Kiều Hoa Khó Dưỡng

Chương 90: 90




Editor: hungtuquy
Hắn đưa ngón tay tới gần, thân hình Ôn Nguyên Nhu liền run lên, sau đó hung hăng co rụt lại.

Thiếu chút nữa liền muốn té rớt xuống mặt đất.

Cũng may Thẩm Nhược Hàn chụp được, chỉnh sửa tư thế đem nàng cố định ở trước người.

Ôn Nguyên Nhu nhẹ thở gấp, hoa huy*t đã cùng ngón tay Thẩm Nhược Hàn thân mật tiếp xúc, ngón tay hắn giống như mang theo ngọn lửa, chỉ là tùy ý đụng vào, liền thiêu đốt cả người nàng.

"Phu quân......" Ôn Nguyên Nhu xin tha, Thẩm Nhược Hàn yêu thương hôn lấy đôi môi nhỏ, bàn tay to nhanh chóng cởi ra quần của mình, móc ra cự long, liền để tư thế này, hung hăng thâm nhập vào.

Vừa tiến vào mật huyệt, hắn liền bắt đầu mạnh mẽ luật động, đôi tay bóp lấy eo nhỏ, vuốt ve ngọc bối trơn bóng: "Nương tử, biết tư thế này gọi là gì sao?"
Tiểu huyệt Ôn Nguyên Nhu bị hắn làm cho phát trướng, vòng eo không ngừng lắc lư, nghe được vấn đề, ha khí lắc đầu: "Không...!Biết...!A a...!Chậm một chút..."

Tay Thẩm Nhược Hàn vỗ về chơi đùa, làm nàng nhanh chóng xoay người, lại như là muốn đem cả người nàng toàn bộ nâng lên, làm hai chân giao nhau, khẽ cười nói: "Cái này gọi là liên ngồi Quan Âm."
Ôn Nguyên Nhu nhìn bộ dáng hiện tại của chính mình, lại liên tưởng tới ngày thường nhìn đến Quan Âm đồ, một chút cũng không thể nhìn thẳng.

Bỗng nhiên, Thẩm Nhược Hàn lại biến hóa thành một động tác khác, hắn nằm xuống, hai chân chống ở trên boong thuyền, làm Ôn Nguyên Nhu kinh hoảng chớp mắt, hai chân vô lực rũ ở hai bên.

Chân nàng xúc không đến boong thuyền, chỉ có thể chống hai chân hắn, có vẻ phá lệ không có cảm giác an toàn.

Bất quá, tư thế này cũng làm kia côn th*t càng thêm thâm nhập, mật dịch say sưa trào ra đến lợi hại, đem rừng cây màu đen cấp nhuận ướt vài phần.

Hạ thân cảm giác càng thêm mãnh liệt, Ôn Nguyên Nhu chống ở trên hai chân, cảm thụ được eo bụng hắn không ngừng dùng sức, mỗi một lần đều va chạm ở chỗ sâu nhất, làm nàng cầm lòng không đậu mà rên rỉ ra tiếng.

Ngón tay thon dài giam cầm phần eo, không chỉ có cái mông ở vận động, mà cả cơ thể cũng điên cuồng hùa theo
Ôn Nguyên Nhu đã không thể nói ra một câu hoàn chỉnh, dưới sự công kích mãnh liệt của hắn đã bị đánh cho tơi bời, thân mình như bị xé rách, hai chân tách ra tới cực hạn.


Những việc này làm nàng sinh ra ảo giác rằng chiếc thuyền dường như cũng đong đưa theo......!
Trên thực tế, này cũng không phải ảo giác, cung nhân hầu hạ bên ngoài thuyền có thể cảm giác được dưới chân mình hơi hơi đong đưa, phối hợp với tiếng rên rỉ trong phòng, một đám đều biết bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Bệ hạ...!Phu quân...!Tha...!A ha...!Thần thiếp đi..." Thanh âm kia yêu kiều mềm mại, rõ ràng là làm Thẩm Nhược Hàn thương tiếc nàng.

Nhưng hắn hôm nay lại phá lệ nhiệt tình, không thỏa mãn với tư thế này chút nào, đôi mắt hẹp dài thâm thúy nheo lại, từ trên mềm sụp đứng dậy, ôm Ôn Nguyên Nhu đến một góc của cửa thuyền.

Hắn mút vào gáy ngọc, hô hấp thô nặng đều phun vào gáy, làm trên cổ trắng nõn nổi lên từng tầng da gà phấn hồng.

Ôn Nguyên Nhu mềm mại nhìn hắn, chân vẫn luôn bị hắn nâng lên, treo ở trên cánh tay, còn lại một chân vô lực đứng trên mặt đất, chiều cao của nàng với hắn khá chênh lệch, đứng như vậy, còn muốn nhón chân lên.

Hô hấp hai người ở bên tai nghe được rõ ràng, đều tràn ngập hương vị của đối phương, mi tình mà mê người.

"Nhu nhi, thật ướt..." Thẩm Nhược Hàn dùng cự long không ngừng trừu động, còn mang ra thịt non phấn hồng, độ ấm nóng cháy như có thể đem người thiêu cháy.

Ôn Nguyên Nhu căng thẳng, cách ván cửa, nàng thậm chí có thể nghe được âm thanh đi lại bên ngoài, đôi tay bắt lấy cánh tay Thẩm Nhược Hàn, mang theo tiếng khóc nức nở: "Bệ hạ...".