Liễu Miên Đường không ngờ hôm nay mồm mép mẹ chồng lợi hại hẳn, nói trúng tim đen của nàng.
Nàng hụt hơi chột dạ nói: “Con… Đây không phải là lần thành thân đầu tiên của con sao? Tất nhiên là tiểu cô nương tâm tư thiển cận, trọng bề ngoài. Hơn nữa gặp mẫu thân ngài mới biết, hóa ra con vô cùng thích dung mạo của người, lúc ấy vừa thấy người lập tức có cảm giác thân thiết. Sau quay về nhìn lại vương gia thì bỗng nhiên phát hiện thì ra vương gia giống ngài, bẩm sinh đã khiến người ta yêu thích… Cho nên dù hắn nhất thời vô tâm lừa con cái gì, con cũng quên hết.”
Lần vỗ mông ngựa này chạm đến tận đáy lòng Sở thái phi.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Tạm thời bà quên mất phải sầu khổ vì con trai sắp sửa đi xa, mặt mang ý cười nói: “Mọi người đều nói Hành Chu cực kỳ giống phụ vương nó, mặc dù phụ vương nó tuấn tú nhưng thiếu khí chất văn nhã, do nó có nét giống ta nên mới khôi ngô hơn phụ vương nó… Có điều chỉ nhìn bề ngoài thì không được. Ta thấy cái tên Lý Quang Tài cũng coi như là thành thật, Thôi Phù nhà chúng ta cũng không thiếu cái gì, thật ra nếu tìm được con rể có tiền đồ thì có ích hơn đẹp mã.”
Miên Đường nghiêng đầu nói: “Rõ ràng là đạo lý này mà. Mẫu thân là người từng trải, nhìn thấu sự đời. Con xem mạch tượng, thấy chứng chán ăn lúc trước của mẫu thân đã giảm nhiều. Có thể thấy thuốc trước đó con phối có hiệu quả, lần này con lại phối nhiều chút, mẫu thân phải uống đấy…”
Sở thái phi trở tay vỗ lên tay nàng nói: “Hành Chu còn nói con là lang trung dỏm, uống thuốc con phối không chừng lòi cả ruột ra, thế nhưng theo ta thấy, y thuật của con không hề kém Triệu hầu gia đâu.”
Miên Đường thật lòng nói: “Đó là do mẫu thân có phúc, gặp được may mắn. Con học y mới sơ cấp, lúc ở Tây Bắc, đi ra ngoài đều ngại chào hỏi với láng giềng. Giờ mò được ít kiến thức nhưng cũng không dám xem bệnh nặng, chẳng qua chỉ là học một vài phương thuốc điều trị dạ dày mà thôi.”
Sở thái phi bị nàng đùa đến cười không ngớt, cười đến ra nước mắt: “Các con đi hết, từ lớn đến bé đều khiến ta nhớ mong, thật sự không ổn, ta cũng đi cùng các con.”
Liễu Miên Đường không dám lấy sức khỏe của mẹ chồng ra đùa, tính toán với Sở thái phi, dựa vào bản lĩnh của vương gia, hẳn là không quá hai năm chiến sự sẽ có chuyển biến.
Đến lúc đó, cả nhà bọn họ đoàn viên ở Chân Châu chẳng phải là chuyện vui sao?
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Nói tóm lại, về đề tài Lý Quang Tài không được đẹp lắm, cuối cùng đã bị Liễu Miên Đường lừa bỏ qua.
Hầu hết lần thành thân thứ hai đều theo mong muốn của con gái. Phủ Hoài Dương vương bọn họ cũng không mong bám víu môn mi phú quý giàu sang gì. Tốt xấu gì Lý Quang Tài cũng xem như là tâm phúc của Hoài Dương vương, hiểu tận gốc rễ, Thôi Phù gả qua đó không bị coi thường là được.
Sau khi Sở thái phi thương cảm vì biệt ly, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Bàn bạc quyết định xong, hai nhà ký kết hôn thư trước, đợi sau khi đến Bắc Hải rồi cử hành hôn lễ, tránh cho người của phủ Khánh quốc công đến quấy rầy.
Mặc dù Thôi Phù đồng ý mối hôn sự này nhưng nhìn thấy Lý Quang Tài là không hiểu sao bực mình, thấy y vui mừng ký kết hôn thư nàng ta chẳng hề vui vẻ.
Cẩm Nhi thì vây quanh Lý Quang Tài, hỏi y có mang đồ chơi mới cho mình không.
Lý Quang Tài bảo sai vặt dắt một con ngựa nhỏ đến, thân ngựa đen tuyền, bốn vó trắng như tuyết, lông mũi run run phát ra tiếng phì phì, vô cùng oai phong.
Cẩm Nhi không ngờ Lý thúc thế mà tặng mình một con ngựa nhỏ, phấn khởi hét lên, bảo bà tử bế lên cưỡi.
Thôi Phù đứng trên tú lâu nhìn xuống, thấy dáng vẻ của Lý Quang Tài ôm Cẩm Nhi cưỡi ngựa, không nhịn được bật cười.
Miên Đường ló đầu ra ở bên cạnh Thôi Phù nhìn, thầm nghĩ Lý đại nhân đây là bỏ vốn gốc ra.
Người tiết kiệm thuê lừa cưỡi như Lý đại nhân, vậy mà có thể mua giống ngựa lùn quý thế này, nam tử tiêu tiền vào chỗ cần thiết nhất, lo gì không cưới được khuê tú danh môn?
Sau khi Thôi Hành Chu và Lý Quang Tài thương nghị, quyết định lần này không điều động binh mã, đưa lương thảo đi trước, tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện thiếu lương thảo như ở chiến sự Tây Bắc, tạm thời không vội xuất phát.
Hơn nữa, khác với khi đi chinh phạt Tây Bắc bá tánh xếp thành hai hàng đưa tiễn năm đó, lần này Thôi Hành Chu uyển chuyển xin vạn tuế miễn nghi thức đưa tiễn hắn xuất chinh.
Thôi Hành Chu biết danh vọng của mình ở dân gian rất cao, khi tiễn đưa không thể khống chế bá tánh xếp hàng hai bên. Hắn không muốn còn chưa xuất chinh đã phải bày ra vẻ nhiều công lao khiến cho địa vị quân chủ bị đe dọa, để Thạch đảng và bộ cũ Ngưỡng Sơn nắm được nhược điểm.
Đến lúc đó, đại đội tập kết ở ngoài kinh thành, lặng yên không một tiếng động xuất phát, đỡ phải lải nhải nói nhiều.
Tuy vương gia nghĩ như vậy nhưng khi Liễu Miên Đường vào cung chào từ biệt hoàng hậu lại không phải nói như thế: “Vương gia không muốn vạn tuế gây chiến, thật sự là thấy quốc khố cũng không nhiều, còn sức lực thì phải dùng vào chỗ cần thiết nhất. Nếu nhận được thánh ý, thật sự để đích thân vạn tuế nói lời đưa tiễn thì nghi thức xuất chinh này không thể không có vại rượu to, núi thịt dê bò! Cái nào cũng tốn rất nhiều tiền! Có số tiền đó chuẩn bị nhiều lương thảo, đao kiếm và giày ủng hơn, so với ăn một bữa no nê thì thực tế hơn nhiều, hoàng hậu ngài nói xem có lý không?”
Thạch hoàng hậu nghe ra ẩn ý trong lời của Miên Đường, ý muốn đổi thành bạc, chỉ mỉm cười nói: “Phu thê các ngươi đều là người thực dụng, không giống những người mua danh chuộc tiếng, một hai phải phô trương mấy thứ đồ bỏ. Được rồi, trở về bổn cung sẽ nói với Thánh Thượng, tiết kiệm bạc chi cho quân lương là được.”
Lời người tâm tư thông thấu nói ra đúng là dễ nghe, tất nhiên là Liễu Miên Đường thay mặt vương gia cảm tạ ân điển của nhị thánh.
Có điều khi Thạch hoàng hậu nghe nói Miên Đường muốn đi theo Hoài Dương vương đến Bắc Hải, ôn tồn khuyên can một phen: “Lúc trước vạn tuế nghe Thôi ái khanh nói phải đưa vương phi ngươi và trẻ nhỏ cùng thái phi cùng quay về Chân Châu chàng mới đồng ý. Nhưng giờ ngươi lại không màng tàu xe mệt nhọc, đi theo vương gia đến nơi đầy chướng khí đó, chỉ sợ… Vạn tuế… Sẽ không đồng ý.”
Lần trước, tin đồn nhảm về Lục Văn Ngưỡng Sơn và Tử Du công tử đồn ầm ầm cả lên, Miên Đường đoán chắc là Thạch hoàng hậu đã nghe được cái gì đó.
Chỉ là vị hoàng hậu béo lòng rộng như bể này giả vờ hay thật, chưa từng để lộ một chút gì. Nhưng lời vừa rồi tất nhiên là có chút gì rồi.
Miên Đường làm như không nghe hiểu, mỉm cười nói: “Thật ra thần thiếp biết võ tướng ra ngoài phải để gia quyến ở kinh làm tin. Nhưng vạn tuế biết vương gia trung thành ngay thẳng, cho gia quyến vương gia về lại Chân Châu. Suy nghĩ nghi người thì không dùng người cũng chỉ có vua của một nước, quân vương hiền đức mới có. Chỉ là lúc trước thần thiếp đã thề độc rằng nếu gả cho một võ tướng thì dù núi đao biển lửa cũng phải cùng hắn sống chết có nhau, mong rằng hoàng hậu khẩn cầu bệ hạ, thành toàn cho tâm nguyện ngoan cố ngu xuẩn của thần thiếp.”
Thạch hoàng hậu im lặng lắng nghe, mỉm cười nói: “Kiếp trước Hoài Dương vương tu luyện lắm mới may mắn có được nữ tử trọng tình trọng nghĩa thề cùng sống cùng chết. Được nữ tử như ngươi yêu thương, hẳn cả đời này chẳng quên được cảm giác đó…”
Miên Đường thoáng ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của Thạch hoàng hậu, nói: “Văn võ cả triều có ai mà không ngưỡng mộ vạn tuế, cưới được hoàng hậu hiền đức như ngài. Cái gọi là chỗ cao không khỏi rét, vạn tuế có hoàng hậu ngài mới có thể trải qua cuồng phong bão táp, chấn chỉnh triều cương Đại Yến. Phu thê khói lửa như ta và vương gia há có thể so sánh được với tình yêu to lớn, đồng tâm hiệp lực của long phượng các ngài?”
Người tâm tư thông suốt, không chỉ nói chuyện thoải mái mà có khi cũng không cần phải nói quá rõ ràng.
Thạch hoàng hậu nghe hiểu ý của Miên Đường, mỉm cười đứng dậy đỡ Miên Đường lên nói: “Nếu vương phi đã nói như vậy, có lẽ vạn tuế cũng không để cho phu thê hai người mỗi người một ngả.”
Lúc Miên Đường chuẩn bị cáo từ rời khỏi cung, dường như Thạch hoàng hậu nhớ ra điều gì đó, vừa đi thong thả cùng nàng ở Ngự Hoa Viên vừa nói: “Thanh Châu cách Chân Châu không xa, vương phi ngươi cũng coi như hiểu rõ gốc rễ bổn cung, cho nên nói chuyện với ngươi không cần phải luôn giữ mặt mày cau có nửa che nửa mở giống khi nói chuyện với những phu nhân vương hầu thế tập. Ngươi cũng biết lúc tuổi già phụ thân ta có thêm được một người con gái, rất nuông chiều muội muội kia của ta, thế cho nên muội ấy còn nhỏ tuổi mà lại luôn nghĩ đến mấy chuyện không thực tế. Từ nhỏ đến lớn muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Hiện giờ ta lại là hoàng hậu, Thạch gia trở thành họ ngoại, thỉnh thoảng ỷ vào ân sủng của vạn tuế, nói chuyện không chú ý đúng mực. Tuy bổn cung là tỷ tỷ nhưng khuyên muội ấy thì muội ấy nghe tai này ra tai kia. Phụ thân lại nuông chiều con gái, dường như mấy ngày trước đó có lời đắc tội với vương gia… Ông nhờ bổn cung thay mặt gửi lời xin lỗi với vương gia.”
Miên Đường không biết tại sao Thạch hoàng hậu nói thế, chỉ có thể vâng dạ trước. Cuối cùng Thạch hoàng hậu thở dài một hơi nói: “Khi bổn cung chưa xuất giá chỉ là thứ nữ của Thạch phủ, không quá thân thiết với phụ thân. Vương phi và vương gia cứ nói một tiếng, bổn cung là bổn cung, Thạch gia là Thạch gia là được.”
Miên Đường nghe lời cảm thấy dường như có ẩn ý, có điều Thạch hoàng hậu không nói tiếp nữa, nàng cũng không tiện hỏi.
Do sắp xuất phát, Thôi Hành Chu thường xuyên bận việc ở trong quân, ít khi hồi phủ, hiếm hoi lắm hôm nay mới được hồi phủ sớm bế con trai.
Khi Miên Đường về đến nội viện, thấy hắn đang bế tiểu Dập Nhi chơi dưới tán hoa anh đào.
Nàng không vội thay quần áo, đi tới chỗ Thôi Hành Chu, chơi đùa cùng con trai và thuật lại lời hôm nay Thạch hoàng hậu nói.
Thôi Hành Chu nghe xong, không cảm thấy ngoài ý muốn, giải thích: “Mấy ngày trước quốc trượng Thạch Nghĩa Khoan có nói chuyện với ta, nói lần này ta đi Bắc Hải đúng là dùng dao mổ trâu giết gà, quốc trượng có hơi bất bình với chuyện này, lại nói lần bổ nhiệm này không phải là không có đường sống quay về. Có điều lần này bộ cũ Ngưỡng Sơn dốc hết sức thúc đẩy, ông ta không tiện mở miệng xoay sở cho ta. Ông ta có một tiểu nữ, ái mộ ta đã lâu, kề cà chỉ muốn gả cho ta. Nếu như hai nhà kết quan hệ thông gia, ông ta thành trưởng bối của ta, thế là có thể danh chính ngôn thuận giúp đỡ ta chu toàn… Sau này ở trong triều đình cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau, làm việc cũng dễ dàng hơn.”
Nghe Thôi Hành Chu nói thế, Miên Đường đã hiểu, kéo áo choàng, trừng mắt nói: “Họ Thạch có biết xấu hổ không? Biết rõ chàng đã cưới vợ thế mà còn mặt dày mày dạn đề cử cô nương nhà ông ta, chẳng lẽ ông ta chịu để con gái mình làm thiếp?” Nói đến đây, Liễu Miên Đường dừng một chút, nói tiếp: “Không đúng! Muội muội của hoàng hậu sao có thể làm thiếp, ông ta đây là xúi bẩy chàng hưu thê hay là muốn giáng thê làm thiếp?”
Thôi Hành Chu đặt tiểu Dập Nhi đang phun bong bóng vào lòng Miên Đường, nói: “Lão già họ Thạch còn chưa nói xong đã bị ta đuổi khỏi quân doanh. Ta chẳng có chút hứng thú với lời ông ta nói, nàng cần gì phải để bụng?”
Có lẽ là cảm giác được mẫu thân không vui, cái tay mập mạp của Dập Nhi không ngừng bắt lấy mặt mẫu thân, miệng nhỏ ướt nhem gặm tới gặm lui cổ tay nàng.