Kiều Tàng

Chương 137



Nói thật, Miên Đường không muốn đi.

Ra chủ ý thay hoàng hậu không phải là chuyện vợ của thần tử như nàng nói được.

Nếu đi, dù cho cuối cùng Thạch hoàng hậu ra quyết định gì thì đều giống như nàng ra chủ ý. Phiền phức đó nàng không định rước vào người.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Nhưng vào lúc quan trọng này, Thạch hoàng hậu gọi nàng đi, nàng không thể lấy cớ người nặng nề không đi được, thế thì ý đùn đẩy quá rõ ràng.

Thật ra Thôi Hành Chu không lo lắng như nàng: “Có lẽ hoàng hậu không muốn cho mấy cựu thần kia gặp thái hậu nhưng lại không thể một mình gánh trách nhiệm, đây là muốn tìm nàng gánh vác một phần oan. Một khi đã như vậy, không ngại gánh oan này trên lưng, cứ thuận theo thánh ý đi, sau đó lấy cớ người không khoẻ, trở về sớm chút là được. Ta đi cùng nàng, ở ngoài cửa cung chờ nàng.”

Nếu như ra quyết định nhận mang tiếng oan này trên lưng, Miên Đường nhanh chóng thay quần áo trang điểm, sau đó lên xe ngựa.

Có điều đứa nhỏ trong bụng này lại có chủ ý tuyệt vời cho cha mẹ chuẩn bị nhận xui xẻo.

Lúc xe ngựa đi trên đường lát đá xóc nảy đến trước cửa cung, đột nhiên Miên Đường xảy ra chuyện…

Có lẽ là bị xe ngựa xóc nảy làm cho vỡ nước ối, lúc ấy Miên Đường chỉ cảm thấy dưới thân nóng lên, trên xe ngựa bắt đầu đầm đìa một mảnh.

Các cung nhân chờ đón ở trước cửa cung đều hoảng sợ, vội vàng đi gọi thái y tới xe ngựa đỡ đẻ.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Kết quả thái y chạy đến mất mũ, còn chưa tới trước cửa cung, Hoài Tang huyện chủ đã sinh rồi! Tiếng khóc trong xe ngựa rung động trời xanh.

Thậm chí toàn bộ quá trình còn không đến thời gian một bình trà.

Thái giám ở dưới xe ngựa gấp đến độ tay run rẩy: “Ôi trời ơi, vương phi, ngài biết kiềm thật đấy, nào có ai nói sinh là sinh giống như ngài!”

Trước đây Thôi Hành Chu cũng từng nghĩ rằng quá trình sinh nở của Miên Đường sẽ gian nan và khó khăn, không ngờ rằng nàng lại sinh nhanh như vậy!

Đến Miên Đường cũng choáng, cảm giác đau đớn xé tim xé phổi đâu? Sao chỉ cảm thấy bụng nhẹ đi, đứa nhỏ cứ vậy mà chui ra?

Cuối cùng sau khi thái y xử lý sơ cuống rốn cho đứa nhỏ mới sinh, Thôi Hành Chu và thủ vệ dùng chăn bông che kín cửa sổ xe ngựa lại, sau đó ngồi trên xe ngựa kín bưng  về thẳng phủ, mãi cho đến khi tới trong tẩm viện Miên Đường, Miên Đường mới ôm đứa nhỏ xuống xe ngựa về phòng ở cữ như chưa hề xảy ra gì.

Thái phi nghe nói Miên Đường sinh con ở trước cửa cung, bà được thị nữ đỡ bước vội vàng qua, hỏi Thôi Hành Chu: “Là nam hài hay là nữ hài?”

Kết quả là hiếm khi Hoài Dương vương bị hỏi đến sửng sốt, mới vừa rồi bận đến váng đầu, chỉ lo hỏi Miên Đường có ổn không, lại vội vàng lau nước mắt cho cục thịt nhỏ bọc trong áo ngoài của Miên Đường, căn bản không nhìn xem đứa bé là bé trai hay bé gái.

Sở thái phi thật sự không xem nổi cái bộ dạng ngây ngốc không nói nên lời của con trai, đẩy hắn ra, trực tiếp vào phòng.

Lúc này bà vú được mời từ trước đã tắm rửa cho đứa nhỏ, thấy thái phi đi vào, lập tức cười nói: “Chúc mừng thái phi, chúc mừng vương gia, vương phi chúng ta sinh bé trai!”

Sở thái phi nhìn đứa nhỏ, cánh tay cái chân đầy ắp thịt, cái mông nhỏ cong cong, vừa thấy đã biết là bé trai cứng cáp. Tuy trông bụng Miên Đường không to nhưng cái đầu của đứa nhỏ này cũng không nhỏ, thái phi chắp tay trước ngực cảm tạ trời xanh phù hộ mẫu tử bình an.

Lúc này Thôi Hành Chu cũng đã vào, đón lấy con trai đã được bà vú bọc tã lót, nhìn đôi mắt nhắm chặt và cái miệng nhỏ há ra đòi ăn đó trông cực kỳ giống hắn.

Miên Đường và Thôi Hành Chu đã nghĩ từ trước rồi, nếu là bé trai thì lấy nhũ danh là tiểu Dập Nhi.

Hiện tại tiểu Dập Nhi rất ngoan, nép vào trong vòng tay của Miên Đường, Miên Đường ôm lấy cục thịt mềm mại ấm áp này, nàng cảm thấy như đang nằm mơ ―― buổi sáng vẫn còn ở trong bụng nàng, giờ đã nằm trong vòng tay Miên Đường?

Sở thái phi không muốn làm phiền con dâu nghỉ ngơi, sau khi được ôm cháu trai, vô cùng hài lòng đi ra ngoài.

Thôi Hành Chu ở bên cạnh lẳng lặng nhìn Miên Đường ôm con trai, không nhịn được cũng ôm lấy nàng, hôn lên trán nàng: “Nàng vất vả rồi.”

Nói đến vất vả, Miên Đường sinh nở vô cùng thuận lợi nên có chút chột dạ, nghe thấy hai chữ “vất vả” không dám nhận, lẩm bẩm nói: “Sinh thuận lợi như vậy đúng là thành bò mẹ…”

Dường như đứa nhỏ trong lòng nàng nghe hiểu lời mẫu thân nói, đôi mắt nhắm nghiền nhưng khóe miệng lại cong lên, trông có vẻ như đang cười.

Miên Đường chọt nhẹ lên trán đứa nhỏ nói: “Còn dám cười! Đều do con hại mẫu thân xấu mặt, ngày mai cả kinh thành đều biết chuyện ta sinh con ở trước cửa cung.”

Thôi Hành Chu hôn hôn khuôn mặt nhỏ của con trai: “Con trai ngoan, rửa sạch ô danh cho cha con, người ngoài đều nghĩ mẹ con sinh con sẽ bị rong huyết, kết quả thế mà ngồi xe ngựa xóc nảy thành ra sinh luôn! Sau này nếu con bướng bỉnh, cha sẽ bớt đánh mông con mấy cái!”

Miên Đường nhìn lớn nhỏ như đúc từ một khuôn ra, không nhịn được mỉm cười ngọt ngào.

Tiểu Dập Nhi sinh ra vậy mà giúp cho mẫu thân mình giảm bớt không ít chuyện. Ít ra thì không cần tiến cung nghĩ chủ ý cho Thạch hoàng hậu. Có điều trong cung lại cho xe chuyển lễ vật ban thưởng tới.

Thạch hoàng hậu nghe nói Hoài Dương vương phi trải qua cảnh sinh nở nguy hiểm trên xe ngựa ở trước cửa cung thì vô cùng xin lỗi, sai người chuẩn bị đủ thứ cống phẩm tẩm bổ, còn ban thưởng đồ chơi cho tiểu thế tử, chuyển tất cả đến vương phủ.

Nhìn thế này là đủ để biết quan hệ giữa Thạch hoàng hậu và Hoài Dương vương phi sâu sắc cỡ nào.

Nhờ long sủng như thế, không ai dám nhắc đến việc ngày xưa Hoài Tang huyện chủ vào rừng làm cướp và chuyện cũ của huyện chủ với hoàng đế Lưu Dục. Khi tiểu Dập Nhi đầy tháng, người đến tặng lễ nhiều không đếm xuể.

Miên Đường nhìn danh sách quà tặng, nàng không biết mình có giao tình với nhiều người đến vậy.

Thạch hoàng hậu cũng đích thân đến thăm Miên Đường, ngay cả hoàng tử cũng đi cùng, đứng ở bên nôi tò mò dùng ngón tay chọc chọc khuôn mặt mềm mại của tiểu thế tử, kêu: “Mẫu hậu, hắn còn béo hơn muội muội con nữa!”

Quả thật tiểu Dập Nhi rất béo.

Miên Đường kiên trì cho uống sữa của nàng, đủ sữa nên tiểu Dập Nhi bú đến cánh tay y như củ sen, tay nhỏ mập mạp đến thành ngấn.

Thế nhưng Thạch hoàng hậu lại trông gầy đi không ít, hỏi ra mới biết, gần đây sức khỏe của Lưu Dục không tốt, cần hoàng hậu thay y phê duyệt tấu chương, từ đó, Thạch hoàng hậu vất vả đến gầy đi.

Thấy Miên Đường ở cữ dưỡng đến mặt mày quyến rũ, Thạch hoàng hậu tỏ vẻ hâm mộ: “Nữ nhân nên giống như vương phi ngươi vậy, chẳng cần phiền lòng chuyện gì cả, bây giờ người khác đều cực kỳ hâm mộ bổn cung vì đứng đầu lục cung nhưng trái lại bổn cung thật hoài niệm khoảng thời gian hạnh phúc trước kia khi mới gả cho vạn tuế, một mình độc chiếm tiểu viện.”

Miên Đường nói: “Ta có gì mà hâm mộ, giờ đang ở cữ, ở trong phủ ngột ngạt đến  mốc cả người rồi. Không biết gần đây trong kinh thành có chuyện mới mẻ gì.”

Thạch hoàng hậu thở dài một hơi nói: “Còn có thể có chuyện mới mẻ gì, có mấy cựu  thần làm ầm ĩ muốn gặp thái hoàng thái hậu. Có điều phượng thể của thái hậu không được khỏe, làm chịu chịu nổi dày vò? Cung biến lần này, Cung gia tham dự quá sâu, vạn tuế luôn muốn xử trí, tránh cho người khác sinh lòng làm phản nữa. Nhưng không biết là ai tung tin ở dân gian rằng vạn tuế không phải là hoàng gia chính thống, còn giết hại hoàng thúc công là Tuy vương…”

Miên Đường nhíu mày nói: “Đồ vô liêm sỉ mới nói ra được mấy lời này, nhị thánh chớ vì thế mà phiền lòng, lê dân bá tánh sống tháng ngày tốt đẹp mới phải đạo, chuyện trong thâm cung đại nội liên quan gì đến bọn họ?”

Thạch hoàng hậu cười nói: “Nếu văn võ cả triều đều hiểu lý lẽ như vương phi thì tốt rồi. Sau này ngươi ở cữ xong, thường xuyên vào cung giúp đỡ bổn cung đi!”

Miên Đường cũng mỉm cười gật đầu đồng ý, có điều nàng biết, hẳn hoàng hậu không cần người giúp. Chuyện trong ngoài cung đều cần nàng ta liệu lý.

Không biết vì sao, Tôn Vân Nương vẫn còn sống, chẳng qua là bị nhốt vào lãnh cung, thiếu ăn thiếu mặc. Ngoại trừ đối phó với Cung gia, Thạch gia cũng loại bỏ thế lực Đông Cung cũ, nhất là Tôn gia đều bị thanh toán.

Kể từ đó, Thạch gia và Hoài Dương vương duy trì cân bằng hài hòa vi diệu.

Khi Miên Đường ở cữ, thứ tẩu Liêm Bình Lan và Liêm di mẫu có tới mấy lần.

Lúc trước Tuy vương lén lút điều binh ở trấn Khánh Phong bị tiểu nhị thuộc hạ của Ngũ gia Thôi Hành Địch phát hiện, báo cho Ngũ gia. Khi ấy Ngũ gia cảm thấy không đúng, lập tức phái người báo cho Hoài Dương vương, nhờ vậy Hoài Dương vương mới có chuẩn bị trong lòng.

Ân tình này, tất nhiên Miên Đường muốn báo đáp thay vương gia. Cho nên mặc dù Liêm di mẫu chẳng tốt lành hơn trước nhưng Miên Đường cũng chỉ mỉm cười đối đãi theo lễ, thuận tiện hỏi xem khi nào thứ tẩu định có con.

Nhắc tới chuyện này, lòng oán hận của Liêm di mẫu cuồn cuộn dâng trào: “Nói sao thì y cũng là thế tử vương phủ, tội gì vì mấy đồng bạc lời dơ bẩn mà ngày nào cũng phiêu bạc bên ngoài? Ta còn ngại nói với người khác rằng con rể mình là huynh trưởng của Hoài Dương vương, ngươi nói xem sao thế tử vương gia phải buôn bán sống qua ngày? Nếu không về nhà, con gái của ta mà có thai thật thì khiến cho người ngoài nói ra nói vào mất!”

Liêm di mẫu nói lời cay nghiệt, tất nhiên mặt Liêm Bình Lan có chút không nén giận được, bớt chút thời giờ hung hăng trừng mẫu thân mình.

Miên Đường nghe ra ẩn ý trong lời Liêm di mẫu nói, có điều phải cho thứ tẩu bậc thang leo xuống kịp lúc: “Tẩu tử còn trẻ, không cần sốt ruột. Để ta nói lại với vương gia, xem xem có việc nào nhàn ở phủ nha, để Ngũ ca lãnh bổng lộc ổn định, không cần phải ra ngoài làm lụng vất vả.”

Liêm Bình Lan vội nói: “Vương phi đừng nói với vương gia… Lúc trước nhiều con cháu Liêm gia quấy rầy vương gia rồi, hiện giờ lại làm phiền vương gia, có nhiều điều bất tiện…”

Miên Đường ôm viên thịt nhỏ ngoan ngoãn trong lòng, mỉm cười nói: “Đây là giúp đỡ người nhà Thôi gia mình, sao có thể so sánh với lúc trước? Có điều chân Ngũ ca có tật, e là khó vào quân, nhưng nếu tìm công việc nhàn rỗi ở phủ nha cũng không phải việc gì khó.”

Liêm di mẫu cảm thấy lời này không dễ nghe, cái gì mà kêu giúp người trong nhà? Chẳng lẽ Liêm gia bà không phải thân thích của Thôi gia? Chẳng qua nghẹn ở họng không dám nói ra.

Từ khi biết xuất thân thật sự của Liễu Miên Đường bà ta có hỏi thăm một chút về sự sự tích của Lục Văn ở Ngưỡng Sơn.

Chuyện tiếp sau đó dọa cho bà ta bay mất bảy hồn sáu phách. Đa phần tin đồn về thổ phỉ khá thái quá, cái gì mà lột da người, đốt đèn trời*, mổ bụng người sống moi tim. Thậm chí còn có giai thoại Lục Văn Ngưỡng Sơn dùng máu người để giải khát.

*Là một hình thức tra tấn cũ, lột quần áo tùa nhân, quấn bằng vải lanh, rồi ngâm vào trong trụ, ban đêm trói ngược tù nhân trên một thanh gỗ đắt tiền, đốt từ chân đốt lên.

Hiện tại Miên Đường hơi trừng mắt đã khiến cho bắp chân bà ta chuột rút. Nghe nói Vân phi trong cung chính là đối thủ một mất một còn của Liễu Miên Đường. Giờ bị nhốt trong lãnh cung cả người thối rữa, sống không bằng chết, không biết có phải Liễu Miên Đường dùng thủ đoạn gì đó không.

Dẫu sao thì nàng và Thạch hoàng hậu luôn luôn rộng lượng có quan hệ rất tốt, nếu nàng muốn trả thù Vân Nương thì hẳn rất dễ dàng.

Nhờ có lòng kính sợ, ở trước mặt Liễu Miên Đường, Liêm di mẫu bớt nói nhảm đi nhiều.

Còn Liêm Bình Lan thì cảm ơn lòng tốt của vương phi, nói thẳng là chờ Ngũ gia đi thuyền trở về sẽ cùng nhau đến phủ cảm tạ.

Đã ở cữ xong, Liễu Miên Đường muốn đi ra ngoài, nhất là đi gặp một các vị huynh đệ ở tiêu cục một lần. Khoảng thời gian này nàng nhịn điên người rồi, hiện tại cuối cùng cũng đã dỡ hàng, có thể tự do đi lại.

Về phần bốn huynh đệ có chút có lỗi với hai chữ “trung nghĩa”. Sau lần nàng cứu bọn họ ra khỏi ngục, sau lần gặp mặt vội vàng thì bọn họ biệt tích, ngay cả tiệc đầy tháng của tiểu Dập Nhi cũng không thấy bốn người bọn họ và các huynh đệ tiêu cục xuất hiện.

Nghĩ lại thì có lẽ bọn họ ra ngoài áp tải hàng, không có gì lạ. Cho nên lần này, Miên Đường bảo bọn Bích Thảo chuẩn bị trứng hỉ và kẹo, chuẩn bị xuất phát để chia cho các huynh đệ ngày xưa chút không khí vui mừng.

Khi tới trước cửa tiêu cục, Liễu Miên Đường trợn tròn mắt. Chỉ thấy cửa lớn tiêu cục bị dán giấy niêm phong của quan phủ, cảnh tượng trước cửa tiêu điều, vừa nhìn là biết không phải mới niêm phong đây.