Kiều Tàng

Chương 11: Tiểu môn tiểu hộ



Liễu Miên Đường thân là hiền thê, há lại để cho quan nhân thối hoắc mà ngủ?2

Cho nên dù thấy Thôi Cửu không vui, nàng cũng chỉ như dỗ dành hài đồng hồ nháo: "Phu quân cứ nằm đi, ta đến giúp chàng. Trong nhà mới đổi chăn, thay giặt xong còn chưa phơi khô, nếu bị hun thối liền không thể thay."

Thôi Hành Chu từ nhỏ đến lớn, từ xưa tới nay chưa từng có ai dám nói thẳng hắn uống rượu đến mức bốc mùi thối, trong lúc nhất thời không khỏi có chút hé mắt ra, trừng mắt về phía Liễu Miên Đường, lời ít mà ý nhiều: "Ra ngoài!"

Nếu là thị nữ Vương phủ bị quát lớn như thế, nhất định mặt mũi xám xịt lui ra.

Thế nhưng Liễu Miên Đường chỉ coi tướng công đang say rượu. Nam nhân mà! Uống say chắc chắn sẽ bị thất thố, ngay cả phu quân luôn lễ độ của nàng cũng không ngoại lệ.

Nàng ngược lại là tha thứ chỉ coi không nghe thấy quan nhân thất thố, trên tay lại không khách khí chút nào đem khăn nóng dán trên mặt Thôi Hành Chu.

Kỳ thật phu quân vì sao thái độ không tốt, nàng cũng có thể đoán được một hai.

Dù sao lưu lạc đến Linh Tuyền trấn, đối với quan nhân mà nói chính là đả kích lớn. Gia nghiệp của mình bị bại hết, đặt ở trên thân nam nhân nào cũng đều là sự tình khó thể bỏ qua.

Bất quá mượn rượu đùa nghịch cũng không phải chuyện gì tốt, nàng muốn an ủi quan nhân, miễn cho hắn luôn luôn đem sầu khổ tích trữ dưới đáy lòng, chỉ có thể mượn rượu phát tiết.

"Cũng không biết rượu bên ngoài pha chế cái gì, uống nhiều sẽ thương thân. Lần sau phu quân muốn uống rượu, ta bảo Lý mụ mụ mua rượu khoai ngoài tửu phường, hâm nóng cho chàng uống. Uống rượu nóng ấm bụng, chàng có giường chiếu để ngủ, dù sao cũng tốt hơn dạo đêm trên đường, rót một bụng toàn khí lạnh."

Thanh âm Miên Đường tựa như dung mạo của nàng, khiến người tâm duyệt, nhưng không phải kiểu tận lực ôn nhu, mà mang theo chút trầm thấp, linh động có khả năng trấn an lòng người.

Thôi Hành Chu thấy đuổi nàng không đi, cũng liền nhắm mắt không nói, kệ cho nàng lau. Bây giờ hắn còn muốn dùng nàng, không nên chọc cho nàng nổi lên nghi ngờ.

Liễu Miên Đường thấy quan nhân bất động, nghĩ là hắn đã đem lời nàng nói đặt trong lòng.

Thế là nàng nhỏ giọng nói tiếp:

"Về phần công việc vặt khác, tướng công cũng không cần bận tâm quá. Ai không có thời điểm ngựa cao yên đạp ngắn[1]?"

[1] tương tự câu "lên voi xuống chó".

"Liền xem như ngay cả hoàng đế, cũng chưa chắc cả một đời xuôi dòng. Tuy nhà chúng ta không thể so với lúc còn ở kinh thành, nhưng bây giờ cũng là ăn mặc không lo, nếu phu quân kinh doanh sinh ý mệt mỏi, thì đem cửa hàng cho thuê, sống bằng tiền cho thuê phòng, thuê đất cũng tốt."

"Ta tính qua, coi như không có mở cửa, chỉ dựa tiền cho thuê đất, tiết kiệm chút cũng đủ sử dụng... Ta lại học thêm từ nhóm nữ nhân trong ngõ, làm chút công việc kim khâu may vá, coi như không có nhiều, thường thường mua chút thịt cũng là có."1

"Đến lúc đó ăn mặc không lo, tướng công chàng liền có thể yên tâm đi ra ngoài đánh cờ thăm bạn."

Lời nói này nghe giống như là Cửu Thiên tiên nữ hạ phàm đến giúp đỡ tiểu tử chăn trâu nghèo khổ.

Hết thảy sầu khổ đều như trong thần thoại bình thường, giải quyết thật dễ dàng.

Nghe nàng nói đến hăng say, Thôi Cửu chậm rãi mở mắt ra, nhìn chằm chằm Miên Đường đang đấm bóp bắp chân cho hắn.

Miên Đường bị hắn nhìn đến ngại ngùng, chỉ tò mò sờ mặt nói: "Phu quân, chàng đang nhìn cái gì?"

Lúc này Thôi Hành Chu mặc dù chếnh choáng thoáng rút đi, thế nhưng thân thể y nguyên bại hoại, nghe Miên Đường hỏi, liền nói ra:

"Cho tới bây giờ không ai nói qua ta có thể nghỉ ngơi, nhất thời hơi xúc động... Tiểu môn tiểu hộ[2], cũng tự có chỗ tốt của nó..."

[2] ý chỉ gia đình bình dân.

Lời nói ra nửa thật nửa giả, nhưng trong lòng cảm xúc lại là thật. Mẫu thân yếu đuối, hắn từ nhỏ đã cùng nương tranh đoạt với các ca ca thứ xuất và các di nương.

Đợi đến khi kế tục vương vị phụ thân, hắn lại phải chống lại triều thần muốn tước vương đoạt địa.

Từ xưa tới nay chưa từng có ai nói với hắn "nghỉ một chút, đi chơi đi", ngược lại luôn có người nhắc nhở hắn rằng, nếu ngã xuống, liền tan đàn xẻ nghé, cả bàn cờ thua, đừng hòng nghĩ đến Đông Sơn tái khởi...

Cứ như vậy một chốc, Thôi Hành Chu đột nhiên có chút hâm mộ Thôi Cửu —— tuy là là một thương nhân nghèo túng, lại cưới một nữ nhân thất tiết. Thế nhưng điều mà Liễu nương tử này nói đến, hết thảy cũng không hoàn toàn chính xác nhưng cũng không phải sai lầm, thậm chí còn thoải mái nhàn nhã hơn, thắng làm vua thua hầu nhà.

Lúc này giương mắt nữ tử bên giường, bím tóc dài vắt bên tai, lộ ra nụ cười hết sức linh động, ôn nhuận, đôi mắt tươi đẹp tựa như ngưng tụ cả chân trời đầy sao...

Nàng mất trí nhớ cũng tốt, sẽ không còn nhớ việc tao ngộ bẩn thỉu tại ổ trộm cướp, đợi xong chuyện, hắn liền thưởng nàng chút bạc, nàng muốn tái giá hay vào miếu am, tùy theo nàng thôi...

Nghĩ đến đây, chếnh choáng lần nữa vọt tới. Thôi Hành Chu khép kín con mắt, vậy mà ngủ liền một mạch.

Hắn không lo lắng nữ tử này hành thích, nếu nàng muốn, lúc trước đã có vô số cơ hội, hoặc tựa như Triệu Tuyền nói, một nữ lưu từ bên trong ổ trộm cướp trốn ra, cảm kích hắn còn không kịp, tội gì trợ Trụ vi ngược[3], muốn thay tặc tử làm chuyện thiêu thân lao đầu vào lửa?

[3] nghĩa là giúp vua Trụ làm những điều tàn ác, bạo ngược. Ðời nhà Ân, vua Trụ vốn là một vị hôn quân vô đạo; cho nên người nào giúp y làm những điều độc ác tức là người ấy “trợ Trụ vi ngược”.