Kiều Kiều Có Biết Gì Đâu - Văn Đô

Chương 10



Ánh mắt Nguyên Niệm Khanh dừng lại trên gương mặt ta, hai tay khoanh trước n.g.ự.c, đứng ở tư thế cao ngạo. Ta có cảm giác nàng như đang đánh giá mình.

“Chẳng phải nàng đang bệnh sao? Đã bệnh rồi thì không nên chạy lung tung.” Ta đưa tay định kéo tay nàng nhưng không kéo được, đành túm lấy tay áo nàng.

Nguyên Niệm Khanh buông tay xuống, nét mặt có phần gượng gạo: “Muốn làm gì?”

“Khanh Khanh, có thể giúp ta xách hộp điểm tâm không? Ta xách hơi lâu nên tay có chút mỏi rồi.”

Nguyên Niệm Khanh rút tay áo ra khỏi tay ta, nhận lấy hộp điểm tâm, rồi tránh ánh nhìn của ta: “Yếu đuối.”

Khi đi ngang qua hồ Ủy Ninh ở hoa viên, ta thoáng nhìn những dải lụa đỏ buộc quanh lan can, bỗng nhớ lại vài chuyện thời thơ ấu.

Năm ta sáu tuổi, có một hôm nhân lúc trời mưa, ta chạy ra vườn chơi. Cuối cùng ta trượt chân trên một hòn đá phủ rêu cạnh hồ và ngã nhào xuống nước, còn không biết thế nào lại va phải đầu.

Khi được vớt lên, ta đã bất tỉnh, sốt cao không ngớt. Đại phu đều nghĩ rằng ta khó mà qua khỏi, mà nếu qua được thì cũng sẽ thành đứa trẻ ngốc nghếch. Kết quả là ta đã vượt qua, chỉ là cơ thể yếu hơn trước và mỗi khi trời mưa thì đầu lại nhức, ngoài ra cũng không có gì nghiêm trọng.

Ta hôn mê bao lâu, Tề Tuyên liền ở bên ta bấy lâu, không rời khỏi, ăn ngủ chẳng yên. Khi ta mở mắt tỉnh dậy, người đầu tiên ta thấy là Tề Tuyên, hắn ôm ta và lặng lẽ khóc rất lâu, nước mắt hắn thấm ướt cả cổ ta, rất lạnh lẽo.

Từ đó, mỗi lần ta bị bệnh đều ngoan ngoãn nằm trong viện dưỡng bệnh, Tề Tuyên bảo chỉ khi uống thuốc và nghỉ ngơi tử tế thì bệnh mới khỏi. Hắn sợ ta ở trong viện sẽ buồn, liền lấy cớ cáo bệnh không vào triều, ở nhà cùng ta, còn tất cả các loại thuốc bổ do các đại thần dâng lên đều vào bụng ta hết.

Còn như mỹ nhân, bệnh mà cứ chạy lung tung, chắc chắn là không thể khỏe lại.

Nguyên Niệm Khanh chân dài, bước nhanh hơn ta, ta phải rảo bước theo sau, giơ tay kéo nhẹ dây váy nàng: “Khanh Khanh, chờ ta với. Sao nàng lại đi hướng này? Đây là đường về Noãn Kiều Các của ta mà.”

Mỹ nhân dừng bước, liếc nhìn tay ta đang nắm lấy dây váy nàng, nét mặt lộ rõ vẻ không vui: “Chẳng phải ta đang mang hộp điểm tâm trả lại cho ngươi sao?”

“Không phải mà, Khanh Khanh, hộp điểm tâm này là ta mang cho nàng đó. Ừm, có thể coi là do mẫu thân và ta cùng tặng.” Ta không tự chủ mà nghịch dây váy của nàng, không để ý đến sắc mặt của Nguyên Niệm Khanh đã thay đổi, nghĩ ngợi rồi nói tiếp: “Đừng ăn nhiều quá nhé, nếu thuốc đắng, uống xong thuốc thì ăn một miếng điểm tâm là được rồi.”



Ta cứ nghĩ Nguyên Niệm Khanh sẽ đổi hướng, quay lại Thúy Trúc Uyển, nhưng không, nàng vẫn không kiên nhẫn cầm hộp điểm tâm, đưa ta về tận Noãn Kiều Các, rồi không ngồi lại, cứ giữ bộ mặt khó chịu ấy quay trở về Thúy Trúc Uyển.

“Chẳng lẽ bị bệnh thì phải đi lại nhiều hơn sao?”

Gần đây, Tề Tuyên bỗng nhiên bận rộn với quân vụ, ít khi ở nhà. Thậm chí, mỹ nhân trước đây vốn không có người hầu trong viện cũng được thêm vài người để sai khiến. Ta đến ba lần thì hai lần bị một tiểu nha hoàn tóc búi ngăn lại trước cửa.

Có lần, Tề Tuyên gọi mỹ nhân vào thư phòng bàn chuyện, còn sai người mời ta qua cùng, nhưng ta thấy chẳng có gì thú vị nên từ chối. Sau đó, chính Tề Tuyên tự mình đến tìm ta, nhưng ta vẫn không đi. Đang bàn chuyện chính sự, ta giúp được gì đâu, nên không đi làm phiền thì tốt hơn.

Sau ba lần ta từ chối, Tề Tuyên cũng không gọi mỹ nhân vào thư phòng bàn bạc nữa.

Thấm thoát vài ngày trôi qua, cuối cùng cũng đến ngày dự tiệc tại Ung Vương phủ. Sáng sớm thức dậy, ta nghĩ Tề Tuyên đã đi rồi, nhắm mắt lại trở mình sang một bên, nhưng liền bị ai đó ôm lấy.

Giọng của Tề Tuyên vẫn còn đượm vẻ ngái ngủ, khàn khàn, mơ màng: “Kiều Kiều tỉnh rồi à?”

Ta khẽ “ừm” một tiếng, ngỡ rằng mình vẫn đang mơ, liền đưa tay lên má Tề Tuyên véo nhẹ, nhưng lại bị hắn nắm lấy tay, kéo xuống. Trong cơn mơ hồ, đầu ngón tay ta chợt nhói đau, có chút ẩm ướt.

Không phải là mơ!

Ta vội rụt tay lại, ngơ ngác ngẩng đầu lên, định ngồi dậy. Tề Tuyên cắn ta sao?

Có lẽ hành động của ta khiến hắn – người còn chưa hoàn toàn tỉnh giấc – không vui, nên Tề Tuyên siết tay ôm ta trở lại vào lòng, xoa nhẹ đỉnh đầu ta, mắt vẫn nhắm nghiền: “Ngoan nào, Kiều Kiều.”

Ta biết Tề Tuyên dạo này rất mệt, tối qua hắn về khi ta đang ngủ say, nên hắn đã ngoan ngoãn nằm yên. Ban đầu ta tỉnh giấc là vì nhớ đến hôm nay phải đến Ung Vương phủ, chứ thực ra ta vẫn chưa ngủ đủ, nên tựa vào lòng Tề Tuyên chưa được bao lâu thì ta lại thiếp đi.

Vậy là giờ đây, ta đang ngồi yên trên xe ngựa, không dám cựa quậy, để Tề Tuyên cẩn thận vẽ mày cho ta. Khương Đan ở phía sau cài cho ta một chiếc trâm cài tóc với những hạt san hô đỏ quấn chỉ vàng.