Kiều Kiều Vô Song

Chương 109: Vang danh Kiến Khang



La Ỷ Tịnh không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này. Ả nén lệ, ấm ức nhìn Sơn Nhạc Tử, nơi đáy mắt ẩn chứa hàng nghìn hàng vạn tia lên án và thương tâm mất mát. Chiêu này ả  dùng theo thói quen, có điều trước nay đối tượng công kích của ả đều là cánh nữ lưu yếu đuối. Chỉ cần ả làm ra dáng vẻ này, dù cho đối phương có hợp tình hợp lý thế nào cũng sẽ có cả đám nam tử đứng ra quở trách thay cho ả. Đáng tiếc lần này, đối địch với ả lại là Sơn Nhạc Tử, chỉ là một lão nhân nghĩ sao nói vậy, thế nên mọi chuyện ả làm đã trở nên buồn cười.

Thấy La Ỷ Tịnh nén lệ nhìn mình nhưng không giải thích gì, lão mới thở dài, chậm rãi nói: "Có lẽ tiểu cô đã từng bị oan khuất. Aizz, nữ tử sống trên thế gian này vẫn nên mạnh mẽ một chút thì tốt hơn." 

Nghe giọng điệu của lão, cộng thêm vẻ mặt lúc nãy của La Ỷ Tịnh, người xung quanh dù có ngốc đến mấy cũng tự hiểu rằng  lúc ban đầu ả ta thất thân chắc là do có nguyên nhân bất đắc dĩ, nhưng sau đó thì tự ả trở nên buông thả, e rằng tiểu cô này không chỉ qua tay một người nam nhân thôi đâu. Quả thật là đáng kinh tởm! Lúc này quý phụ từng ra lệnh cho bộ khúc ném Cơ Tự xuống núi đã chuyển sang sai người lôi La Ỷ Tịnh đi.

Bấy giờ, tất cả mọi người đều biết mình đã hiểu lầm Cơ Tự, họ liền thay nhau gật đầu với nàng coi như làm hòa. Dù những sĩ tộc biết rõ chuyện Cơ Tự quả thật đã từng ở cùng một khoang thuyền với thủ lĩnh Hắc Giao, nhưng nghe Sơn Nhạc Tử bảo nàng vẫn còn thân trong sạch, cũng không còn khinh thường nàng nữa, chỉ có thông cảm mà thôi. 

Trần Tứ lang đích thân tiễn Cơ Tự đến tận xe lừa rồi mới quay lại, thấy Sơn Nhạc Tử vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ, liền vội vàng đến gần cảm tạ. Trần Tứ lang cảm khái: "Nói ra thì Cơ thị nữ hôm nay cũng thật may mắn. May là có Nhạc công ở đây, bằng lòng trượng nghĩa nói thẳng, không sợ đắc tội với La thị ở đất Thục kia."

Thế nhưng Sơn Nhạc Tử bên này lại mang vẻ mặt sầu khổ, chỉ trò chuyện thêm đôi câu với Trần Tứ Lang rồi cáo từ rời đi. Sau đó Sơn Nhạc Tử chỉ quay đầu lại nói với gã nô tài phía sau: "Được rồi, Tạ Thập Bát muốn ta trả nợ nghĩa cho hắn, ta cũng trả xong rồi đấy, giờ ta có thể về được chưa?"

Gã nô tài kia vô cùng khách khí chắp tay trước ngực: "Xin mời tự nhiên ạ."

Sơn Nhạc Tử hừ một tiếng, vung ống tay áo, lúc gần đi lão còn tức giận bỏ lại một câu: "Tạ Thập Bát khiến ta vô duyên vô cớ đắc tội với La thị đất Thục, chuyện này hắn phải ra mặt giải quyết thay lão phu mới được đấy!"

Nô tài kia vẫn rất có phong độ: "Vẫn xin người cứ yên tâm cho ạ."

***

Cơ Tự trở lại trang viên. Theo kế hoạch của nàng, chiều nay sẽ đi bái phỏng phò mã Văn Đô, nhưng tình huống trước mắt thế này thì thật sự không tiện ra ngoài nữa.

Mà Cơ Tự càng không ngờ rằng, về sau nàng cũng không dám bước ra khỏi trang viên nửa bước nào nữa. Bởi vì Tần Tiểu Mộc đã nghe ngóng được ba tin về nàng đang lan truyền khắp Kiến Khang. 

Việc đầu tiên là từ miệng Thái tử mà ra, năm ngoái nàng từng bị Lưu Nghĩa Khang bắt đi, cuối cùng nhờ Tạ Thập Bát chịu bỏ ra một trang viên có mỏ muối lớn vô cùng quý hiếm để chuộc nàng về. Tin này đối với đám lang quân thì cũng chỉ là đề tài tán gẫu nhân lúc trà dư tửu hậu mà thôi, nhưng đối với đám tiểu cô thì chẳng khác nào sấm sét giáng giữa trời quang. Chỉ một buổi chiều, ba chữ «Cơ thị nữ» đã được truyền đi khắp phố lớn ngõ nhỏ, khiến đám tiểu cô si mê Tạ Thập Bát lang tao nhã đệ nhất Giang Nam cảm thấy ganh ghét vô cùng.

Việc thứ hai, chính là sau khi Tạ Thập Bát chuộc nàng về chưa quá một tháng, ở bốn huyện Trần – Phù, Cơ thị nữ đã dựa vào kỳ tài của mình, mượn bốn mươi lăm vạn vàng, kiếm về được số tiền lớn gấp mười lần tổng giá trị trang viên ban đầu chàng bỏ ra kia hơn nữa tất cả tài phú nàng kiếm về lần này đều hiến hết cho Tạ Thập Bát. Phải nói, tin đầu chỉ khiến cho mấy tiểu cô si tình ở Kiến Khang ganh tỵ thôi, còn tin thứ hai này lại khiến cho cả đám lang quân Kiến Khang dù già hay trẻ đều phải xuýt xoa.

Nhưng tính ra hai việc này chỉ là cỏn con so với việc thứ ba. Tin thứ ba nói rằng, Cơ Tự chính là hậu duệ chính thống của Hoàng đế, năm ngoái đám sứ giả Bắc Ngụy đã cố hết sức mời Cơ Tự về phương Bắc, cũng hứa sẽ ban cho nàng địa vị trưởng công chúa. Tin tức này vừa lan truyền, ngay cả hoàng đế Lưu Tống cũng phải suy nghĩ đến tầm vóc của họ Cơ. Điều này cũng khiến đám người luôn bôi nhọ nàng về chuyện thủ lĩnh thủy tặc kia phát hiện hóa ra Cơ Tự không hề giống với kiểu người hàn môn tầm thường, thế là tất cả đều im lặng, không ai dám nhắc đến nữa.

Ba tin tức này nối đuôi nhau truyền đi, chỉ trong thoáng chốc đã đưa Cơ Tự lên đứng nơi đầu sóng ngọn gió, trở thành người nổi danh nhất Kiến Khang hiện giờ. Bất kể là sĩ tộc hay thứ tộc, ai ai cũng biết đến danh xưng Cơ thị nữ của nàng. Dĩ nhiên, nguyên nhân khiến những tin đồn này được lan xa đến vậy chủ yếu vẫn là vì Cơ Tự nàng có liên quan tới Tạ Lang.

***

Ở một viện trong Trần Quận Viên thị, mấy tỳ nữ đều đứng hầu ngoài phòng, nghe thấy tiếng rơi vỡ loảng xoảng bên trong đều giật mình thon thót, ai cũng im lìm, không dám thở mạnh lấy một tiếng. Cho đến khi trong phòng không còn vang lên tiếng đập đồ nữa, một tỳ nữ lớn tuổi mới dám rón rén đi vào.

Thấy tiếng tiểu cô nhà mình đau lòng khóc nức nở, đám tỳ nữ vô cùng khó chịu, tỳ nữ lớn tuổi đứng ra nhẹ nhàng cất lời khuyên nhủ: "Tiểu cô, có lẽ chỉ là lời đồn nhảm..."

"Làm sao mà là nhảm được!" Viên tiểu cô thét lên thất thanh, "Ngươi thì biết cái gì? Các người chẳng biết gì cả, các ngươi chẳng biết gì hết cả!" Nàng ta gào lên một lát mới nén giọng, lại nghẹn ngào nói "Các ngươi không biết gì đâu... hu hu... Mẫu thân ta bảo, Tạ Vương thị chủ quản chuyện hậu phòng Tạ Thập Bát trước đó không lâu có nhắc đến chuyện cưới vợ cho Tạ Thập Bát, Tạ Thập Bát tuy không nói câu nào nhưng cũng không thấy phản đối gì cả. Tạ Vương thị còn nói, nhiều năm trôi qua như vậy rốt cuộc Thập Bát lang đã không còn trốn tránh chuyện hôn nhân đại sự nữa. Tạ Vương thị lúc này mới mừng rỡ đi tìm mẫu thân ta... Nhưng chuyện cưới hỏi mới bàn được một nửa thì hôm trước Tạ Thập Bát hay được tin tức gì đó, lại thẳng thừng cự tuyệt... Chàng nói, chàng vốn vô tâm với chuyện hôn nhân."

Nói đến đây, nàng ta nấc lên từng cơn: "Ta vốn tưởng rằng, ta vốn tưởng rằng đúng là chàng không có ý định kết hôn thật... Nhưng không ngờ, hóa ra chàng đã sớm lén định chung thân với Cơ thị nữ kia rồi. Chàng muốn nạp ả làm thiếp nên mới chịu theo đúng quy củ của Trần Quận Tạ thị, trước cứ cưới thê tử chính thất đã, sau đó nạp người mình yêu làm thiếp thị... Hu hu... Bây giờ danh tiết Cơ thị nữ đã bại hoại, không thể vào phủ Tạ thị được... cho nên ngay cả cưới vợ chàng cũng không màng..."

Viên tiểu cô đưa tay ôm mặt khóc nức nở: "Tại sao chàng có thể... tại sao chàng có thể..."

Mấy tỳ nữ nghe đến đây, cũng không biết phải khuyên nhủ thế nào, chỉ biết im lặng. Qua một hồi, tiếng khóc của Viên tiểu cô cũng dần lắng xuống, rồi nàng ta bỗng đứng bật dậy, lau nước mắt đi, gằn từng câu từng chữ: "Ta muốn tổ chức một buổi yến hội."

Trong ánh mắt khó hiểu của nhóm tỳ nữ, nàng ta đằng đằng sát khí cất lời: "Không phải bọn họ đều nói Cơ thị nữ kia rất có tài sao? Những người đó không phải đều tiếc nuối thay cho Thập Bát lang, cảm thấy với tài năng và dòng họ của Cơ thị nữ là hoàn toàn xứng đôi với chàng sao? Vậy thì tốt, ta sẽ tổ chức một buổi yến hội chỉ có trăm sĩ tộc và hoàng thất mới được tham dự, ta muốn xem rốt cuộc ả có tài đức gì chứ!"

Thời đại này sĩ thứ quả thật cách biệt nhau một trời một vực, sự phân biệt giai cấp đã ăn sâu vào tâm trí họ qua mấy trăm năm. Đối với rất nhiều nhà hàn môn, khi phải đối mặt với nhà sĩ tộc cao sang quyền úy đều như phải chịu một áp lực rất lớn. Mà điều này, ngay cả đương kim hoàng đế vốn có xuất thân từ hàn môn cũng thấy rất khó chịu. Như việc phụ thân của thái hậu năm đó là người đánh xe cho Lang Gia Vương thị, sau này con gái được phong hoàng thái hậu tôn quý, huynh trưởng của bà cũng được phong là quốc cữu. Y cứ  đinh ninh một khi đã là quốc cữu công rồi thì có thể nói chuyện ngang hàng với Lang Gia Vương thị rồi. Thế là có một ngày, y cố ý đến bái kiến một lang quân Vương thị, nhưng y tuyệt đối không ngờ được suốt buổi gặp mặt, lang quân Vương thị kia không hề ngó ngàng đến y, thậm chí y vừa cáo lui, Vương thị đã sai người đốt luôn chiếc sạp mà y đã ngồi. Về sau hoàng thái hậu mang chuyện bị sỉ nhục như thế ra khóc lóc kể lể với hoàng đế thì cũng chỉ nhận được một câu: Đám sĩ tộc kia là vậy đấy, ai bảo các người rảnh rỗi đi trêu chọc bọn họ làm gì?

Thế nên đám người Viên thị đều nghĩ, khi đối mặt với một quý tộc, nhất định Cơ thị nữ sẽ cảm thấy rất mất tự nhiên. Mà yến hội thì có đến mấy trăm nhân vật cao quý đứng trước mặt nàng một lúc, chắc hẳn nàng sẽ phải sợ hãi đến mức khóc luôn cho xem.

Tỳ nữ lớn tuổi lập tức nhẹ giọng đáp: "Ý này rất hay, có lẽ chư vị tiểu cô cũng đang có lòng hiếu kỳ với Cơ thị nữ này, hôm yến hội chắc chắn sẽ chật kín người cho xem!"

Thế nhưng một tỳ nữ khác xen lời: "Nếu Cơ thị nữ không đến thì sao?"

Viên tiểu cô cười khẩy: "Ả không dám không đến đâu!"

***

Đúng là Cơ Tự không dám không đi, vì Viên tiểu cô gửi thiệp cho nàng là mượn danh nghĩa gia tộc Trần Quận Viên thị của mình để mời, Cơ Tự không đi có nghĩa là không nể mặt Trần Quận Viên thị. Mà tiếp theo đó nàng lại liên tiếp nhận được thiệp mời của Ngô Quận Chu thị, Ngô Quận Trương thị, Ngô Quận Cố thị mời cùng đến yến hội kia, mà tất cả những thiệp này đều gửi bằng chính danh nghĩa của các gia tộc ấy. Kiểu dùng danh nghĩa gia tộc mời như vậy vừa thể hiện sự tôn trọng với khách của mình nhưng cũng là một kiểu trói buộc bắt ép phải đi.

Nhìn tiểu cô nhà mình ngồi trước gương đồng, thong thả xem từng tấm thiệp một, Tần Tiểu Thảo và Nguyệt Hồng lo lắng nhìn nhau. 

Tần Tiểu Thảo khẽ nói: "Tiểu cô, lần này e rằng không tránh được rồi."

Cơ Tự ngước mắt lên nhìn vào dung mạo kiều diễm lộng lẫy của mình trong gương, khuôn mặt tươi tắn như cánh hoa mọng nước, nàng mỉm cười: "Không phải chỉ là tham gia một cuộc yến hội thôi sao? Ta đi là được chứ gì!"

Nghe thấy thế, hai tỳ nữ tuy đều đồng ý nhưng trong lòng không tài nào vui cho nổi. Thấy tỳ nữ nhà mình ủ rũ, nàng lại căn dặn thêm: "Tiểu Thảo, ngươi đi nói với Trịnh Ngô, ta là người từ đất Kinh đến nên không rõ quy củ ở đây lắm, bảo Trịnh Ngô chuẩn bị trước một chút, ta thật muốn xem thử xem rốt cuộc nhóm sĩ tộc Kiến Khang này cao quý đến cỡ nào."

Tần Tiểu Thảo lập tức thưa vâng, bừng bừng lên khí thế chiến đấu rời đi. Còn lại mỗi mình Nguyệt Hồng ủ ê: "Tiểu cô, người quay trở lại Kiến Khang đã mười ngày nay rồi, sao lang quân Tạ Lang mãi chưa thấy xuất hiện vậy?" Nàng ta dè dặt hỏi, "Tiểu cô, người nói xem có khi nào ngài ấy, ngài ấy không cần người nữa không?" Lúc nói ra mấy chữ cuối cùng, Nguyệt Hồng đã hạ giọng xuống thật khẽ.

Cơ Tự đang cầm bút tỉ mỉ vẽ lông mày, nghe thấy vậy vẫn điềm nhiên như không: "Chàng ư? Không đâu." Vừa nói đến đây, không biết Cơ Tự nghĩ đến điều gì liền khựng tay lại. Hồi lâu sau nàng mới chau mày nói nhỏ, "Ngươi vừa nhắc đến chàng, ta mới biết nỗi bất an của ta bắt nguồn từ đâu rồi... Chàng, lẽ nào đang có kế hoạch gì sao? Sao lòng ta lại lo ngay ngáy thế này?"