Liễu Miên Đường mỗi ngày ngồi trong cửa hàng, ngoại trừ đuổi ruồi, còn bắt đầu theo phòng thu chi học tập gảy bàn tính.
Đợi học được chút da lông, liền bắt đầu tự mình tính phí tổn thuê tiểu nhị.
Sau khi tính toán cẩn thận một đôi lông mày đều nhăn lại, bế tắc.
Nàng cảm thấy cứ ngày ngày đốt tiền không kiếm được tiền thế này, tuyệt đối không phải kế lâu dài.
Ngẫu nhiên có khách đi vào, luôn liếc mấy cái liền đi ra ngoài. Liễu Miên Đường khách khí cản mấy vị khách hàng lại, hỏi bọn họ đối với cửa hàng có gì không hài lòng.
Có một hai khách nhân nói lời thật, chính là đồ sứ trong cửa hàng không phải mẫu mới, đều là hàng đại lộ[1], lại bán giá cao hơn so với nhà khác.
[1] hàng bán đầy đường.
Cho nên bọn họ muốn đi nhà khác nhìn xem, không có ý mua ở nhà nàng.
Nghe khách nhân nói xong Liễu Miên Đường suy nghĩ một đêm, ngày thứ hai liền dẫn Lý mụ mụ ra ngoài điều tra nghe ngóng nguồn cung của các cửa hàng khác, nhìn xem có thể có phương hướng cải thiện sinh ý hay không.
Trên trấn, đồ sứ phần lớn là do lò nung bốn phía thôn trại tạo ra. Về phần cống phẩm, căn bản sẽ không được nung ra ở dân gian. Tinh xảo hơn nữa thì đều là chuyên cung cấp cho các cửa hàng lâu năm, cửa hàng bình thường muốn nhập đều nhập không nổi.
Mà đồ sứ thô mặc dù giá tiền tiện nghi, nhưng phần lãi gộp rất ít, đi là ít lãi tiêu thụ mạnh, đại đa số là do người bán hàng rong ven đường bán, căn bản không mất phí tổn cửa hàng.
Liễu Miên Đường liên tiếp đi mấy ngày, càng đi trong lòng càng không chắc, buồn bực phu quân vì sao muốn ly biệt quê hương tới đây kinh doanh? Mà lại kinh doanh đồ sứ không chút ưu thế nào.
Cứ thế mãi, cửa hàng mang bệnh thiếu máu. May mắn thay đường sông đang tu sửa, khi ấy cửa hàng giá tăng, đến lúc đó thừa dịp cho thuê duy trì tiền bạc cũng tốt.
Mặc dù tiền thuê nhà khẳng định không bằng buôn bán, nhưng nếu tiết kiệm cũng có thể miễn cưỡng duy trì gia dụng, nuôi thêm mấy nô bộc chỉ sợ là không thể.
Phu quân bên người đã quen dùng gã sai vặt, không biết có thể thích ứng hay không. Mà trong nhà hai bà tử tuổi tác đã lớn, nếu Thôi gia không cần, chỉ sợ cũng khó tìm được việc...
Nàng vừa cùng Lý mụ mụ khoe khoang khoác lác, về sau muốn ngoạm miếng thịt lớn, quay người lại định phân phát các bà hồi hương, nghĩ mà trái tim khó chịu.
Cứ vậy, nàng vẫn chưa từ bỏ ý định xem xét bốn phía, hy vọng nghĩ ra biện pháp gì, chỉ là đi đến chân bủn rủn, váy dính đường đất bùn nhão, cũng không nghĩ ra biện pháp chu toàn.1
Nếu thực sự không thể, bản thân cũng chỉ có thể cho hai người Lý mụ mụ thêm chút tiền dưỡng lão, để họ còn có sinh kế ngày sau dựa vào. Chỉ là vừa nghĩ đến đây, lại nhớ tới tiền bạc trong hộp trang sức cũng không nhiều lắm. Bất quá còn tốt, Thôi gia có cửa hàng, chịu đựng một khoảng thời gian vẫn có thể nhỉ...
Nghĩ xong, Miên Đường tâm tình không chút thư sướng, không nguyện ý đi thêm nữa, liền dự định quay lại Linh Tuyền trấn.
Thế nhưng chưa đi được mấy bước, đã nghe thấy có người ở phía sau hô: "Phu nhân, tạm dừng bước!"
Miên Đường theo âm thanh nhìn lại, hóa ra là thần y Triệu Tuyền đã lâu không gặp.
Về phần Triệu Tuyền xuất hiện ở chỗ này là để tìm kiếm hỏi thăm cao nhân ẩn thân nơi hồng trần.
Triệu gia cả đời ngoại trừ y thuật tinh thông thì ở phương diện tranh chữ cũng rất thành thạo. Bất quá hắn đối với danh nhân tranh chữ mọi người đều biết không hứng thú, hắn thích nhất là làm Bá Nhạc[2] cho người, làm quý nhân cho thư sinh cùng đường.
Nếu trong cửa hàng thư họa có cao thủ hội họa không ai thưởng thức, bị tuệ nhãn hắn phát hiện ra, mới có vẻ Hầu gia hắn biết thưởng ngoạn tuyệt diệu.
Hôm nay tại cửa hàng tranh chữ ở Lâm huyện, Trấn Nam hầu lật ra một bức vẽ hoa sen mùa hè, người vẽ là một thư sinh thi rớt, nhã hào "Hận bút cư sĩ".
Họa cũng không đáng tiền, coi như cửa hàng đã đóng khung cẩn thận cũng bất quá chỉ nửa lượng bạc mà thôi, toàn cung cấp cho thân hào nông thôn học đòi văn vẻ về trang trí cho vách phòng trụi lụi.
Thế nhưng Triệu Tuyền lại cảm thấy họa bút thoạt nhìn không đáng chú ý này thể hiện suy nghĩ khác người, người đó cực kỳ khéo trong việc sử dụng màu sắc.
Vậy là hắn liền tràn đầy phấn khởi theo địa chỉ trên án thư mà thư sinh lưu đến dân gian tìm kiếm hỏi thăm.
Không nghĩ tới mặc dù không tìm được thư sinh vẽ sen, nhưng lại tìm thấy đóa kiều sen nhớ thương trong lòng, hắn lập tức vui vẻ mở miệng hô Liễu Miên Đường.
Liễu Miên Đường bây giờ gặp lại Triệu Tuyền, trong lòng âm thầm tỉnh táo. Quan nhân đã nhắc nhở nàng thần y không phải là quân tử, yêu nhất ăn cỏ gần hang bạn bè, nàng tự nhiên phải tránh hiềm nghi một hai.
Vậy nên lần gặp lại này, Liễu Miên Đường cũng không khuôn mặt tươi cười như trước, chỉ nghiêm mặt dựa theo lễ tiết hơi thi lễ, sau đó nói với Lý mụ mụ: "Ngươi nói với Triệu thần y, chúng ta còn có việc, không thể trì hoãn lâu, xin từ biệt."
Triệu Tuyền cảm thấy kỳ quái, rõ ràng mình ngay trước mặt Liễu nương tử mà, nàng tội gì phải nhờ Lý mụ mụ truyền lời?
Bất quá hắn vừa mới tuệ nhãn biết anh tài, phát hiện một khối ngọc thô chôn ở nơi hương dã, trong nội tâm tự nhiên là kích động không thôi, chỉ muốn trước mặt giai nhân khoe khoang phẩm vị tuyệt diệu của mình, cũng không thèm để ý thái độ bỗng nhiên lạnh nhạt của nàng, tranh thủ thời gian nói: "Hôm nay ta đến tìm kiếm hỏi thăm một vị cao thủ đan thanh, đang lo không người bình phán ánh mắt tại hạ, vừa vặn gặp phu nhân ở đây xin mời xem họa tác này."
Nói, hắn liền mệnh đồng tử Thư Mặc bên người lên xe ngựa gỡ họa trục xuống, tự như hiến vật quý mở ra cho Liễu Miên Đường nhìn.
Liễu Miên Đường nguyên bản không có chút tình thú nào, chỉ vội vàng nhìn sang, thế nhưng ánh mắt vừa rơi xuống họa tác lại không chuyển đi được.