Loại chuyện như thế này đã diễn ra rất nhiều.
Nếu là bình thường, Thôi Hành Chu nhất định giữ mặt mũi cho nhạc phụ tương lai mà lo liệu thỏa đáng.Nhưng hắn không ngờ là nhạc phụ tương lai lại nghe dì xúi giục, sai gã hầu tới trấn Linh Tuyền điều tra, chạm vào vảy ngược của Thôi Cửu.Linh Tuyền Trấn đã bày sẵn thiên la địa võng, chỉ đợi phản tặc tự chui đầu vào rọ.
Sao có thể cho phép kẻ khác tới quấy rầy?Việc này là việc công hắn không cần phải giải thích với dì và biểu muội.Hoài Dương vương không thích nữ tử tự tung tự tác, cho dù đề nghị của dì hôm nay có phải là ý của Liêm Bính Lan hay không, hắn cần phải gõ nhẹ cản cáo cả nhà biểu muội.Cho nên những bức “thư nhà” còn lại kia hắn cũng không buồn liếc tới, ném thẳng vào trong lư hương.Khách khứa đến đông đúc ở ngoài sảnh đường, vậy nhưng Thôi Hành Chu trào dâng cảm giác uể oải, không muốn ra ngoài xã giao.
Bầu không khí vương phủ ồn ào náo nhiệt, nhưng hắn chỉ muốn được yên tĩnh một lát.Thế rồi hắn chỉ dẫn theo gã sai vặt Mạc Như, ra khỏi vương phủ từ cửa sau, lên thuyền xuôi dọc theo con sông.Lúc này tuy thời tiết đã vào xuân nhưng đêm xuống trời vẫn hơi se lạnh, hắn uống chút rượu trong bữa tiệc, bị gió lạnh thổi vào khiến đầu óc hơi quay cuồng choáng váng.Người chèo thuyền hỏi Mạc Như muốn đi hướng nào, Mạc Như ngó nhìn vương gia đang ngồi tựa mạn thuyền, không biết nên quyết định ra sao, đành dặn người chèo thuyền cứ xuôi chèo tiếp, chưa tới nửa canh giờ sau đã đến bến tàu Linh Thủy Trấn.Tiệc mừng thọ của mẫu thân vẫn chưa kết thúc, sáng mai hắn cần phải trở về, nếu tới quân doanh, thời gian đi về quá gấp gáp, như một lẽ tự nhiên, hắn nghĩ tới căn ốc trạch có sẵn nơi phố bắc, đã về khuya, sẽ không ai chú ý tới hành tung của hắn, cũng có thể ngủ yên lành một đêm.Thế là Thôi Hành Chu mang theo cơn say váng vất của rượu bảo người lái thuyền cập bờ, bước dưới trời đêm ngợp sao, thong dong đi tới phố bắc, gõ cửa.Lại nói đến Liễu Miên Đường, từ khi mua được cửa hàng, nàng lập tức thúc giục thợ xây sửa lại cửa hàng.Chỉ mất mấy ngày đã thu xếp cửa hàng khá tươm tất, nhưng lại không biết phu quân đi theo Triệu thần y tới xã giao ở đâu mà mãi vẫn chưa thấy về.Hôm nay lúc nàng đi lên phố thuê thợ mộc về dựng kệ hàng, còn nghĩ biết đâu quan nhân sắp về, nào ngờ tới đêm, vòng cửa chính vang lên tiếng gõ.Nghe tiếng động ngoài cổng lớn, Liễu Miên Đường vội vàng đứng lên.Trong mấy ngày này, nàng sợ phu quân lại về nhà khi nửa đêm, lo mình phải đón hắn với bộ dạng luộm thuộm, đầu bù tóc rối cho nên luôn sắp sửa từ trước, nhờ Lý ma ma tết mái tóc dài gọn sang một bên.Nghe thấy tiếng bước chân của phu quân, nàng thay chiếc váy xếp nếp, điểm chút son môi, sau đó đi chiếc giày thêu hoa vào, diện mạo chỉnh tề, bước ra ngoài phòng, mỉm cười e lệ nghênh đón quan nhân: “Quan nhân đã về đấy ư?!”Trời đã khuya, Thôi Hành Chu định yên lặng về sương phòng ngủ một đêm, ai ngờ Miên Đường vẫn còn thức, hắn chưa kịp bước vào sương phòng nàng đã ra đón.Không để hắn kịp nói gì, cô vợ nhỏ đã vén màn cửa, trông mong chờ hắn tới.Thôi Hành Chu nhìn nàng, mấy ngày không gặp, tiểu nương tử này dường như lại xinh đẹp thêm mấy phần.
Mặc dù mấy năm này nàng trải qua nhiều trắc trở nhưng có lẽ do gương mặt xinh đẹp, được đàn ông thương yêu nên không để nàng lâm vào cảnh màn trời chiếu đất.
Làn da nàng trắng muốt, đôi mắt đẹp sáng trong không chút vẩn đục.Khi được đôi mắt ấy nhìn đến, người ta sẽ không kìm được gỡ xuống mọi phòng bị, cũng khó trách hai gã chủ quán kia phải bán rẻ cửa hàng cho nàng.Thôi Hành Chu vừa lười biếng nghĩ vừa vô thức cất bước sang gian phòng ngát hương thơm.Đã có kinh nghiệm hai lần quan nhân đột kích ban đêm, Miên Đường – luôn tự nhận là vợ hiền có thể học mọi thứ liên quan tới “đạo làm thê”, đã chuẩn bị chu đáo hết thảy.Mấy ngày nay, nàng dẫn Lý ma ma đi mua thịt muối, chuẩn bị trứng gà và nhiều món lặt vặt khác.
Nếu như đêm tới có đói bụng cũng vẫn có thể thái thịt, xào một nồi thịt thơm phưng phức ăn với cơm.Mặt khác nàng còn mua một thùng tắm rất to, chỉ là có hơi tốn chút củi nấu nước.
Cho nên sau khi mua được, chính Miên Đường còn không nỡ dùng.
Nàng sẽ đợi quan nhân về, đun nước nóng hôi hổi bằng hai chiếc nồi sắt lớn, để chàng ngâm cho vơi hết mọi mệt mỏi.Cho nên sau khi Thôi Hành Chu bước vào, Miên Đường vô cùng phấn khởi dẫn hắn ra sau bình phong xem “gia sản” mới tậu được.“Nhà Bùi nương tử ở phố bắc có tay nghề làm thùng gỗ nức tiếng gần xa cho nên ta đặt một chiếc ở nhà nàng ấy.
Vì là hàng xóm thân thiết nên nàng ấy chỉ lấy ta một nửa tiền thôi.
Đợi một lát, ta bảo Lý ma ma nấu nước nóng cho quan nhân tắm rửa…”Nói được nửa, Miên Đường chợt ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người Thôi Hành Chu, nàng chần chừ hỏi: “Quan nhân uống rượu đấy à?”Bởi vừa rồi đã uống rất nhiều trên tiệc rượu, Thôi Hành Chu khẽ đẩy Liễu Miên Đường, chẳng thèm cởi giày mà ngả luôn xuống giường.Hôm nay hắn thấy phiễn não, chẳng màng giả vờ làm tướng công gì hết, chỉ muốn nằm yên một chỗ, tốt nhất là đừng có ai tới làm phiền hắn.Nếu như nữ tử này có ác ý, giờ chính là cơ hội tốt nhất… Thôi Hành Chu mặc dù ưu phiền nhuốm trong men say nhưng vẫn tự giễu nghĩ tới điểm này..