Khóe miệng Taka Ouji cũng lộ ra ý cười, sai người Oa đuổi tới bờ cát, giết hết tất cả quân Chân Châu rơi xuống nước lát nữa lên bờ.
Hắn đứng ở lưng chừng dốc núi, mắt thấy nhân mã của mình chạy về phía bãi biển, tiếp theo nhìn về phía mặt biển đã không còn thấy bóng thuyền ở phía xa.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Chẳng biết tại sao, Taka Ouji luôn cảm thấy không đúng chỗ nào, nhưng nhất thời lại không nói ra được.
Đúng lúc này, các bộ hạ đứng bên cạnh đã hưng phấn nghị luận: "Thuyền này chìm cũng rất nhanh, chẳng lẽ đội tàu của Đại Yến đều là giấy dán thành?"
Tiếng nói còn chưa dứt, mắt Taka Ouji đã trừng lên, hắn chậm rãi thay đổi phương hướng nhìn về phía bộ hạ đang nói chuyện, dọa tên bộ hạ kia ý cười cứng đờ trên mặt.
"Đáng chết, ta bị lừa rồi!" Taka Ouji đột nhiên hét to lên, lệnh cho pháo thủ đã xuống khỏi pháo đài lại lần nữa trèo bày trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Đúng lúc này, trong màn mưa bụi lớn, lại có mấy bóng đen to lớn xuất hiện, đó chính là chiến thuyền mới nhất của thủy quân Bắc Hải, không chút hư hại, tốc độ tiến lên quá nhanh, giống như một con cự thú tiến gần về phía Khấu đảo.
Đúng lúc này, pháo thủ trên pháo đài cũng dưới tiếng gầm thét của Taka Ouji mà luống cuống điều chỉnh phương hướng, một lần nữa cho đạn sửa pháo.
Thế nhưng bởi vì vừa nãy bắn pháo quá nhiều lần, lại thêm nòng pháo hướng lên trên đã bị không ít nước mưa chảy vào. Cho dù dựng lều tránh mưa, cũng không sao đốt được đại pháo. Cho dù miễn cưỡng nhóm được lửa, cũng chẳng qua chỉ là một quả pháo nép nặng nề, lại không có chút uy lực nào có thể nói.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Mắt thấy thuyền lớn dần đến gần, mấy bộ hạ ở bên cạnh cũng hoảng hốt, luống cuống tay chân hỏi Taka Ouji: "Taka đại tướng, bọn... bọn chúng sao lại có nhiều chiến thuyền như vậy."
Tròng mắt Taka Ouji đều đã hằn lên tia máu. Bắc Hải tự nhiên là có chiến thuyền, bởi vì vừa nãy hao tổn vô số đạn dược bắn rớt của bọn chúng căn bản đều chỉ là dàn khung thuyền giả mà thôi!
Nếu thật sự là thuyền, căn bản sẽ không chìm nhanh đến vậy.
Nếu không phải mưa bụi ngập trời, lại thêm trước đó Thạch Nghĩa Khoan phái người đến đưa mật báo làm cho Taka Ouji chắc chắn Thôi Hành Chu hôm nay sẽ tập kích, tiên phát chế nhân, kỳ thật điểm ấy rất dễ làm cho người ta phát hiện.
Bây giờ, Taka Ouji rốt cuộc cũng đã hiểu ra: Thôi Hành Chu cố ý thả ra tiếng gió, lại lựa chọn thời tiết đến đây công đảo! Thế mà lại sử dụng biện pháp thay mận đổi đào như thế này!
Đúng lúc này thuyền lớn kia đã lái đến gần. Mặc dù hỏa pháo trên chiến thuyền không bằng trọng tải ở trên Khấu đảo, thế nhưng khi rút ngắn khoảng cách, chỗ nước cạn của Khấu đảo lập tức trở thành phạm vi trong tầm bắn.
Hoài Dương Vương đứng ở mũi thuyền, hơi vung tay lên, mười nòng pháo chuẩn bị xong nhắm ngay chỗ nước cạn bắt đầu châm lửa oanh pháo!
Cùng với những tiếng vang bùm bùm, chỗ nước cạn này đều bị bắn nổ tung, đại pháo năm nòng kia cũng nhao nhao bị lật đổ.
Nhóm người Oa trước đó ở chỗ nước cạn chờ quân Bắc Hải rơi xuống nước lên bờ không hề có chút phòng bị, từng tên từng tên bị đạn nổ đến xác thịt mơ hồ, kêu cha gọi mẹ.
Mà nhóm người Oa bên trên chỗ nước cạn phát hiện xuất hiện không phải là quân Chân Châu bị rơi xuống nước mệt mỏi vô cùng, mà là từng chiếc từng chiếc thuyền nhỏ chở đầy binh sĩ, xuyên qua màn sương mù vọt lên trên bờ cát.
Khi nhân mã của Thôi Hành Chu rốt cuộc ngồi thuyền nhỏ lên bờ, nhóm người Oa trên bờ đã bị hỏa pháo đánh cho quân lính tan tác, chỉ có thể khoanh tay chịu trói.
Khi đám binh lính tìm được Taka Ouji, hắn còn chưa chết, chỉ là nửa người bị đè dưới hỏa pháo, người cũng đã nửa tàn phế.
Thôi Hành Chu nhìn Taka Ouji bên miệng ứa ra một ngụm máu, lạnh lùng cười một tiếng: "Người tới, đẩy hắn ra ngoài, lại thẩm vấn cho ra nội ứng kinh thành thần bí của hắn kia!"
Lần này công đảo, thủy quân Bắc Hải có thể nói là không hề hao tổn chút nào đã nhổ được khối u ác tính nhiều năm của Bắc Hải.
Thủy quân quét sạch Khấu đảo, sau khi để lại binh lính ở lại kiểm kê đồ vật xong, nhanh chóng khải hoàn trở về.
Lúc này mưa to đã tạnh, trên mặt biển là trời xanh gột rửa vô ngần.
Ở nơi cuối cùng của xưởng đóng tàu ở quận Thương Ngô đã có vô số bách tính đang ngẩng đầu chờ thuyền quay về.
Miên Đường cũng ngồi trong xe ngựa, ôm Tiểu Dập Nhi chờ tin tức.
Thôi Phù ngồi bên trên hai túi hành lý, nhất thời ngồi không vững vàng, nếu không phải Miên Đường nhanh tay lẹ mắt đưa tay đỡ một chút, thiếu chút nữa ngã quỵ.
Nàng ta sợ hãi không thôi vuốt ve cái bụng mang thai của mình, nhịn không được phàn nàn: "Ngươi cũng thật là, Hành Chu sao có thể bị đánh bại chứ? Thế mà lại mang hết hành lý, châu báu trong nhà gói hết lên xe, chẳng lẽ hắn bại ngươi sẽ mặc kệ hắn, chỉ lo bản thân mình chạy thôi sao?"
Lúc trước đệ đệ đã nói qua với nàng ta, khi Liễu Miên Đường một đường theo hắn đến tây bắc là sinh tử tương tùy, chết cũng muốn mang thi cốt của hắn về quê cũ.
Mệt cho nàng khi đó nghe còn cảm động một chút. Ai ngờ ở Bắc Hải thấy được, đệ tức phụ lại là bộ dáng lúc nào cũng có thể cuốn gói rời đi như thế này.
Liễu Miên Đường bây giờ không còn khách khí với Thôi Phù như trước kia, nghe lời này, thẳng trừng mắt nhìn nàng ta nói: "Đã đánh trận tất có thắng thua. Sớm chuẩn bị dù sao cũng mạnh hơn đến lúc đó ngoài ý muốn, chân tay luống cuống. Lại nói, nếu như đệ đệ ngươi đánh thua, người Oa nhất định thừa thắng xông lên bờ, trắng trợn cướp giật giết đoạt một phen, ngươi ở lại thì có ích lợi gì?"
Thôi Phù cũng coi như hậu nhân tướng môn, tự nhiên cũng bị lễ giáo chính thống hun đúc, trợn mắt nói: "Cho dù muốn đi cũng phải đi đường đường chính chính, nào có phòng ngừa chu đáo như ngươi thế này? Nếu Quang Tài và Hành Chu chiến tử... Ngươi cứ dẫn Cẩm Nhi đi, ta... Ta nhất định sẽ tuẫn tiết cùng bọn họ..."
Nói đoạn, Thôi Phù bi thường từ trong lòng, không khỏi rơi nước mắt.
Liễu Miên Đường lại nghiêm mặt nói: "Cũng không chỉ có ta và ngươi đi, toàn bách tích quận Thương Ngô cũng phải đi! Ngươi cho rằng đệ đệ ngươi không nghĩ đến một khả năng khác sao? Hắn đã sớm dặn dò binh lính chuẩn bị sơ tán lúc cần thiết. Đến lúc đó dân chúng đều sẽ cùng chúng ta lên núi, trên núi kia có một chỗ vách đá tuyệt cảnh, đã làm xong đá lăn miệng cống. Ta giấu lương thực trên núi, cũng không phải chỉ để một mình ăn. Bọn họ mà chết, ngươi vì sao cũng muốn chết cùng họ? Địch nhân giết bọn họ vẫn còn thì không thể chết, cũng nên nghỉ ngơi dưỡng sức sau đó lại giết chết chúng, tự tay lột da tặc nhân, lóc xương bọn chúng!"
Khi nói lời này, Miên Đường nghiến răng nghiến lợi, biểu tình kia phảng phất như thật sự đang lột da người ta, ngay cả Tiểu Dập Nhi trong lòng nàng cũng vung vung tây, phát ra tiếng kêu ào ào bắt chước tiếng hổ con.
Đúng lúc này, đá người ngoài xe ngựa đột nhiên giống như vỡ tổ, phát ra một trận la hét hoan hô.
Miên Đường giao Tiểu Dập Nhi cho Phương Hiết, tranh thủ thời gian đứng lên ngóng nhìn mặt biển. Chỉ thấy mấy chiếc chiến thuyền kia dưới chiều vàng rực rỡ, chậm rãi đi về hướng xưởng tàu.
Miên Đường híp mắt lại, trong miệng khẽ đếm số thuyền cắm cờ đang tung bay phất phới.
Đó là cờ hiệu mà Thôi Hành Chu trước khi đi đã ước định với nàng và tướng quân thủ vệ, nếu như bọn họ khải hoàn quay về sẽ là ba phất hai thu.
Nếu là không có người phất cờ hiệu, biểu thị trên thuyền không phải là thủy quân Đại Yến, muốn để cho binh tướng trên đất liền sớm chuẩn bị, che chở cho nàng và dân chúng rút lui.
Miên Đường nhìn cờ hiệu phất ba thả hai thu kia, kích động cắn bờ môi.
Mặc dù nàng biết hắn hẳn sẽ không thất bại, dù sao nàng cũng đã diễn tập nhiều lần với hắn như vậy, thậm chí rút lui sau khi thấy bị cũng đã thương thảo luyện tập từng cái từng cái.
Nàng vẫn không nhớ rõ ba năm thời gian ở cạnh Thôi Hành Chu, thế nhưng những ngày này sớm ngày ở chung đã làm cho nàng có cảm giác không cần thiên ngôn vạn ngữ, nàng cũng hiểu được hết hắn.
Nhất là lần sắp xếp bố cục hành quân này, luôn có loại cảm giác ăn ý không kẽ hở. Đương nhiên nếu chọc giận hắn, hắn sẽ dùng môi mỏng kề sát mình, sau đó hung ác hôn lên. Cảm giác ăn ý phối hợp với môi lưỡi kia, càng làm cho người ta tâm động không thôi.
Mà bây giờ, hắn rốt cuộc khải hoàn trở về, Miên Đường không khỏi kích động lập tức nhảy xuống xe.
Khi thuyền lớn đỗ vào bờ, Hoài Dương Vương một thân kim giáp vén áo choàng, đặt chân dài đi giày chiến xuống, nhanh chân đi về phía Miên Đường, sau đó một tay ôm chặt nàng.
Dân chúng Bắc Hải cởi mở, thấy vương gia đắc thắng khải hoàn trở về ôm lấy vương phi kiều tiếu. Quả nhiên là một đôi tuấn mỹ thoát trần, đẹp mắt vô cùng! Lập tức đám người thốt lên những tiếng hoan hô, trong lúc nhất thời náo nhiệt vô cùng.
Trong tiếng reo hò chúc mừng như này, Thôi Hành Chu ghé sát bên tai Miên Đường nói: "Nàng đã đánh cược với ta, nếu như ta không tổn hại một chiến thuyền nào thì sẽ để cho ta lên giường của nàng..."
Miên Đường nghe lời nói không biết xấu hổ của hắn sát bên tai, lúc vừa định phản bác, lại xuyên qua bả vai Thôi Hành Chu thấy được những chiến thuyền lớn kia. Vẫn như lúc trước xuất phát vậy, buồm trắng phấp phới, boong tàu lóe sáng, đích thật là dáng vẻ nửa cái đạn pháo cũng không dính.
Miên Đường kinh ngạc cực kỳ, nếu không phải là trên thuyền áp giải từng đám từng đám người Oa, nàng quả thực nghi ngờ Thôi Hành Chu đánh trận giả, chẳng qua chỉ là mang theo thuộc hạ ra biển đi tuần hành một vòng thôi. Lúc trước nàng nói ra lời nói bông đùa như vậy, căn bản không nghĩ đến hắn vậy mà lại thật sự làm được.
Trong lúc nhất thời, Miên Đường truy vấn Thôi Hành Chu sao lại làm được như này. Nhưng miệng Thôi Hành Chu lại như vỏ sò no nước, không lộ ra chút nào.
Chuyện này làm Miên Đường trăm móng vuốt cào tâm, rượu thịt trên yến tiệc cũng ăn không ngon miệng.
Mãi cho đến sau yến tiệc, Thôi Hành Chu mượn say rốt cuộc cũng lên đường giường lớn trong phòng ngủ xa cách đã lâu mới hơi có ý tiết lộ, nói ra hắn bảo xưởng tàu làm khung thuyền giả, chống đỡ trong sương mù, dụ cho người Oa dùng hỏa pháo oanh động, lại chếch nghiêng góc độ, làm cho nòng pháo bị nước mưa chảy ngược vào.
Miên Đường trong lúc nhất thời nghe đến mê hoặc, chờ đến khi hồi thần, mới phát giác y phục của mình đều sắp bị nam nhân mở hết rồi.
Nàng xấu hổ đan xen muốn đánh người, thế nhưng là Thôi Hành Chu đã giữ tay chân nàng lại trước một bước, dán bên lỗ tai nàng nói: "Không phải nàng muốn học công phu quyền cước cùng ta sao? Thật ra ta còn có một kỹ nghệ tinh thâm nhất, bây giờ chậm rãi dạy nàng được chứ?"
Tiếp đến là nụ hôn làm cho người ta trở tay không kịp, tay chân mềm nhũn.
Miên Đường thoáng chốc rốt cuộc cũng hiểu, thì ra hắn dạy chính là cái kia... Đã muộn rồi, bị nam nhân sức lớn lực lớn ôm thật chặt, công thành vây hãm, không có chút sức lực chống đỡ.
Thôi Hành Chu chưa từng nghĩ đến, mình lại có thể làm tân lang lần thứ hai.
Nữ nhân xinh đẹp ngọt ngào như vậy, một bộ mới lạ mà kinh hoảng đáng yêu thật sự làm cho người ta ăn không đủ.
Vừa ăn như vậy là đến nửa đêm. Đến ngày hôm sau cả hai người đều lười nhác nằm trên giường.
Lý ma ma biết vương gia tối hôm qua rốt cuộc ngủ cùng vương phi, vui vẻ vô cùng, ngày hôm sau còn cố ý làm thêm chè tổ yến trứng gà, bồi bổ thể lực.
Miên Đường ghét bỏ quá ngọt, nằm trong chăn không muốn ăn. Thế nhưng Thôi Hành Chu lại khoác y phục bưng bát đến trước mặt nàng: "Uống hết đi, nếu không lát nữa nàng lại không có sức."
Miên Đường nghe lời này hơi không tin mà trừng mắt, nhưng trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn lại là bộ dáng thản nhiên mà bình tĩnh, trong lúc nhất thời nàng hoài nghi mình suy nghĩ nhiều, ý tứ trong lời nói của hắn có lẽ không phải cầm thú như nàng suy nghĩ đâu nhỉ?