Hôm lễ hội đó vì sự cố ngoài ý muốn nên Phong Sơn và Minh Hải về trước khi lễ hội kết thúc. Cũng như thói quen Minh Hải tạo kết giới vừa để Phong Sơn được yên tĩnh vừa để bảo vệ. Nào ngờ, sáng hôm sau, sau khi tỉnh lại hai người đã nhìn thấy cảnh tượng kỳ quái. Mọi người trong thành đều như mất khi sinh khí, yếu ớt đi lại. Tuy nhìn qua thì cũng là đang sinh hoạt bình thường, nhưng thực sự so với sự náo nhiệt cùng hoạt bát hôm qua thì hoàn toàn trái ngược.
Người dân trong thành ai lấy đều có quầng thâm ở mắt, mỗi miệng nhợt nhạt, ánh mắt thất thần. Đây hoàn toàn không phải do đêm qua thức khuya mất ngủ. Tuỳ tiện túm lấy vai một người, Phong Sơn đưa tay ra bấm bấm một chút sau đó nhíu mày nhìn Minh Hải:
- Bọn họ bị giảm thọ rồi!
Minh Hải nghe xong cũng vô cùng kinh ngạc, mất hồn là sao! Tại sao chỉ một đêm mà cả thành cùng mất đi tuổi thọ. Ngay cả đứa trẻ mới bốn năm tuổi cũng vậy!
Nhưng có điểm kỳ lạ khác là, chốc chốc lại có một người chạy ra đường reo hò như vừa được ban tặng gì đó. Đứa bé chừng bảy tuổi đứng gần hai người họ nhất đột nhiên vui vẻ gieo lên rồi còn khoa trương chắp tay bái lạy tứ phía nữa chứ. Miệng nó lẩm bẩm:
- Tạ ơn Thần ban tặng, tạ ơn Thần ban tặng..
Minh Hải và Phong Sơn quay qua nhìn nhau rồi âm thầm ra dấu hiệu là đi theo đứa nhỏ.
Đứa nhỏ sau một hồi bái lạy ngay tại chợ thì đã chạy về nhà. Đương nhiên Minh Hải và Phong Sơn bám phía sau rồi. Thằng bé sau khi về nhà thì đã liền ôm lấy mẹ nó đang phơi đồ ngoài sân. Vừa ôm nó vừa ríu rít khoe:
- Mẹ ơi, Thần ban cho con rồi, Thần ban cho con rồi!
Người mẹ không nói gì mà chỉ thấy bà ấy nhanh chóng cầm tay con mình lên rồi kéo ống tay áo của nó lên cao, nhìn chằm chằm vào vết đỏ trên tay. Sau đó mếu máo khóc:
- Con tôi có thể cử động tay rồi, có thể cử động tay rồi.
Sau đó bọn họ lập tức quỳ sụp xuống đó ra công bái lạy.
Chỉ có Minh Hải và Phong Sơn nhìn ra được, cánh tay kia cũng không có gì bất thường cả. Giờ cũng không thể tuỳ tiện mà nghe ngóng bừa bãi được nên Minh Hải định tiến vào xem ý thức của hai mẹ con họ. Nhưng khi đang định làm thì có một ông lão đi qua thở dài lắc đầu.
Phong Sơn thấy ông lão khí sắc hồng hào, không giống những người còn lại trong thành cho nên đã kéo Minh Hải theo xem. Dường như ông lão cũng biết họ đi theo, nhưng lại không có ý tránh né. Đợi đến bên bờ sông vắng lặng thì ông lão mới dừng lại. Ông một tay chắp sau lưng, nắm chặt, một tay vuốt râu:
- Còn muốn theo đến khi nào vậy?
Phong Sơn liền kéo Minh Hải qua chào hỏi:
- Lão bá, người đã phát hiện chúng ta đi theo ngay từ đầu sao?
Ông lão như cũ không nói gì, nheo mắt nhìn về phía trước:
- Tại sao đi theo ta?
Phong Sơn như cũ điềm đạm, kính cẩn nói:
- Là vì thần thái người khác họ!
Ông lão lúc này mới quay đầu qua nhìn, nhưng không nói gì, mà lại thở dài.
Lúc lâu sau ông mới lên tiếng:
- Hai người xem ra từ nơi khác tới. Hôm qua có tham gia lễ hội hay không?
- Có, nhưng giữa chừng có việc nên đã về sớm.
Ông lão gật gù như thể đã biết nguyên nhân:
- Ra vậy.
Sau đó lại thở dài. Minh Hỉa mất kiên nhẫn nói:
- Đám người đó bị sao vậy?
Đang nghe một thanh niên điềm đạm nói, chuyển qua nghe ngữ khí này có chút không thuận tai liền phật ý nhìn cũng lười. Phong Sơn thấy vậy liền vỗ tay Minh hải mấy cái, ý nói bình tĩnh lại. Minh Hải cũng vì vậy mà cong môi quay đầu đi hướng khác.
- Ông đừng trách hắn, hắn tính khí vốn vậy. Xin hỏi, ông có thể giải đáp tahức mắc của chúng tôi không?
Ông lão vẫn không chịu nói gì tới nguyên nhân mà lại quay qua nói:
- Khuyên các người một câu, chuyện này không liên quan các người, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Hai người tới từ đâu thì quay về đó đi.
Lúc này Minh Hải trực tiếp tức giận. Cai lão hủ này muốn cho ông ấy nhẹ nhàng khai ra lại không muốn. Lần này, mặc kệ sự ngăn cản của Phong Sơn, hắn trực tiếp bước tới trước mặt ông lão tăng một tầng khí áp:
- Muốn ông nói ông lại chần chừ cái gì?
Bị khí áp của Minh Hải làm cho kinh sợ, ông ta lui mấy bước. Sau đó nhìn kỹ kim quanh quanh thân Phong Sơn cùng tử quang quanh thân Minh Hải ông ta lúc này mới sợ hãi giật mình:
- Hai người là ai?
Minh Hải trừng ông ta đến phát lạnh:
- Là người tu vi cao hơn ông.
Xác thực, điều này thì không cần Minh Hải nói ông ta cũng tự cảm nhận được. Ông ta giả vờ điềm tĩnh nhưng thực tế nội tâm run bần bật lên rồi.
Minh Hải nhìn từ đầu đến chân rồi nói:
- Ông chắc không phải Thổ Địa ở đây chứ hả?
Ông lão kinh hãi nhìn Minh Hải, đoán ra thân phận ông ta trừ khi người này bối phận cao hơn.
- Hai vị là thần tiên?
Minh Hải hừ lạnh không nói gì.
Phong Sơn từ từ nói:
- Hai người chùng ta không phải thần tiên, chỉ là tu vị của ngài thấp quá nên dễ truy được thân phận thôi.
Nói đến đây, Thổ Địa có chút xấu hổ cùng ngượng ngùng:
- Đã lâu người dân ở đây không còn thờ Thổ Địa, công đức suy giảm, quả thực yếu quá rồi.
Phong Sơn nhíu mày, Minh Hải lại nhàn nhã ngồi xuống hòn đá to gần đó, tiện tay nhặt một viên lên ném xuống sông rồi nói:
- Họ không thờ thần, họ thờ Quỷ?
Quỷ là một phạm vi khác. Không phải thuộc Ma tộc, càng không ở Tiên tộc. Chúng là sự biến hóa, tha hóa, hấp thụ oán khí cùng chấp niệm. Là thứ mà Thiên Đạo cũng không dẹp nổi, bởi ở đâu lòng người không tịnh ở đó sinh Quỷ hồn. Có khi còn ra Quỷ hình nữa.
- Vốn dĩ nơi này tôn thờ Thần tiên. Nhiều đền miếu đình lắm, nhưng lăm năm trước mọi thứ liền thay đổi. Có một tiên nhân bị Quỷ đọa, ông ta tu hành mãi không thành, không thể phi thăng nên đã sinh oán niệm liền biến thành Quỷ. Ông ta bị đánh đuổi cùng truy quét khắp nơi. Sau đó, có tin tức nói ông ta đã chết. Tiên Nhân trở về hết, người tu hành cũng không quản nữa.
Một lần, ở trong trấn có một người bị yêu thú cắn mất bàn tay. Gia đình hắn chỉ dựa vào mình hắn kiếm sống, lại đầu tư tất cả cho hắn tu luyện. Nay hắn trở về với bàn tay tàn tật nên mọi người vô cùng thất vọng. Người mẹ liền tới miếu Thổ Địa của ta cầu xin, làm sao ta có thể cho người ta mọc tay ra được, nên chỉ có thể phụ trợ cho cậu ta giảm đau đớn.
Không biết trên đường về, vô tình như nào, bà ấy gặp Quỷ tu kia, cũng hứa hẹn cho hắn tuổi thọ đổi về bàn tay cho con trai bà ấy. Quỷ tu chấp nhận liền lấy mười năm dương thọ của bà ta, trả lại cho con bà ta bàn tay nguyên vẹn. Nhưng ta biết, bàn tay đó là lấy cắp từ một người vừa chết để nối lại bằng Quỷ thuật mà thôi.
Chuyện một đồn mười, mười đồn trăm. Tới bây giờ nó thành như vậy!
Nghe xong câu chuyện của Thổ Địa, Phong Sơn im lặng. Chỉ có Minh Hải lúc này mới phủi mông đứng dậy. Hắn từ từ đi tới bên cạnh Phong Sơn, vừa đi vừa nói:
- Kể xong rồi?
Thổ Địa ngơ ngác:
- Đúng.. xong.. xong rồi!
Phong Sơn kéo tay hơi dùng lực để Phong Sơn đứng sau hắn, vừa khéo chính là ngay sau lưng hắn:
- Ngươi kể chuyện của mình cũng nhập tâm quá rồi!
Phong Sơn bị ép đứng phía sau còn đang ngơ ngác, Thổ Địa bên kia cũng ngạc nhiên tới há mồm. Sau đó ông ta cúi đầu cười khằng khặc:
- Ngươi nhận ra là ta?
Minh Hải hừ lạnh một tiếng, rồi nói:
- Ngươi nghĩ ta không nhìn ra?
Sau đó, Minh Hải liền lao tới túm lấy tay vị "Thổ Địa" này. Còn không quên giải thích cho Phong Sơn:
- Thổ Địa đã bị đoạt xá rồi, núp dưới bóng Thổ Địa nên Quỷ tu này mới qua mắt được Thiên giới.
Phong Sơn như ngộ ra điều gì, thì ra là vậy. Vậy thì những nghi hoặc của bản thân liền giải đáp được rồi!
Minh Hải nói xong liền quay qua quát lớn:
- Tiểu Cẩu!
Ngay lập tức, Tiểu Cẩu hóa hình, nó chính là con chó canh cửa đại ngục, một cái Quỷ tu này liền để nó cắn xé là hợp lý nhất.
Quỷ tu kia đôi mắt từ lúc nào đã chuyển thành màu đen, nhìn thấy tiểu cầu liền sợ hãi lùi lại:
- Tránh ra, khốn kiếp thật, tại sao lại có con chó này ở đây.
Hắn vùng vậy thoát khỏi tay Minh Hải, vừa may cho hắn là Minh Hải bởi một tay vẫn nắm lấy tay Phong Sơn mà để hắn thoát ra được. Nhưng hắn chạy được không? Chắc chắn là không, thứ Quỷ tu tép diu này làm sao có thể thoát khỏi Tiểu Cẩu của hắn.
Một cái khợp mạnh thì hắn đã tan tành rồi. Vừa hay, trả lại được thể xác cho Thổ Địa. Có điều, sau khi Quỷ hồn bị Tiểu Cẩu cắn nhuốt thì Thổ Địa cũng không tỉnh được ngay, đợi Minh Hải cho một viên Tiên đan mới có thể từ từ mở mắt.
Đợi khi ông ta có thể tự luyện hóa cho bình ổn hơn một tí thì moiws đem mọi chuyện nói lại. Thì ra, năm đó đích thị có chuyện như Quỷ tu kia kể, chẳng qua đoạn sau đã thay đổi. Là hắn thấy Thổ Địa tu vi không cao, khó lòng nhìn ra chân thân hắn nên hắn mới bịa ra câu chuyện bị Tiên tu truy đuổi vì nghĩ hắn ăn trộm đồ. Rồi lợi dụng sự nhân từ của Thổ Địa để ở trong miếu ẩn náu.
Sau này khi được Thổ Địa tin tưởng, hắn liền lân la gạ gẫm giúp Thổ Địa tiếp nhận thỉnh cầu của dân chúng giúp. Hắn làm việc quy củ, sắp xếp đâu ra đó nên Thổ Địa cũng hài lòng. Tiếc rằng, đằng sau hắn âm thầm ghi nhận mấy chuyện kia rồi đi làm. Cũng âm thầm đặt một tụ trận gần ban Thổ Địa để khi người dân quay lại cảm ơn hắn sẽ thu nhận công đức để luyện hóa. Đợi khi Thổ Địa phát hiện ra thì cũng là lúc quá muộn. Thổ Địa suy yếu, Quỷ tu liền chớp cơ hội đoạt xá. Hắn để ba phần thần thức lại cho Thổ Địa để duy trì thể xác, bao che cho hành vi của hắn.
Minh Hải sau khi nghe xong thì liền nói:
- Phong Sơn, cùng ta đi thu cái trận pháp kia lại. Để Thổ Địa có thể tiếp tục nhận công đức.
Phong Sơn đồng ý, nhưng cũng nói:
- Sau này, e là rất khó, Quỷ tu tiêu tan rồi, tuổi thọ không trả lại được, vậy những người dân vô tội được nhận sự cứu chữa của Quỷ tu thì như nào.
Minh Hải thở dài, hiển nhân, cái gì hư ảo thì liền biến mất theo Quỷ tu kia rồi.
Ngay lúc đó, tiền la hét đã truyền tới tận bờ sông bên này. Cái tay được nối của người kia e là đã đứt mục, đứa trẻ cử động được e rừng đã liệt, người được chữa mắt e rằng lại mù rồi.. Cái thế cục này phải làm sao!
- Thổ Địa, việc ở đây giao cho chúng ta trước, người nhanh chóng báo lên Thiên Giới đi thì hơn!
Phong Sơn sau khi yên lặng một hồi liền quay qua nói với Thổ Địa. Thổ Địa đương nhiên chỉ có thể đồng ý, ông ta trở về miếu của mình rồi trình báo khẩn lên Thiên giới mọi sự tình. Trong lúc đó, Phong Sơn và Minh Hải chỉ có thể dùng trận pháp khiến toàn thành rơi vào giấc ngủ.
Đợi mấy vị Tiên nhân xuống trấn áp và giải quyết. Trước lúc đó, Minh Hải và Phong Sơn đã cùng nhau rời đi, tiến về phía Sơ Hoang thêm một chút rồi. Thương đoàn Minh Hải đã bí mật cho trở về Thiên Nguyên cũng từ hôm đó. Khi thần tiên đến cũng không ai tra ra được tung tích của hai người.
Chỉ là, sau này nghe kể lại, người dân trấn đó đã bị dùng thuật thôi miên sắp xếp lại hết ký ức theo những gì mà Thần tiên an bài. Họ nên sinh hoạt vẫn sinh hoạt, nên tu tiên vẫn tu tiên, nên tin vào Tiên Đạo vẫn tin vào Tiên Đạo. Chỉ có Thổ Địa ở đó day dứt không yên, ít năm sau liền từ chức rồi đi nơi khác để một người khác lên thay. Khi nghe được tin đó, Phong Sơn đã đau lòng rất rất lâu. Nhưng đó cũng là chuyện của sau này. Còn Minh Hải và Phong Sơn, nơi sắp tới lần này là Sơ Hoang cửa ải.