Thánh nữ của Tư Lan có địa vị cực kỳ tôn quý, gần như ngang hàng với vị thần cổ trùng mà Tư Lan tôn thờ. Việc Thánh nữ đích thân sang Diêu Quốc là minh chứng cho sự thành ý và coi trọng của Tư Lan. Thế nhưng, Diêu Quốc còn chưa kịp tiếp đón chu đáo thì Thánh nữ đã mất tích. Với vị trí tôn quý như vậy, đương nhiên Thánh nữ không thể nào lại tự mình ra ngoài một cách tùy tiện. Ngoài của Tư Lan bảo nàng , Diêu Quốc cũng cử không ít người bảo vệ nàng. Dù vậy, Thánh nữ vẫn như biến mất không dấu vết và từ đó không còn tung tích nào.
Thánh nữ không phải người ngốc nghếch hay khiếm khuyết, làm sao có thể tự mình mất tích được? Thật ra ai nấy đều hiểu ngầm rằng Thánh nữ Tư Lan có lẽ đã bị bắt cóc. Sự việc lớn như thế xảy ra, may mắn thay, Tư Lan không truy cứu quá mức, nhưng từ đó về sau, Diêu Quốc luôn có chút mặc cảm trong lòng trước Tư Lan.
Ta ngẩng đầu, định hỏi thêm xem mẫu thân có nghe về vị Thánh nữ đó không, nhưng thấy mẫu thân đang xoa trán, không che giấu được vẻ mệt mỏi. Mẫu thân thường hay đau đầu, chữa mãi mà không khỏi. Thường khi ta trò chuyện với bà, nếu cơn đau đầu tái phát, bà phải nằm nghỉ một lúc mới dịu lại. Ta dìu mẫu thân đến giường, bà khẽ nắm lấy đầu ngón tay ta: “Kiều nhi, mẫu thân biết con là đứa trẻ tốt, nhưng mỗi người đều có số mệnh của riêng mình. Tư Lan… không phải là nơi tốt lành gì.”
Rời khỏi viện của mẫu thân, lòng ta thoáng ngẩn ngơ. Nếu ngay cả mẫu thân cũng nói Tư Lan không phải nơi tốt, thì chắc hẳn nơi ấy không phải là nơi đáng để đi. Từ Kính tỷ tỷ dịu dàng như vậy, không biết nàng đến Tư Lan liệu có được yên ổn không. Những ngày tới, ta nên tranh thủ tìm cơ hội đến thăm nàng.
Khi ta quay lại Noãn Kiều Các, Khương Đan đang tưới nước cho những khóm hoa nguyệt quý trong sân. Hoa nguyệt quý dường như nở lâu hơn so với các loại hoa khác, dù đã nở rộ từ rất lâu, nhưng những đóa hoa vẫn kiều diễm, cành lá tươi tắn. Nếu có làn gió thoảng qua, hương thơm sẽ lan tỏa khắp sân, thật dễ chịu.
Thấy ta vẻ mặt âu sầu bước vào, Khương Đan liền cầm bình tưới nước đến gần: “Phu nhân, người sao vậy? Trông có vẻ mệt mỏi, chẳng lẽ là đói rồi?”
“Nghe ngươi nói ta cũng cảm thấy có hơi đói thật.” Ta bước hai bước rồi chợt không muốn đi nữa, bèn ngồi xuống chiếc xích đu trong sân, đung đưa hai cái lại cảm thấy chẳng có gì thú vị. “Đan Đan, chỉ còn vài ngày nữa là Từ Kính tỷ tỷ sẽ phải gả đến Tư Lan rồi. Ta đang nghĩ có nên tìm dịp gặp nàng ấy lần nữa không.”
Khương Đan đặt bình nước xuống, cầm kéo tỉa những chiếc lá đã úa vàng và sờn rách. Nghe ta nói, nàng chợt dừng tay, quay đầu nhìn ta, mặt đầy vẻ ngạc nhiên: “Phu nhân, Hoa tiểu thư chuẩn bị đi Tư Lan hòa thân, việc chuẩn bị của hồi môn chắc chắn rất bận rộn. Người cứ đến thăm đột ngột như vậy, liệu có phải là bất tiện không?”
“Sẽ bận lắm sao?” Ta lơ đãng đu đưa trên chiếc xích đu, nhớ lại khi mình và Tề Tuyên thành thân, cũng chẳng bận rộn gì lắm, ngoài việc khó chọn kiểu trâm cài vì có quá nhiều mẫu mã. Còn lại, mọi thứ dường như chẳng có gì phiền hà.
Khương Đan thấy rõ vẻ mơ màng của ta, đôi má phồng lên, vẻ mặt đầy sinh động: “Đương nhiên rồi! Việc hôn sự của người và Tướng quân đã định từ lâu, lão phu nhân ngày ngày lo chuẩn bị hồi môn cho người. Tướng quân thương người, nên chẳng để người phải bận lòng về bất cứ điều gì.”
Khương Đan đã nhắc điều này với ta không biết bao nhiêu lần, ta ngồi trên xích đu chỉ “ừ” vài tiếng cho có lệ, khiến nàng không vui, chống tay vào hông, mặt phồng lên giận dỗi như có thể treo cả mấy chai dầu: “Phu nhân, người có đang nghe không đấy?”
“Nghe chứ, nghe mà, hai tai đều nghe đây!” Ta đặt chân xuống đất, dừng chiếc xích đu, xoa xoa hai tai mình rồi chợt nhớ ra một chuyện khác.
Ta nhớ trong của hồi môn của mình có một đôi hoa tai vô cùng đẹp, được chế tác từ ngọc bích hồ điểm kèm lông của chim bạch tước non. Viên ngọc trong vắt như nước hồ thu, lông tước trắng muốt như tuyết, lại dài và buông thõng, phớt nhẹ lên vai, trông thật hiếm có. Bạch tước vốn đã khó tìm, huống hồ lại có lông để làm hoa tai. Ta ít khi đeo hoa tai, cảm thấy giữ đôi hoa tai này quả là lãng phí, liền đứng dậy bước vào phòng, chẳng thể nào đến làm phiền Từ Kính tỷ tỷ mà không mang theo lễ vật, chi bằng đem đôi hoa tai này tặng nàng.
Khương Đan tỉa hoa xong, mới vào phòng tìm ta, tay còn cầm hai bông hoa. Vừa cắm hoa vào bình ngọc, thấy ta đang lục tìm trong hộp trang điểm, nàng vội chỉnh lại bình hoa rồi dùng vạt váy lau sạch nước, chạy đến giữ tay ta lại: “Phu nhân ơi, người đừng để trâm cài lại đ.â.m vào tay nữa! Muốn tìm gì, cứ để nô tỳ tìm cho.”
“Ta đang tìm đôi hoa tai lông tước ấy mà.” Ta rụt tay lại, ngượng ngùng xoa đầu ngón tay, nhớ ra cổ tay và đầu gối mình còn đầy vết thương, lòng có chút e dè: “Ta nhớ rõ là để trong hộp trang điểm này, sao lại không thấy nhỉ?”