ trước mặt phụ mẫu, khóc nói vốn là vô tình cứu giúp Thẩm Quy Trì, nhưng vẫn luôn tình thâm, thỉnh cầu thành toàn.
Tống Doanh khó xử rời đi, còn lại một mình Lục Uyên, không biết sao hắn lại bước đến bên này, khẽ nâng cằm hỏi ta: “Ngày đó ở Thập Lý Đình, không nói đến chuyện các ngươi lấy được tin tức từ đâu, ngươi là nữ nhi khuê các vậy mà lại phóng ngựa đến, là có ý gì?” Hắn rũ mắt như vậy, ta liền thấy được sự nguy hiểm âm trầm của nhiếp chính vương trong kiếp trước.
Nghĩ tới nghĩ lui, tóm lại chỉ có lý do thiếu nữ ái mộ này là khả thi nhất.
Ta thuận miệng trả lời: “Ta đã nói rồi, chẳng qua ta chỉ ái mộ vương gia mà thôi, vương gia gặp khó khăn ta đương nhiên phải đến giúp. Đúng rồi, bánh trôi hôm đó có ngon không?”
Ta nói chân thành thiết tha, lại nhìn thấy lông mày Lục Uyên lộ ra một tia không được tự nhiên, nhưng hắn vẫn lạnh lùng phun ra hai chữ: “Không ngon.”
Hắn suy nghĩ một hồi vẫn còn sợ ta đối với hắn rễ tình đâm sâu, nói: “Bổn vương trước giờ rất kén chọn, ngươi hãy sớm hết hi vọng đi.”
Ta cúi đầu nhìn chân hắn, quả nhiên vẫn còn thẳng, cũng không què như kiếp trước. Vương gia què quặt, đi đứng khó khăn thì cũng thôi, chỉ là chuyện này xảy ra với Lục Uyên lại làm cho người ta đặc biệt khó chịu, hắn vốn kiêu ngạo đến như vậy.
Ta nhẹ nhàng thở dài, lại nghe thấy hắn rũ mắt nhẹ giọng nói một câu: “Đa tạ.”
Ta kinh ngạc ngẩng đầu, liền thấy Lục Uyên cười lạnh nói: “Việc nào ra việc đó, ta cũng sẽ không thích ngươi.”
Ta nhịn cười gật đầu.
Lúc này ta phải đi rồi, ta lướt qua Lục Uyên đi về phía trước, đi được vài bước, nhưng không tự chủ mà dừng chân lại. Thẩm Quy Trì đứng cách đó không xa, ánh mắt nhìn ta còn lạnh hơn cả tuyết. Đột nhiên hắn cười khẽ một tiếng, ánh mắt tối sầm, “Ta vốn tưởng rằng ngươi thật sự không thích ta, không nghĩ tới ngươi chỉ thích quyền quý.”
Giọng của Lục Uyên từ phía sau truyền đến: “Ngươi là ai?”
Thẩm Quy Trì không thiên vị mà nhìn lướt qua ta và Lục Uyên, môi ngậm một phần trào phúng, chậm rãi nói: “Vị hôn phu của Tống Nhạn Thư.”
“Ngươi có vị hôn phu rồi?”
Ta quay đầu lại nhìn Lục Uyên, tiểu vương gia quả nhiên trầm mặt xuống, ánh mắt hẹp dài của hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn ta, "Tống Nhạn Thư, ngươi khá lắm.”
Hắn nghiến răng nghiến lợi gọi tên ta nghe rõ ràng hơn nhiều. Trên vai hắn có lớp tuyết mỏng, không hiểu sao lúc đối diện với Thẩm Quy Trì, bầu không khí lại căng giống như dây đàn. Lục Uyên cười lạnh một tiếng, liếc ta một cái, sau đó xoay người rời đi, khí thế kia, nói hắn muốn đi đến chiến trường cũng không quá đáng.
Ta đau đầu xoa mi tâm, có lẽ hôm nay ta không nên ra ngoài hái hoa mai.
Thẩm Quy Trì vẫn còn đứng trước mặt ta, ta càng đau đầu, hắn lại thêm một câu, gương mặt cất giấu ẩn nhẫn: “Hôn ước còn chưa huỷ một ngày, ngươi vẫn là thê tử chưa qua cửa của Thẩm gia ta, nên chú trọng lời nói và hành động của mình.”
Ta vừa nghe đã muốn bật cười, chẳng lẽ hôn ước này chỉ trói buộc nữ tử, không có tác dụng với nam tử, chuyện kia của hắn và Tống Doanh, còn không phải vẫn xảy ra dưới hôn ước của hai chúng ta sao? Trời lạnh như vậy, Thẩm Quy Trì còn mặc một thân áo mỏng, ngay cả tay áo cũng đã sờn, thanh y đơn bạc đứng như vậy, thật sự là một thân trong sạch cao quý.
Ta hỏi: “Tống gia chưa từng đưa áo đến cho ngươi sao?”
Thẩm Quy Trì nói: “Ta ở nhờ Tống phủ, không phải đến tống tiền. Y phục của ta có xấu hổ đến đâu cũng không nhận nổi bố thí như vậy.”
Ta cắn răng, chuyện cũ trước kia đều dâng lên trong lòng, ta đưa tay đẩy hắn một cái, “Ngươi giả bộ thanh cao cái gì? Ai rảnh sỉ nhục hai phần tôn nghiêm của ngươi? Sao ngươi lại coi trọng bản thân mình đến như vậy, có phải chỉ có Tống Doanh tự tay may áo đưa đến tay ngươi, ngươi mới vui vẻ nói đây mới để ý tới ngươi? Tống gia chưa từng có lỗi với ngươi.”
Ta nói: “Thẩm Quy Trì, tôn nghiêm là chính mình tự cho, không phải do người khác bố thí, nếu ngươi thật sự cảm thấy nhận thì trong lòng không được yên, vậy được, cũng không phải là đưa không, xem như ngươi nợ ta.”
Hắn bị ta vừa đẩy vừa mắng, cũng chưa từng tức giận, giữ chặt lấy bàn tay ta đẩy hắn, ấn vào ngực hắn, hắn rũ mắt nhìn ta, “Tống Nhạn Thư, ngươi rất chán ghét ta.”
Ta nói, không có.
Ta không chán ghét hắn. Ta hận hắn. Ta hận niềm yêu thích nóng rực như vậy của ta lại bị bao phủ bởi băng tuyết.
Thẩm Quy Trì đột nhiên giải thích: “Ta không nhận thuốc của nàng ta, cũng chưa từng qua lại với nàng ta.”
Ta ngẩn người, mới hiểu ra, hắn đang nói đến Tống Doanh.
Hắn bình tĩnh nói: “Ta không thích kiểu người như nàng ta, Tống Nhạn Thư.”
Ta ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng rút lại tay của mình, ta lắc đầu nói, “Đây không phải là chuyện của ta. Hôn sự này vẫn phải hủy.”
Thẩm Quy Trì lui về phía sau nửa bước, càng lộ ra sự chênh lệch giữa ta và hắn, áo choàng lông cáo của ta và một thân rách nát của hắn quả thật không hợp nhau, hắn cười nhẹ một tiếng, giống như tự rước lấy nhục, một chữ rơi xuống như có ngàn cân treo sợi tóc, hắn nói: “Được.”