Kiều Tàng

Chương 153



Đợi Miên Đường dẫn bốn huynh đệ còn có mười mấy huynh đệ tiêu cục ra ngoài mới nghiêm mặt nói với Lục Toàn: "Mới vừa ồn ào vớ vẩn cái gì đấy? Còn trong ngành ngoài ngành? Nếu như ta còn nhớ thì cần mang theo các ngươi sao?"

Nàng mặc dù có chút kinh nghiệm giang hồ, thế nhưng tất cả đều có được từ chỗ ngoại tổ phụ và cữu cữu. Về phần gió nổi mây vần ở trên Ngưỡng Sơn, nàng là cái gì cũng không nhớ được!

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Bây giờ, nàng cũng kỳ vọng các đám huynh đệ Ngưỡng Sơn này xuất lực, nhìn xem có cách cứu Triệu hầu gia không.

Lục Toàn bị đại đương gia khiển trách, cũng không dám mạnh miệng, chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm: "Vốn dĩ cũng đã lợi hại rồi..."

Miên Đường bây giờ không có thời gian chỉnh đốn tiểu đệ, chỉ nhảy lên ngựa, dẫn theo người chạy đến nơi xảy ra chuyện trước.

Đến nơi, quả nhiên là một mảnh hỗn độn, thi thể khắp đất. Lục Nghĩa tra xét vết thương trên thi thể, đều là vết đâm của đao cụ nhỏ bé, hẳn là đao võ sĩ người Oa thường dùng.

Miên Đường để bọn họ mở rộng phạm vi tìm kiếm, tìm đường lui của bọn tặc nhân bắt ép Triệu Hầu gia.

Lục Trung là người giỏi về dò xét tung tích, rất nhanh phát hiện từ nhánh cây bị bẻ gãy và vó ngựa hỗn loạn ở trong đường nhỏ, bọn chúng là rút lui về hướng đông nam.

Đã tra ra phương hướng, bọn họ tự nhiên lên ngựa truy đuổi về hướng đông nam. Miên Đường bảo Lục Lưỡng để lại dấu vết, chờ viện quân nhìn thấy cũng dễ chạy theo.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Miên Đường giơ bó đuốc nhìn đường mòn cỏ dại um tùm, cũng không có vết máu đầm đìa gì, ít nhất từ trên dấu vết mà thấy, Triệu Tuyền hẳn là không bị trọng thương.

Càng đi về phía trước, càng là một mảnh sơn dã đen nghịt. Nghe nói người Oa lên bờ thích nhất trốn trên ngọn núi này, còn có rất nhiều nữ tử bị cướp trong rừng này bị đưa đến bến tàu bên kia núi bán đi khắp nơi.

Miên Đường lệnh cho các huynh đệ sớm tắt đuốc đi, nhìn một mảnh núi rừng đen kịt trước mắt, đầu không ngừng nghĩ nên làm cái gì. Thế nhưng là suy nghĩ hồi lâu, đầu ong ong, rỗng tuếch, cũng không có đầu mối, phất tay gọi Lục Nghĩa đến: "Nếu ngươi là ta, nên làm thế nào?"

Vấn đề như vậy, trước kia khi đại đương gia ở trên Ngưỡng Sơn cũng thường xuyên hỏi Lục Nghĩa, khảo nghiệm một chút bộ hạ nàng dốc tâm bồi dưỡng suy nghĩ có chu toàn không.

Lục Nghĩa cho rằng đại đương gia đang khảo nghiệm mình, nghiêm túc nghĩ nghĩ, đáp: "Trước đó mấy ngày, vương gia dò xét dãy núi lân cận, bởi vì bọn ta từng thu cây mây và sản vật núi rừng ở thôn trại gần đó nên dẫn theo bọn ta. Lúc ấy nghe người bản địa nói, những tên người Oa này thỉnh thoảng khi lên bờ sẽ dừng chân ở vách núi kia. Có điều từ khi binh mã Chân Châu đến, đám người Oa đã hồi lâu không dám lên bờ. Vương gia đã từng chỉ vào chỗ núi này nói, nơi này mặc dù hiểm, khắp nơi là sườn núi, thế nhưng cũng biến thành điểm mù. Nếu như có thể vịn vách núi mà lên, nhất định có thể đánh cho bọn chúng trở tay không kịp. Cho nên nếu chúng ta muốn cứu người, không ngại trèo sườn núi mà lên, lại bắt sống một tên, thẩm tra rõ ràng vị trí hầu gia, lại nghĩ cách cứu viện... Đại đương gia, ta nghĩ có đúng không?"

Nếu như đã là lời của Hoài Dương vương, tự nhiên có thể yên tâm dùng, Miên Đường giả bộ gật gật đầu: "Nói khá là chu toàn, cứ theo lời ngươi nói mà làm."

Đã định ra kế sách công núi, mười mấy người bọn họ dựa theo ánh trăng trên trời, âm thầm đi đến vách núi phía bên kia.

Huynh đệ Trung Nghĩa chuẩn bị công cụ hoàn toàn đầy đủ, dây thừng móc, găng tay da hươu, đục, rìu đều sẵn có.

Lục Toàn thân thủ linh hoạt, am hiểu leo trèo nhất nên là người đầu tiên xông lên, mở đường phía trước.

Hắn tay nắm chân đạp, không mấy cái đã leo lên cao mấy trượng. Sau khi đến chỗ cao, chỗ có thể leo trèo dần dần ít đi, hắn dùng búa đục chỗ dừng chân. Mỗi lần leo cao mấy trượng thì dùng đinh sắt cố định dây thừng trên vách đá, Lục Trung Lục Nghĩa Lục Toàn bám vào dây thừng đạp vào vách đá dễ dàng trèo lên.

Miên Đường và huynh đệ còn lại nhìn thân ảnh mạnh mẽ của bốn huynh đệ, không khỏi tán thưởng nói: "Cách leo núi như này rất tốt, mấy người bọn họ thật đúng là lợi hại!"

Huynh đệ Ngưỡng Sơn ở một bên thận trọng nói: "Đại đương gia, những công cụ này đều là ngài nghĩ ra! Lúc trước khi ngài dẫn người đánh lén binh doanh của vương gia cũng thuận theo vách núi bò lên như thế, sau đó đánh bọc sau lưng của hắn... Khi đó vương gia tức giận vô cùng, treo thưởng đầu ngài trăm lượng hoàng kim..."

Người kia nói rất hứng khởi, lại bị Miên Đường trừng đến câm miệng.

Miên Đường xoay đầu, lại nhìn bốn huynh đệ leo lên thoăn thoắt, đột nhiên cảm thấy mất trí nhớ cũng tốt, ít nhất chính mình khen mình năm đó anh minh dũng mãnh không hề chút có gánh nặng nào...

Bởi vì mở đường tiêu hao quá lớn, mấy người bọn họ thay phiên nhau đi trước, lúc này là Lục Lưỡng leo đằng trước, đến đỉnh vách núi. Hắn cẩn thận lắng nghe, thấy không có âm thanh, mới chậm rãi ló đầu nhìn, nhìn kỹ trái phải một hồi, sau khi xác nhận không có người mới xoay người leo lên, Lục Trung Lục Nghĩa Lục Toàn cũng lần lượt leo lên, cầm dây thừng buộc vào một gốc cây bên vách núi. Bọn họ lại tuần tra bốn phía một phen, chung quanh không có một người Oa, nghĩ đến người Oa vô cùng yên tâm với vách núi, chưa hề nghĩ đến có thể có người leo lên từ nơi này, cho nên không sắp xếp bất cứ ai cảnh giới ở đây.

Lục Trung dùng tay kéo dây thừng, kéo lên trên năm lần, đây là lúc trước bọn họ đã quy định với đại đương gia, biểu thị bên trên không có vấn đề. Rất nhanh, Miên Đường và những người còn lại cũng thuận theo dây thừng leo lên trên vách núi.

Miên Đường lúc nửa đêm đặt mình trong vách núi lạnh lẽo vắng lặng, nhìn những đỉnh núi dày đặc trùng điệp xung quanh, mặc cho gió núi hơi mạnh vù vù đánh vào người, trong lòng lại có một loại cảm giác nói cũng không thể diễn tả được rõ.

Tựa như quen thuộc, tựa như hoài niệm, lại tựa như... có chút máu huyết dâng trào? Nàng lắc đầu, đè cảm giác không rõ trong đầu xuống, lại hỏi Lục Nghĩa tiếp theo nên làm gì?

Lục Nghĩa sau khi đi lên vẫn luôn quan sát thế núi xung quanh, dựa theo kinh nghiêm lúc trước khi bọn họ ở Ngưỡng Sơn, phán đoán nơi nào là nơi tốt để đóng quân, nơi nào thích hợp để thiết lập minh trạm gác ngầm.

Nghe được câu hỏi của đại đương gia, nói: "Đại đương gia, người Oa nếu như hơi thông hiểu quân sự thì sẽ thiết lập doanh địa ở giữa hai ngọn núi kia, nơi đó từ trên cao nhìn xuống, dễ thủ khó không." Vừa nói vừa dùng tay chỉ mấy chỗ, nói: "Nếu nhưng ở chỗ này đặt mấy trạm canh gác, có biến có thể lập tức thông báo doanh địa. Nếu như người Oa không thông quân sự, như vậy doanh địa khả năng ở trong thung lũng dưới núi, bởi vì nơi đó địa thế bằng phẳng, lại có núi bao quanh, người bình thường sẽ cảm thấy nơi đó an toàn."

Miên Đường gật gật đầu, nói: "Người Oa những năm này ở Bắc Hải mấy lần đánh bại quan quân, nghe vương gia nói có mấy tên đánh trận quả thật không tệ, vừa nhìn đã biết hiểu quân sự, doanh trại khả năng ở trên ngọn núi mà ngươi nói. Chúng ta âm thầm bắt một tên "đầu lưỡi" đến thẩm tra trước."

Rất nhanh, Miên Đường dẫn Lục Trung và Lục Ngưỡng âm thầm đến bên cạnh doanh trại, bám sát vào tường rào thấp, có thể nghe được bên trong không ngừng truyền đến tiếng khóc của nữ tử, cùng với tiếng cười dâm đãng của nam nhân. 

Miên Đường thông qua khe hở hàng rào nhìn qua, những tên người Oa này tựa như đang lựa chọn mười mấy nữ tử.

Có nữ tử dung mạo xinh đẹp thì bị kéo dậy, đưa vào trong trướng của tên người Oa đứng đầu. Những cô nương kia vừa nhìn đã biết là con nhà trong sạch, chỉ khóc không muốn đi, lại bị một đường lôi kéo vào trong màn.

Còn có mấy nữ tử biểu tình tê dại, chỉ mặc tiểu y đơn bạc, ở trong đám người Oa uống rượu mua vui rót rượu gắp thịt, thỉnh thoảng lại bị những tên lãng nhân say khướt kia kéo vào trong ngực khinh bạc một phen...

Miên Đường thậm chí còn nhìn thấy trong đám nữ nhân bị giam trong lồng kia còn có ba bốn tiểu hài tử chừng mười tuổi.

Lúc này, Miên Đường nháy mắt không ép được lửa giận trong lòng. Nàng lúc này đến vốn định cứu Triệu Tuyền trước, bảo đảm tính mạng Triệu hầu gia không tổn hại, lại lặng lẽ rút lui. Đợi đến Phạm Hổ tập hợp tinh binh, lại liều mạng với đám người này.

Nhưng bây giờ, nếu là bỏ mặc những nữ tử yếu đuối bất lực này không quan tâm, mặc kệ các nàng bị khinh bạc, vậy Liễu Miên Đường nàng cả đời sẽ không thể ngủ yên!

Nghĩ đến này, Liễu Miên Đường đột nhiên mở khăn trùm đầu, nửa bung búi tóc, để tóc thái dương xõa xuống. Sau đó lại bắt đầu cởi áo ngoài của mình.

Lục Trung và Lục Ngưỡng có chút trợn tròn mắt, đều quay đầu, vội vàng hỏi: "Đại... Đại đương gia, ngươi muốn làm gì?"

Miên Đường kéo cổ áo lót lỏng một chút, nói: "Ta bên trong áo ngoài còn có áo lót, các ngươi hoảng loạn cái gì."

Vừa nói vừa thuận tay nắm bùn hơi hơi bôi lên trên trán và áo lót, sau đó nói với bọn họ: "Thuốc mê mang đi không?"

Lục Trung khẽ gật đầu, Miên Đường giấy thanh tiểu đao lá liễu vào trong búi tóc, nói với bọn họ: "Nói cho bọn Lục Nghĩa, kế hoạch có thay đổi, một lát nữa ta bỏ thuốc mê vào trong vạc rượu của bọn chúng trước, lại trà trộn vào trong trướng của tên cầm đầu, lấy tiếng huýt sáo làm hiệu, đến lúc đó chặt đám rùa này, cứu hết những nữ tử này xuống núi!"

Lục Trung nghe, lắc đầu như trống bỏi. Người Oa trên núi này nhiều như vậy, nhân thủ bọn họ dẫn theo không đủ. Mà ý tứ của đại đương gia rõ ràng là muốn lấy thân làm mồi nhử, những người Oa kia nhìn thấy nữ nhân như là lang hổ, nhỡ đâu nàng xảy ra ngoài ý muốn gì, khỏi cần phải nói, Hoài Dương vương kia có thể đem huynh đệ bọn họ cắt nát ném vào biển cho cá ăn.

Thế nhưng không chờ hắn lại nói cái gì, Miên Đường đã khom lưng, như báo mà nhảy vọt vào trong hàng rào.

Nàng cũng rất to gan, vậy mà mò đến sau lưng một nữ tử bưng rượu, thuận tay nhận lấy khay rượu trong tay này, sau đó rất tự nhiên làm bộ đi lấy rượu, đi đến bên cạnh vạc rượu lớn kia.

Nữ nhân khác đều đã biết nhau, bỗng nhiên thấy nhiều thêm một khuôn mặt xa lạ, tự nhiên hồ nghi dò xét.

Miên Đường ngẩng đầu, mỉm cười với những nữ nhân này, nhỏ giọng nói: "Xoay người sang chỗ khác, che chắn cho ta chút!" Nói rồi lấy một túi thuốc bột lớn trong ngực ra nhanh chóng vung vào trong vạc rượu.

Những nữ tử kia mặc dù không biết nàng là ai, nhưng nhìn hành động của nàng, cũng là hơi hơi đoán ra. Có người nhanh trí, vội vàng xoay người lại, yên lặng giơ ly rượu lên, che chở thân hình của Miên Đường.

Lại nói đám lãng nhân này, lần này lên bờ cướp bóc kỳ thật cũng là có mật thám bẩm báo, nói là đại soái kia dẫn người ra biển.

Vậy nên bọn chúng mới thừa dịp trên bờ binh lực trống rỗng, đến cướp bóc thôn trang. Lần này vận khí không tệ, vậy mà nửa đường gặp một con dê béo, không biết công tử phú gia nơi nào đến, chẳng những tiền bạc rất nhiều, còn dẫn theo bốn năm thị nữ mỹ mạo. Chỉ mấy nữ tử này, bán về Nhật Bản là có một số bạc không nhỏ.

Khi giết sạch thị vệ, công tử kia kêu đừng có giết hắn, hắn cho người trong nhà lấy một số bạc lớn đến chuộc hắn. Bây giờ tên xui xẻo kia còn đang bị bọn chúng nhốt trong lồng khóc ỉ ôi.

Miên Đường hạ mê dược xong, đi mấy bước thì thấy được Triệu Tuyền bị treo trong lồng, vừa nhìn bộ dáng khóc lóc thảm thương của hắn, hẳn là không có trở ngại gì, thoáng chút yên lòng.

Miên Đường cúi đầu đi ra ngoài, đột nhiên một tên thủ vệ uống say níu tóc Miên Đường lại, dùng Oa ngữ bô bô bất mãn nói: "Sao còn có một đứa mặt bẩn như thế này, không phải đều đã rửa mặt cho các ngươi sao?"

Nói xong, rào một cái hất rượu trong tay lên mặt Miên Đường. Bùn bẩn bị trôi đi, lộ ra khuôn mặt mỹ lệ rung động lòng người của Miên Đường.

Thủ vệ này mắt đăm đăm, nụ cười dâm đãng trên mặt càng lớn hơn, oa oa hét lớn: "Trời, ta mới phát hiện nơi này còn có một nữ tử xinh đẹp thế này!"