Kiếp Này Ta Chọn Tu Ma

Chương 23: Chuẩn bị đại lễ



Sau khi mọi chuyện được xử lý yên, thế cục ổn định Minh Hải liền chọn ngày đăng cơ lên vị trí Ma Vương. Một vị trưởng tộc đã đề xuất thực hiện nghi lễ cùng thiết yến như nào.

Hắn nghe đến phiền người, những việc này trước đây hắn chưa từng để ý. Hắn liền tìm tới mẹ hắn nhờ bà giúp cho việc đó. Từ sau khi trả được thù thì bà cũng trở lên tươi tỉnh hẳn, mọi chuyện cũng tốt đẹp lên, nhìn người con trai bà mang nặng đẻ đau đang hoàn thành đại nghiệp mà trong lòng vô cùng hài mãn nguyện. Chuyện con nhờ bà đương nhiên không từ chối. Dù sao cũng có thời gian từng sống trong cung, quy củ cùng phép tắc bà đương nhiên rõ. Những người giữ vai trò quan trọng bà cũng nắm được tường tận là ai. Vì vậy mọi chuyện bà làm rất nhanh, thu xếp rất ổn thỏa.

Tối đó, bà cùng chồng mình từ biệt cung tới chỗ Minh Hải. Lại nói, biệt cung là do hai người tự chọn. Họ nói sau ngày đăng cơ của Minh Hải muốn được yên ổn sống cuộc sống an nhàn cho nên Minh Hải đã đặc biệt phân phó sửa chữa biệt cung cho cha mẹ mình. Hắn cũng là muốn họ tự do sống cuộc sống vô lo vô nghĩ. Sức mạnh cũng năng lực họ có đủ, dù có thích ngao du cũng làm hắn yên tâm.

Bà đem một tô canh gà hạt sen tới đưa cho Minh Hải, hắn lúc này đang chán nản ngồi dựa vào ghế. Từng một kiếp làm Ma Vương nhưng mà kiếp này khác khi đó. Lúc trước Ma tộc mới hình thành mọi thứ phải làm chủ yếu là xây dựng thế lực cùng rèn luyện ma pháp. Nhưng bây giờ lại khác, mọi thứ đang trong quỹ đạo của nó cho nên có nhiều việc bên dìa cần xử lý hơn. Hắn không phải kiểu người có thể xử lý mấy việc như thế. Trong đầu hắn liền nghĩ tới Phong Sơn, nếu là Ngài ấy thì sao nhỉ, nhất định là sẽ sắp xếp an bài đâu vào đó. Nghĩ vậy hắn cũng mỉm cười theo, chỉ khi phát hiện cha mẹ tới hắn mới ngừng nghĩ tới nhưng vẫn lười nhác không chịu dậy.

- Con ăn chút canh này đi cho nóng!

- Mẹ, cha, con không đói.

- Sao có thể không đói là không ăn, nhanh ăn đi.

- Phải, mẹ con mất công hầm canh cho con hai canh giờ đó, con mau ăn đi.

Hắn lúc này mới lười nhác chống tay dậy. Cha mẹ hắn mỗi người một câu nói với hắn khiến hắn không thể không nghe theo. Hắn ghét nghe người khác làu bàu, nhưng từ khi nào hắn lại quen với việc cha mẹ hắn bên cạnh đốc thúc, quan tâm hắn. Đó có lẽ chính là tình thân mà hắn muốn giữ lại.

Hắn húp một thìa lại một thìa, còn nói cha mẹ cũng ăn đi, nhưng hai người không ăn, chỉ nhìn đứa con bé nhỉ của họ ăn thôi. Tiểu Cẩu lại biến về hình dáng nhỏ bé, đen dài nằm quận tròn dưới chân Minh Hải. Nó cũng đang nghoe ngẩy đòi ăn, từ lúc nếm thử mùi vị thức ăn nhân gian nó cũng tỏ ra hứng thú với việc ăn uống ấy.



Minh Hải đem một chén canh đặt trước mặt nó, ý nói cùng hắn ăn đi. Cha mẹ hắn đứng bên cũng nhoẻn miệng cười. Sự yên bình này thật tốt.

Đang ăn hắn bất chợt nhớ tới, nên hỏi mẹ:

- À, mẹ, chuyện chuẩn bị đại lễ sao rồi ạ? Mẹ có vất vả quá không?

Mẹ hắn cười hiền nhìn hắn:

- Ổn cả rồi, có gì đâu mà vất vả. À còn có, con có ý định mời Tiên giả nào tới không? Dù sao hai bên cũng đang ngừng chiến trong thỏa hiệp hòa bình. Chuyện chúng ta hoán Vương đổi chủ cũng nên để phía đó biết.

Minh Hải gật gù, nếu là hắn trước đây, hắn liền mặc kệ. Biết thì sao? Không biết thì sao? Vốn dĩ cũng chẳng liên quan gì đến hắn, hắn không để mấy tên đó vào mắt. Hắn bây giờ cũng vẫn vậy thôi, cũng vẫn xem thường mấy kẻ Tu Tiên thấp kém ấy. Nhưng chỉ có điều, ở đó có Phong Sơn, người hắn muốn mời cũng chỉ có Ngài ấy. Tuy nhiên, nếu làm vậy Phong Sơn sẽ khó xử cho nên hắn đành nói mẹ hắn hãy cho người tới mời những kẻ đại diện cho mỗi đạo quán. Riêng Phong Sơn, hắn tự mình đi.

Hắn hóa hình thành một dáng vẻ tầm thường không bắt mắt, che dấu đi thực lực của bản thân. Cùng với đám sứ giả phân phó đi về các hướng để phát thiệp mời. Hắn cầm theo thiệp tới đỉnh Hoàng Đạo.

Đến trước của Hoàng Đạo quán hắn theo đúng quy củ chờ hạ tiên thông báo lên trên rồi mới được mở cửa cho tiến vào. Vào đỉnh nghị sự, hắn nhìn quanh một lượt, nơi này vẫn như thế, so với trước kia khi hắn mới đến đây quả thực chưa thay đổi gì thêm cả. Chỉ có điều, người làm Thánh chủ bây giờ là Phi Long mà thôi. Ở đây không có Ngài ấy, hắn cũng chẳng hứng thú ở lâu. Hắn nhanh nhanh làm cho xong nhiệm vụ đưa thư mời rồi đặc biệt nói:

- Thư Thánh chủ, lần đăng cơ này vô cùng quan trọng, để có thể thắt chặt tình nghĩa đôi bên cũng như củng cố thêm cho sự hòa chiến thì Ma Vương đặc biệt có lời mời dành cho Tiên Tôn đến tham dự. Được biết Tiên Tôn là một trong những vị Đạo Tiên đại tài của Tiên lục nhiều năm trước đã cũng Ma lục chúng ta giao chiến. Ngưỡng mộ sự uy dũng cùng Tiên lực của của Tiên Tôn nên Ma Vương rất mong muốn được gặp mặt một lần.

Mọi người trong đỉnh nghị sự đều dương mắt nhìn nhau. Trước giờ Ma tộc nếu có lời mời cũng chỉ là mời đại diện, phía Tiên tộc đưa ai đi tham dự thì cũng không hề có ý kiến, nhưng nay lại đặc biệt mời Tiên Tôn của họ, họ cho rằng đây ắt hẳn có âm mưu.

- Tiên Tôn đang bế quan, e là không tham gia lần đại lễ này được rồi!

Phi Long lên tiếng trước, Minh Hải thấy có chút buồn. Hắn không biết Tiên Tôn lại đang bế quan. Vài ngày trước khi ghé qua đây hắn đâu thấy Phong Sơn có biểu hiện gì là chuẩn bị bế quan đâu. Hắn liền giả chắp tay hành lễ:

- Đây cũng là một cơ hội để Tiên Ma cùng nhau giải bỏ xa cách, hy vọng các vị chuyển lời tới Tiên Tôn.

Mọi người cũng không làm khó hắn bởi biết hắn chỉ là kẻ chuyển lời, vì vậy chỉ nói với hắn sẽ thỉnh ý Tiên Tôn. Vì vậy Minh Hải rời đi xem như hoàn thành nhiệm vụ.



Tuy nhiên, hắn không thực sự đi khỏi. Một lần nữa hắn dùng ẩn thân thuật để đến chỗ Phong Sơn. Hắn ngước mặt nhìn lên ngọn cây trước tùng trước mắt lẩm bẩm:

- Ồ, mới mấy ngày đã mọc lá rồi. Xem ra linh khí dồi dào thực tốt!

Thâm tâm tùng ác liệt lên tiếng: "Hắn lại tới, lại tới rồi!". Một lòng cầu mong hắn đừng hái lá của nó xuống nữa.

Minh Hải bên này vẫn đứng đó, hắn yên lặng thăm dò xem Phong Sơn đang ở đâu. Hắn tìm kiếm dựa theo linh khí, hắn nghe ra được hơi thở của Phong Sơn liền chậm chậm đi tới. Phong Sơn đang đọc sách trong phòng sao. Hắn không dám thở mạnh, đứng yên lặng dõi theo Phong Sơn.

Trong lòng hắn biết, hắn cũng nhớ, Phong Sơn khi đó là vì hắn mới hao tổn Tiên căn, đến bây giờ mới khó khăn quay lại trạng thái ban đầu mà chưa thể thăng lên làm Đạo Tôn được. Nếu có thể, hắn sẽ trả lại ân tình đó cho Ngài ấy. Hắc Liên Thảo hắn vẫn âm thầm nuôi dưỡng thật tốt, loại thảo dược đó cực kỳ hữu ích cho Phong Sơn. Nó sẽ chữa lành thương tổn còn có thể khiến cho Phong Sơn thăng cấp. Nhưng bây giờ chưa phải lúc, hắn chưa đưa cho Ngài ấy được.

Yên lặng nhìn Phong Sơn thật lâu, hắn cũng chưa từng thấy chán mà còn không ngừng cảm thán trong lòng:

- Trời ơi, tóc sao lại mượt thế, khi trước hắn thích nhất là ngồi bên cạnh nghịch ngợm những sợi tóc này. Muốn chạm lên mái tóc ấy quá.

Hắn vươn tay ra rồi lại rụt tay lại, hắn không dám!

- Lông mi dài thật, lại rất đen khiến cho đôi mắt của Ngài trông càng đậm nét. Lông mày này nữa, gọn gàng như được chỉnh tỉa vậy ấy.. Mũi cao thật, thực muốn dùng tay vuốt nhẹ lên sống mũi để cảm nhận sự trân thực này.

Hắn nghịch ngợm vẽ vào không trung dáng vẻ của Phong Sơn. Đợi đến khi ánh mắt hắn dừng lại trên môi Ngài ấy.

- Lúc nào cũng văng bóng như quả anh đào vậy đó. Thực muốn nuốt xuống làm sao.

Cái ý nghĩ ngớ ngẩn của bản thân khiến cho mặt hắn bất giác đỏ bừng. Hắn vội vàng tự mình né tránh. Hắn đây là đang suy nghĩ hàm hồ rồi.

Vừa ngay lúc đó thì Phi Long tới, tiếng hắn vọng từ ngoài cửa điện:



- Sư phụ, đồ nhi diện kiến!

Phong Sơn bỏ sách xuống rồi vọng ra:

- Vào đi!

Phi Long sau khi hành lễ thì đem mọi chuyện thuật lại cho Phong Sơn nghe. Ngài nghe xong thì trầm ngâm suy nghĩ.

- Ý sư phụ nên đi hay không đi ạ?

- Đi..

Phong Sơn không hiểu sao, sau khi nhìn thiệp chữ kia thì trong lòng tự dưng gợn lên một chút. Rồi cân nhắc thêm một chút đại cục mà quyết định tham gia. Bên này, Minh Hải sau khi nghe tận tai Phong Sơn sẽ tới thì hắn vô cùng hưng phấn. Tay nắm chặt lại mừng rỡ reo hò trong lòng.

Mà một màn vui vẻ ấy khiến kho lớp ngụy trang khẽ dao động. Phong Sơn lại hướng mắt về phía đó nhíu mày quan sát. Thế nhưng chẳng thấy gì, cũng không cảm nhận được gì, bởi với Tiên lực lúc này thì so với Ma lực của Minh Hải, ngài vẫn còn kém một chút.

Sợ bản thân nán lại quá lâu sẽ bại lộ, Minh Hải đành lưu luyến rời đi. Hắn vừa đi vừa ngoái lại lưu luyến.

Hắn phải chuẩn bị thật hoàn hảo cho lần gặp mặt sắp tới này, hắn thực sự vui mừng cho điều đó!