Kiều Kiều Vô Song

Chương 27: Kính trọng



Đến tận xế trưa, gió Bấc nổi lên, Cơ Tự mới để mũi thuyền chuyển hướng quay về. Trở vào trong thuyền, Cơ Tự vừa nhấp chút rượu cho ấm người, vừa rủ mắt đăm chiêu.

Thấy nàng mải suy nghĩ đến xuất thần, Lê thúc ở bên cạnh tò mò hỏi: “Nữ lang đang suy nghĩ gì thế?”

Cơ Tự ngẩng đầu nhìn y, thành thật nói: “Ta đang nghĩ làm sao mới có thể khiến cho lang quân Chu Ngọc không xin cưới ta nữa.”

Lê thúc trầm mặc, lát sau, y nhỏ giọng: “Nữ lang, bây giờ cả huyện Kinh này đều biết người là dâu của Chu gia rồi, nếu thật sự không gả cho họ, sau này nữ lang còn có thể gả cho ai nữa?” Dứt lời, Lê thúc thoáng buồn bã.

Cơ Tự nhìn ông một cách kỳ lạ: “Thúc lo cái gì? Cơ phủ chỉ còn một mình ta, ta không gả cho người khác, thì vẫn có thể tự kén rể mà.” Nói đến đây, Cơ Tự trở nên phấn chấn, “Chờ ta kiếm đủ tiền là sẽ nuôi một phu lang. Đến lúc đó con cái sinh ra sẽ theo họ ta, gia tộc Cơ thị sẽ được truyền thừa, cũng không đến nỗi có lỗi với liệt tổ liệt tông.”

Chu Ngọc lòng dạ thâm sâu, tính toán khó lường, rõ ràng nàng có năng lực tự làm giàu, cần gì phải dây dưa với đám người ấy?

Lê thúc thật sự không biết từ đâu mà Cơ Tự có ý nghĩ này, y trợn to mắt chết lặng nhìn Cơ Tự, rất lâu không thốt ra được lời phản bác nào.

Đến chiều, Cơ Tự quay trở về trang viên, vừa vào cổng đã thấy ngay lang quân như ngọc kia đang đứng dưới cây nhãn trong sân nhà mình.

Từ đằng xa đã thấy nàng, hắn nhướng mắt nhìn Cơ Tự với vẻ tha thiết, môi mỏng khẽ nhếch: “A Tự trở lại rồi à? Chu Ngọc đợi khanh đã lâu lắm rồi đấy.”

Cơ Tự thật không ngờ, chủ nhân không có nhà mà hắn lại dám ngang nhiên ở trong phủ, hôm nay trông thấy mình còn có vẻ rất tự nhiên, như thể hắn mới là chủ nhân ở đây vậy.

Liếc nhìn Chu Ngọc, Cơ Tự mỉm cười: “Khách quý đến chơi khiến Cơ Tự vui mừng quá đỗi.” Nói đến đây, nàng cất cao giọng: “Nguyệt Hồng, mang sập ra ngoài đây, hôm nay trời trong xanh, chính là ngày lành cảnh đẹp.”

Sập được mang lên, Cơ Tự liền quay người, khẽ thi lễ với Chu Ngọc: “Chu lang, xin mời.”

Lúc này Chu Ngọc liền xác định, Cơ Tự đã khác khi trước rất nhiều. Thời gian trước, dù nàng có cười nhưng trông không rạng rỡ, khuôn mặt luôn ẩn giấu nét u sầu, giống như trong lòng đang chất chứa muôn vàn tâm sự vậy. Nhưng hiện tại, sóng mắt nàng như làn thu thủy, gương mặt xán lạn, cả người tỏa sáng, ngôn ngữ cử chỉ mang theo phong thái của con cháu sĩ tộc mấy trăm năm. Sự mạnh dạn của những sĩ tộc kia là đến từ thế lực của gia tộc, đến từ những người hâm mộ xung quanh họ. Còn tiểu cô trước mắt này, vẻ thong dong của nàng từ đâu mà có được?

Chu Ngọc bất chợt thấy vô cùng hứng thú. Hắn ngồi xuống, Cơ Tự đi đến bên cạnh, tao nhã hâm rượu rồi rót rượu, cười nói vu vơ: “Không biết hôm nay lang quân đến đây có gì chỉ giáo?”

Tư thái của nàng quá tự nhiên, lúc nói chuyện âm điệu cũng trầm bổng như tiếng ca, điều này khiến Chu Ngọc vô thức nhìn nàng đăm đăm. Lát sau, Chu Ngọc khẽ cười: “Bên ngoài nắng rất đẹp, ta đã hẹn với mấy người bạn dạo hồ ngắm mai nở. Nhớ đến nàng nên cố ý đến mời.”

Nói xong, hắn thản nhiên đứng dậy chìa tay ra với Cơ Tự. Nam nhân này rõ ràng chỉ đứng đấy, mỉm cười nhìn nàng mà không nói lời nào nhưng lại mang theo dáng vẻ chuyên chú như thể muốn khắc hình bóng nàng vào tận đáy lòng. Dĩ nhiên, Cơ Tự biết rõ, đây tuyệt đối chỉ là ảo giác.

Cơ Tự quay đầu nhìn hắn một hồi, bỗng “ồ” lên: “Tiểu nữ luôn cảm thấy, lúc Chu lang nhìn ai đó, ánh mắt khác hẳn mọi người, cho đến hôm nay rốt cuộc phát hiện, hóa ra Chu lang có đôi mắt đào hoa.”

Chu Ngọc đúng là mắt đào hoa, mắt sâu hút, khóe mắt có một chút đỏ nhạt, lúc nhìn người thì sóng mắt lúng liếng, trông vô cùng đa tình. Nghe thấy Cơ Tự nhận xét như thế, Chu Ngọc sầm mặt lại.

Thời này thuật bói toán cực kỳ thịnh hành, hình dáng một đôi mắt được phân ra năm sáu kiểu, bậc thượng đẳng đương nhiên là mắt rồng mắt phượng, còn mắt đào hoa này vì đa tình lẳng lơ nên bị liệt vào hàng hạ đẳng. Chu Ngọc làm quan trong triều, cũng có người từng chỉ vào mắt hắn nói hắn là người không đàng hoàng, nên lời nói lúc này của Cơ Tự thật sự là đâm trúng chỗ đau của hắn.

Nhìn thấy Chu Ngọc không vui, chẳng những Cơ Tự không hề lo lắng, ngược lại còn cười thầm trong lòng. Khi nãy lúc mới vừa gặp mặt, Chu Ngọc đã lộ rõ vẻ hứng thú, nhưng đấy không phải chuyện tốt gì. Giờ đây thấy hắn giận như thế, tâm trạng nàng thoắt cái trở nên vui vẻ.

Lúc này Chu Ngọc vung tay áo đi trước. Sau khi hắn đi được mấy bước, thấy Cơ Tự vẫn còn đứng yên đấy thì quay đầu lại, liếc nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi: “Thật sự không muốn đi cùng ta à?”

Câu nói này tuy giọng điệu dịu dàng nhưng gần như là uy hiếp.

Cơ Tự nhìn thẳng vào mắt hắn, nghĩ ngợi chốc lát rồi nở nụ cười khoe hàm răng trắng: “Chu lang đã thành tâm mời, Cơ Tự nào dám chối từ.” Dứt lời nàng cũng cất bước, đi lên phía trước Chu Ngọc.

Hai người đi ra khỏi phủ, mấy hộ vệ của Chu Ngọc đang đứng hầu bên cạnh xe bò thấy Cơ tiểu cô sải bước đi đến, lại nhìn lang quân nhà mình đi ở phía sau, tức thì đều cúi đầu.

Triều đại này cách đi đứng giữa người và người đều có chuẩn mực nghiêm túc. Trong mắt đám hộ vệ, hiển nhiên thân phận Cơ Tự thấp hơn lang quân nhà mình, lại còn là một nữ tử, thế mà lang quân lại cho phép nàng đi trước mình, rõ ràng vô cùng cưng chiều nàng. Ôi, hi vọng đến Kiến Khang rồi, Cơ tiểu cô này sẽ học được quy củ, nếu không trong phủ sẽ náo nhiệt lắm đây.

Cơ Tự lên xe lừa nhà mình, hai chiếc xe nhanh chóng chạy đi giữa phố huyện Kinh dưới sự bảo vệ của nhóm hộ vệ. Nhìn mặt trời rực rỡ, một hộ vệ cất lời: “Đã lập đông lâu như vậy rồi mà thời tiết huyện Kinh vẫn ấm áp. Lẽ nào ở huyện Kinh không bao giờ có tuyết à?”

Lê thúc đáp lời: “Có tuyết chứ, dĩ nhiên là có tuyết rồi.”

Trong xe lừa, Cơ Tự nheo mắt nhìn bầu trời, bụng thầm nghĩ: Ngày mai trời sẽ đổ tuyết, trận tuyết năm nay còn rất lớn nữa đấy.

Có điều nàng không hề nói ra điều này. Bản lĩnh nhìn trời đoán được mưa gió là kiến thức của đạo gia, kiến thức này dùng trong thời khắc mấu chốt có thể mang đếnnhững chấn động. Cơ Tự còn chưa có ý định khoe khoang điều này.

Đi một hồi, trước tầm mắt đã là bến tàu, trên bến đang neo mấy chiếc thuyền hoa, vài nam nữ ăn mặc trang trọng đang đứng đấy. Thấy Chu Ngọc đi đến, mọi người đều thi lễ với hắn, mà gần chiếc xe bò bên cạnh bến tàu cũng có hai cô nương đang nắm tay thi lễ với Chu Ngọc.

Vừa nhìn thoáng qua, Cơ Tự đã nhận ra mấy cô ở đây đều là những ca nhi hát xướng và nữ nhi của các gia tộc hùng mạnh đất Kinh Châu.

Gần như Chu Ngọc vừa bước xuống xe, mấy thiếu nữ đã vây lại quanh hắn. Lúc này Cơ Tự cũng xuống xe lừa, nàng vừa cất bước định đi về phía Chu Ngọc thì có một thiếu nữ chen vào đẩy nàng ra. May mà Lê thúc lẹ mắt, vội vàng đỡ nàng, nếu không hôm nay Cơ Tự sẽ xui xẻo té ngã trước mặt mọi người rồi.

Đang lúc Cơ Tự lảo đảo đứng chưa vững, hai thiếu nữ khác quay đầu lại, thấy vậy cười khúc khích chế giễu nàng. Lại thêm một thiếu nữ khác đi đến phía sau Cơ Tự, khẽ khàng nói: “Tỷ tỷ lúc ở Kinh Châu đã nghe nói ở huyện Kinh có một thiếu nữ hàn vi, nhưng thủ đoạn hơn người, suýt nữa khiến cho lang quân Chu gia cưới về làm thê tử. Muội muội, cách ăn mặc của muội thật sự trông còn khó coi hơn cả mấy ca nhi kia nữa.”

Thiếu nữ này tuy nói cười nhẹ nhàng, ra vẻ như thân thiết nhưng hàm ý lời nói lại vô cùng cay nghiệt. Cơ Tự ngẩng đầu, nhìn sang Chu Ngọc vẫn đang dịu dàng nhìn mình, nàng liền cất bước đi ngang qua thiếu nữa kia, nhấc chân lên rồi giẫm xuống một cái thật mạnh.

Nàng ta nào có tâm ý đề phòng chuyện thế này, bất thình lình bị giẫm trúng, không khỏi hét lên đau đớn. Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu thôi. Đúng lúc đó Cơ Tự chợt quay người, tay phải giơ lên, tát một cái thật mạnh. Nháy mắt bên má phải nàng ta hiện lên một dấu tay đỏ bừng.

Tất cả mọi người đều yên lặng như tờ, đồng loạt quay đầu nhìn về phía này.

Chu Ngọc cũng nhìn sang, thấy người ra tay chính là Cơ Tự, hắn liền kinh ngạc, ánh mắt lướt qua tiểu cô đang rưng rưng nước mắt, trông có vẻ vô cùng yếu đuối mỏng manh kia. Hắn gạt mọi người ra, đi đến hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Lang quân Chu gia, hu hu hu...” Nàng ta rụt rè chạy về phía Chu Ngọc.

Chu Ngọc cau mày lại, liếc nhìn nàng ta. Hắn lăn lộn chốn quan trường đã lâu, ánh mắt lúc này lộ ra vẻ uy nghiêm, tiểu cô kia hơi sững sờ rồi dừng bước lại, không dám đến gần nữa.

Lúc này Chu Ngọc lại hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?” Trong mắt mọi người, Cơ Tự xem như đã là người của hắn, cho nên hắn hoàn toàn có quyền chất vấn nàng.

Cơ Tự liếc nhìn tiểu cô đang khóc lóc nũng nịu kia, hờ hững nói: “Nàng bất kính với ta, nên bị ta tát.”

Cơ Tự chẳng qua chỉ là một nữ cô nhi, bây giờ vì người ta bất kính với mình mà dám thẳng tay tát đối phương, câu nói kia quả thật là gây nên xôn xao.

Trong lúc đám nữ nhân cười khẩy chế giễu, Chu Ngọc nhíu mày: “Nàng phải ghi nhớ thân phận của mình.” Tiếng cười xung quanh càng to hơn, song Chu Ngọc thản nhiên nói tiếp, “Sau này mấy chuyện như vậy cứ sai đám tỳ phụ đi làm, đừng để mất thể thống.”

Tiếng cười mọi người liền im bặt. Về phần Cơ Tự, giờ này nàng rất hài lòng. Lúc trước từng có rất nhiều lời đồn đại, có người nói Chu Ngọc cưới nàng làm thê tử, nhưng đa phần những người khác đều nói Chu Ngọc thực ra chỉ muốn nạp nàng làm thiếp thôi, dù sao thế lực bên nhà Cơ Tự thật sự quá đơn bạc.

Vì vậy nàng đã sớm nghĩ đến, phải tìm một cơ hội khiến người ta tận mắt nhìn thấy Chu Ngọc kính trọng nàng mới được. Chỉ có như vậy, sau khi Chu Ngọc rời đi, giá trị của nàng mới không bị giảm sút, không cho kẻ nào có cơ hội dám ngang ngược đến làm nhục nàng.

Hiện tại, nàng thực vô cùng hài lòng.