Tuy vương cũng không phải là người độ lượng rộng rãi gì.
Lúc đầu Thôi Hành Chu đi về phía Tây Bắc là để lấp đầy lỗ hổng của Đại Yến, chuyện này không liên quan gì đến hắn, thế nhưng hành vi ngăn cản con đường tài lộc của người khác này của Thôi Hành Chu thực sự đáng phải đoạn tử tuyệt tôn!
Một Hoàng thất tôn quý như Tuy vương làm sao có thể nuốt trôi cục tức này?
Càng tồi tệ hơn chính là nếu như mấy thương nhân mà hắn sắp xếp kia nằm trong tay Hoài Dương vương thì chẳng khác nào những chứng cứ phạm tội chết người về việc hắn cấu kết với Man tộc Thiền Vu cũng rơi vào tay Hoài Dương vương.
Hiện giờ hai bè phái của Thái hoàng Thái hậu và Hoàng thái hậu đang đấu đá nhau kịch liệt. Nếu như Hoài Dương vương trình những thứ trong tay lên, Ngô yêu phi kia không có lý do gì để không sử dụng nó, đến lúc đó chẳng phải Lưu Bái chỉ có nước bị động chịu đòn thôi sao?
Cho dù cuối cùng bản thân mình cũng có thể thoát thân đi chăng nữa thì cũng sẽ đánh mất thanh danh hiền đức cung hiếu mà hắn vất cả tích góp cả đời.
Cho nên Tuy vương quyết định sẽ thăm dò ý tứ của tên Thôi Hành Chu kia một chút.
Đồng thời trong triều đình bây giờ, hắn cũng phải cho người theo dõi.
Tuyệt đối không thể để cuốn sổ con vạch tội của Thôi Hành Chu trình lên trên.
Ngoài ra… Bất cứ người nào biết hắn đang bí mật điều hành kinh doanh quặng sắt cũng không thể giữ lại! Nghe nói tên thương nhân do Ngưỡng Sơn tiếp cận và giao thiệp đã đào thoát khỏi sự truy đuổi của thích khách mà hắn phái đến, những người này biết rõ nội tình hắn mua chuộc A Cốt Phiến như thế nào.
Xem ra cần phải cử thêm ít nhân lực, cỏ dại phải nhổ tận gốc mới diệt trừ sạch sẽ!
Nhưng ra Tuy vương cũng đã quá lo lắng, Thôi Hành Chu khó khăn lắm mới có thể nắm được chiếc đuôi sói này của Tuy vương, làm sao có thể tuỳ tiện sử dụng như thế được?
Việc cung ứng trễ lương thảo đến Tây Bắc vẫn luôn là nỗi lo lớn trong lòng, nếu có Tuy vương giúp hắn khơi thông trên dưới thì cơm trong nồi của quân doanh Tây Bắc sẽ ngon ngọt hơn rất nhiều.
Cho nên Thôi Hành Chu không vội, chỉ án binh bất động, khiến cho tên chất nhi của Tuy vương kia tức giận không thôi.
Bây giờ, hắn cũng đang ngày đêm bận rộn không ngừng nghỉ… Mấy ngày nay, mùa xuân ở Tây Bắc cuối cùng cũng đã thong dong đến muộn, trên khắp các phố lớn ngõ nhỏ gần như trở nên náo nhiệt rực rỡ hơn rất nhiều.
Lúc này ra ngoài, hương hoa cỏ tràn ngập khắp phố, chính là lúc tiết xuân đã chớm nở.
Đáng tiếc khoảng thời gian này Miên Đường thường xuyên dậy muộn, có vẻ cũng chậm chạp giống như mùa xuân.
Mặc dù mặt trời đã lên cau, nhưng căn phòng của chủ tử ở tiểu viện Tây Bắc vẫn cửa đóng then cài, không thấy ai dậy gọi nước.
Một lúc sau, một cánh tay mảnh khảnh trắng nõn như tuyết vươn ra từ trong màn giường khép kín, sờ soạng muốn tìm áo trong được treo trên chiếc ghế bên cạnh giường.
Thế nhưng, ngay sau đó, một cánh tay cường tráng khác đã nắm lấy cánh tay kia, kéo nàng trở lại.
Sau khi đi tắm suối nước nóng xong, Liễu Miên Đường vừa về đến nhà đã bị phu quân quấn lấy, náo loạn lăn lộn không biết ngày đêm suốt ba ngày.
Lúc này nàng mới nhớ đến lời căn dặn “Dùng thuốc cẩn thận” của Triệu thần y, nhưng hối hận cũng đã muộn.
Ai ngờ chẳng qua chỉ là rượu thuốc bổ thận, sao có thể bổ đến mức khiến phu quân không biết mệt mỏi, cứ như là một người khác như thế này?
Miên Đường hoàn toàn không thể nhớ được những ngày tháng sau tân hôn của mình, cho nên cũng không biết phu nhân như vậy có phải là do được “bồi bổ” quá hay không. Nhưng nàng có thể chắc chắn rằng, với thể lực yếu ớt hiện giờ của mình thực sự không thể theo kịp phu quân.
Thì thế, khi phu quân thực tuỷ tri vị* muốn ôm nàng lăn lộn một lần nữa, Miên Đường liên tục xin tha nói: “Phu quân, cửa hàng đã mấy ngày không mở cửa rồi, ta phải đến quản lý… Có phải chàng cũng nên quay lại Kim Giáp Quan rồi không?’’
(*Thực tủy biết vị: Nghĩa đen chính là khi ăn tủy rồi chúng ta đều cảm thấy mùi vị của nó rất ngon nên ăn rồi lại muốn ăn tiếp. Nghĩa bóng ám chỉ trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục làm chuyện đó lần nữa.)
Mấy ngày nay chứng mất ngủ của Thôi Hành Chu đã thuyên giảm hơn rất nhiều, sáng nay ngủ dậy tinh thần cũng vô cùng phấn chấn. Hắn đang muốn hưởng thụ dư âm của hai cuộc mây mưa đêm qua mà lao lên đỉnh sóng một lần nữa, nhưng sau khi nghe thấy giọng điệu đuổi người của tiểu nương tử, ánh mắt lập tức trầm xuống nói: “Sao vậy? Muốn đuổi ta rồi à?’’
Miên Đường nép vào lồng ngực quen thuộc trên người hắn, hơi mím môi: “Nào phải muốn đuổi chàng đâu? Chỉ là sợ làm chậm trễ chính sự của chàng… Chàng nói ta có nên kê cho chàng một loại thuốc thanh lọc cơ thể không?’’
Hoài Dương vương nhướn mày, ngắn gọn súc tích nói: “Sau này không được phép tuỳ tiện để người khác kê đơn thuốc cho ta nữa!’’
Nhưng mà mấy ngày nay hắn thực sự có chút quá mức trần mê trong ôn hương nhuyễn ngọc, Thôi Hành Chu quyết định ăn sáng xong sẽ quay trở lại Kim Giáp Quan.
Còn Miên Đương sau mấy ngày hoang đường cùng với phu quân chỉ cảm thấy thắt lưng như muốn gãy ra làm đôi.
Đừng nhìn phu quân bình thường vẫn luôn bày ra dáng vẻ nhã nhặn sâu sắc, nhưng dưới ánh đèn mờ ảo, trong màn giường khép chặt, nam nhân tao nhã kia thực sự giống hệt như một con dã thú chui ra khỏi lồng.
Nghĩ đến đây, trong lòng Miên Đường lập tức nóng lên, hai gò má ửng hồng.
Bích Thảo đang thoa phấn cho Liễu nương tử, không nhịn được khen ngợi: “Vẫn là căn cơ của nương tử tốt, trắng trẻo hồng hào, thậm chí còn không cần phủ son phấn.’’
Đúng lúc này, Thôi Hành Chu đi đến, nhìn Miên Đường đang cầm lược chải tóc, tiện tay chọn một cây trâm hình chim tước bên trong hộp trang sức ra: “Cái này là ta mua cho nàng, hôm nay đeo nó được không?’’
Liễu Miên Đương mỉm cười khẽ gật đầu, hơi cúi đầu xuống để Thôi Cửu cài trâm lên tóc nàng.
Sau khi tắm rửa mặc quần áo xong xuôi, Miên Đường dẫn hai tiểu nha hoàn đi ra ngoài. Còn Thôi Cửu cũng dẫn theo Mạc Như và mấy người thị vệ khác cưỡi ngựa đi về phía cửa khẩu.
Phu quân nói mấy ngày nay có quá nhiều việc vặt tồn đọng cần phải giải quyết nên hai ngày nữa mới có thể trở về. Miên Đường cũng muốn đến tiệm thuốc để gặp một số thương lái bán thuốc và mua một số hàng hoá.
Có lẽ là vì mấy ngày nay cửa hàng không mở cửa, khi bọn họ đến cửa hàng, cánh cửa vừa mới vén lên chưa được bao lâu thì khách bốc thuốc đã nườm nượp kéo đến trước cửa.
Mấy tiểu nhị trong cửa hàng nhất thời trở nên vô cùng bận rộn, Miên Đường cũng không quan tâm đến việc mua hàng nữa mà chỉ đứng canh giữ ở bên cạnh quầy thu tiền.
Trong lúc đám đông đang chen chúc bốc thuốc trong cửa hàng thì một nam tử đầu đội khăn xếp bước vào, sau khi lấy từ tiểu nhị một ít thuốc cầm máu điều trị ngoại thương, hắn đi đến trước mặt Miên Đường trả tiền thuốc.
Nhưng bên trong số tiền hắn đưa còn kẹp thêm một tờ giấy khác nữa.
Miên Đường nhíu mày mở ra, trên đó chỉ có một dòng chữ nhỏ: “Ta là cữu cữu của con, hôm nay gặp nạn không tiện đích thân đến gặp mặt con, xung quanh có rất nhiều quan binh, trưa nay hãy đến cửa thành phía Tây, nhớ không được dẫn theo người ngoài đến gặp.’’
Liễu Miên Đường hoang mang ngẩng đầu nhìn lên thì thấy nam nhân kia đã kéo khắp xếp xuống cổ để lộ khuôn mặt.
Khuôn mặt kia, nàng khá quen thuộc! Chính là tiêu sư trong nhà ngoại tổ phụ, Lưu thúc Lưu Côn!
Khi nàng vẫn còn là một tiểu nha đầu, mỗi lần đến nhà ngoại tổ phụ chơi, Lưu thúc đều dẫn nàng ra ngoài đi mua mứt quả về ăn.
Nếu không có tờ giấy nhắc nhở trên tay, Miên Đường suýt nữa đã bật thốt gọi thành tiếng.
Nhưng Lưu Côn đã kịp thời đưa mắt ra hiệu cho Liễu Miên Đường chớ để lộ ra ngoài, sau đó hắn cầm gói thuốc lên lập tức rời đi.
Đúng lúc này, Phạm Hổ đi đến, quay đầu nhìn theo bóng lưng đi xa của Lưu Côn, dò hỏi: “Phu nhân, có gì bất thường sao?’’
Miên Đường chỉ cúi đầu phân loại tiền, thản nhiên nói: “Không có gì cả, nếu ngươi bận thì cứ đi đi.’’
Thế là Phạm Hổ lại đi quét rác.
Nhưng trong lòng Miên Đường lại như muốn sôi lên, chữ viết trên tờ giấy kia đúng là của Đại cữu cữu nàng, Lục Tiễn.
Chữ viết của hắn ngay thẳng đoan chính, lúc trước nương nàng còn thường xuyên bảo nàng hãy học theo chữ viết của đại cữu cữu.
Đột nhiên nhận được tin tức của gia đình ngoại tổ phụ, trong lòng Miên Đường vô cùng kích động, nhưng trong tình huống này lại càng cảm thấy lo lắng nhiều hơn.
Tại sao cữu cữu không thể đường đường chính chính đích thân đến gặp nàng? Và tại vì sao lại nghiêm túc dặn dò nàng không được mang theo người ngoài đến gặp hắn?
Rốt cuộc cữu cữu Lục Tiễn đã xảy ra chuyện gì?
Liễu Miên Đường suy nghĩ một lát, cảm thấy chắc chắn đại cữu cữu đang gặp phải chuyện gì đó khó nói.
Nghĩ đến đây, nàng lấy một ít tiền mặt bên trong tủ đựng tiền ra rồi bọc thành một gói nhỏ, sau đó đến trưa, nhân lúc đám tiểu nhị không để ý đến thì sẽ chuồn ra ngoài.
Nhưng đợi đến khi nàng muốn ra ngoài mới phát hiện mình không thể nào thoát khỏi tai mắt của bọn họ.
Cho dù là nàng lấy cớ đứng hóng gió ngoài cửa hay là đến cửa hàng kim chỉ ở phố đối diện để chọn chỉ mày thì Phạm Hổ vẫn luôn dẫn người đi theo sau lưng nàng.
Miên Đường cảm thấy vô cùng khó chịu, cau mày nói: “Giữa trưa rồi, Phạm huynh đây có thể dẫn theo huynh đệ đi uống rượu một lát, không cần lúc nào cũng đi theo ta như thế đâu.’’
Nói rồi, nàng lấy ra một thỏi bạc đưa cho mấy người Phạm Hổ.
Đám người Phạm Hổ liếc mắt nhìn nhau, cực kỳ ăn ý cầm bạc xoay người rời đi.
Lúc này Miên Đường mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, quay lại đi dọc theo con đường lát đá dẫn đến cửa thành phía Tây, rời khỏi cánh cổng phía Tây của cửa khẩu Võ Ninh.
Bên ngoài cổng thành có một rừng hoa đào, Miên Đường đi một đoạn thì liền thấy bóng dáng của Lưu Côn đang đứng ở đó.
Hắn cảnh giác nhìn phía sau lưng Miên Đường, chắc chắn không có ai theo dõi, lúc này hắn mới nhỏ giọng nói với Miên Đường: “Đại gia bị thương vô cùng nghiêm trọng, mấy ngày nay lại bị sốt, mời tiểu thư nhanh chóng đi theo ta đến gặp ngài ấy….’’
Miên Đường có một bụng câu hỏi muốn hỏi, nhưng bây giờ chỉ có thể đi theo Lưu Côn cùng lên xe ngựa, vội vàng chạy đến một ngôi miếu hoang.
Sau khi xuống xe ngựa, lúc nhìn thấy đại cữu cữu gầy đến trơ xương, Liễu Miên Đường nhất thời không thể kìm lòng được, thiếu chút nữa đã bật khóc.
Chỉ mới mấy năm không gặp thôi mà, sao đại cữu cữu hiền lành phúc hậu trong trí nhớ nàng lại trở nên gầy yếu đến mức này.
Nhưng rõ ràng đại cữu cữu còn kích động hơn cả nàng, hắn chật vật đứng dậy, run rẩy nói: “Miên Đường… Con à, con vẫn còn sống mà tại sao không liên lạc với chúng ta, ngoại tổ phụ con vì đau lòng cho con mà bệnh nặng một thời gian.’’
Liễu Miên Đường nhất thời cảm thấy hơi ngạc nhiên với những lời của đại cữu cữu, chỉ chớp mắt nói: “Con sống ở nhà chồng rất tốt, mặc dù trước đó bị bệnh… Nhưng cũng không đến mức sống không bằng chết, tại sao đại cữu cữu lại nói như thế?’’
Tất cả mọi người có mặt trong ngôi miếu đổ nát này đều vô cùng kinh ngạc, nhà chồng? Rốt cuộc nhà chồng của Liễu Miên Đường đến từ đâu?
Đại cữu cữu và cháu gái nhiều năm không gặp nhau, nhưng hai bên lại là hai luồng thông tin hỗn loạn không trùng khớp.
Đợi đến khi Lục Tiễn nghe thấy cháu gái nói sau mình nàng bị mất trí nhớ vẫn luôn được phu quân Thôi Cửu chăm sóc, hắn sốt ruột đến độ vỗ đùi nói: “Con đã gả cho Thôi Cửu từ lúc nào? Chẳng lẽ con thực sự không nhớ rõ sao? Lúc trước con vừa mới đi được nửa đường thì đã liên lạc với nhị cữu cữu Lục Mộ của con, bảo đệ ấy dẫn người đóng giả làm giặc cướp để đưa con đi mà!’’
Miên Đường thân thể hơi cứng đờ, không dám tin trợn tròn mắt, giọng nói run rẩy: “Không… Không thể nào, phu quân tốt như thế, làm sao con có thể nghĩ đến chuyện đào hôn được?’’
Lục Tiễn bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Tốt cái gì? Chẳng phải lúc đó con nhìn thấy Thôi Cửu rời khỏi thành nghênh đón con, sau đó chê hắn tai to mặt lớn, vẻ mặt đáng ghét cho nên mới muốn đào hôn sao?’’
Vẻ mặt Miên Đường vẫn đông cứng lại: “Không thể nào, tướng mạo của phu quân con… Rất tốt mà…’’
Lưu Côn đứng bên cạnh đã hiểu ra mọi chuyện, gấp đến độ vỗ đùi nói: “Tiểu thư, sao ngài vẫn chưa chịu hiểu… Ngài rõ ràng đã gặp một tên ác ôn lừa tình gạt sắc rồi.’’
Liễu Miễn Đường đột nhiên đứng bật dậy, ra sức lắc đầu, theo bản năng nói: “Không! Phu quân ta… Chàng ấy không phải là người như thế!’’
Trong lúc nhất thời, rất nhiều điểm đáng ngờ đột nhiên tràn ngập trong đầu nàng.
Lúc đầu hắn đối xử với nàng bằng sự lạnh lùng, khách khí và xa cách, còn có trước kia hắn thường xuyên không chịu về nhà… Trong lúc nhất thời, đầu óc Liễu Miên Đường vô cùng rối bởi, đứng trong ngôi miếu đổ nát này, nàng dường như đã mơ thấy một giấc mơ hoang đường, thậm chí nàng còn nhắm mắt lại, đầu móng tay siết chặt vào lòng bàn tay mình, hi vọng bản thân mình sẽ nhanh chóng tỉnh táo lại từ trong giấc mộng này.
Nhưng đúng lúc này, bên ngoài ngôi miếu vang vang lên tiếng người ồn ào, trong đêm tối, một đám quan binh không biết từ đâu ập đến bao vây lấy ngôi miếu hoang này.
Trong ánh lửa bập bùng, một nam tử cao lớn khoác trên mình chiếc áo choàng màu đen dẫn đầu đám quan binh, vẻ mặt nghiêm túc bước vào miếu hoang.
Miên Đường từ từ quay đầu lại, sắc mặt đờ đẫn nhìn chằm chằm vào hắn.
Hắn vẫn là dáng vẻ như thường ngày, hai hàng lông mày toả ra khí chất cao quý khó có thể diễn tả thành lời, mũi cao môi mỏng, bất nộ tự uy*…
(*Bất nộ tự uy: Mặc dù không giận, nhưng vẫn không hề suy giảm tính khí trang nghiêm.)
Một nam tử như vậy làm sao có thể là con cái của một thương gia? Làm sao có thể… Là phu quân Thôi Cửu của nàng?
Trong lòng Miên Đường nhất thời không thể suy nghĩ được bất cứ điều gì cả, chỉ lặng lẽ nhớ lại hình ảnh sáng nay sau khi thức dậy, phu quân chải tóc cho nàng, ghé sát vào tai nàng thì thầm hỏi có muốn đeo trâm cài tóc mà hắn mua cho nàng hay không, nàng mỉm cười nhìn hắn rồi cúi đầu xuống, để hắn cài chiếc trâm cài hình đầu chim tước kia lên búi tóc mình…
Thôi Hành Chu phất phất tay, đám quan binh lần lượt nối đuôi nhau xông vào bao vây mấy người trong ngôi miếu đổ nát này. Hôm nay, sau khi nhận được tin báo của Phạm Hổ, hắn lập tức dẫn binh mã đến chạy đến.
Thực ra hắn đã đứng bên ngoài ngồi miếu hoang này một lúc lâu, lâu đến mức biết được người nằm trong ngôi miếu hoang này chính là cữu cữu ruột thịt của Miên Đường - Lục Tiễn, đồng thời cũng đoán được Lục Tiễn đã nói cho Miên Đường biết rằng hắn không phải là phu quân Thôi Cửu thực sự của nàng.
Hắn sải bước, vững vàng đi đến bên cạnh Miên Đường, đưa tay muốn nắm lấy tay nàng, thế nhưng Miên Đường lại lập tức hất tay hắn ra, nhanh chóng rút cây trâm cài trên đầu xuống, trực tiếp đâm thẳng về phía hắn.
Nếu cánh tay nàng chưa từng bị thương, nói không chừng vẫn có cơ hội đâm trúng mục tiêu, nhưng Hoài Dương vương sớm đã biết nàng có một tật xấu thích đùng trâm đâm người khác, cho nên kịp thời giữ chặt lấy tay nàng, sau đó nhìn sâu vào tận đáy mắt nàng, lạnh lùng nói: “Nàng muốn giết ta?’’
Miên Đường mở ta hai mắt nhìn thẳng vào hắn, hỏi: “Chàng… Rốt cuộc là ai?’’
Lúc trước Lưu Côn đã từng nhìn thấy Thôi Hành Chu, chẳng qua lúc đó hắn ta đội một chiếc mũ rộng vành không thấy rõ mặt nên Lưu Côn chỉ có thể nhìn thấy dáng người của hắn. Còn bây giờ, dưới ánh đuốc rực sáng, hắn (Lưu Côn) đã có thể thấy rõ khuôn mặt của tên ác ôn kia.
Thành thật mà nói thì tướng mạo kia thực sự không thể chê vào đâu được, ngay cả Lưu Côn sành sõi cũng phải thừa nhận rằng đây là một mỹ nam hiếm có.
Nhưng ngoại hình xuất sắc của mình, có lẽ bên cạnh hắn sẽ không thiếu nữ nhân, nhưng tại sao hết lần này đến lần khác phải đi dụ dỗ Liễu Miên Đường rồi lừa gạt nàng làm thê tử của mình?
Nghĩ đến đây, Lưu Côn nhanh chóng xông về phía trước, muốn cứu tiểu thư.
Thân thủ của Lưu Côn không tệ, là tiêu sư số một trong tiêu cục Thần Uy. Nhưng đứng trước mặt Thôi Hành Chu, những chiêu thức lạnh lùng hiểm hóc của hắn lại giống như đang khươ chân múa tay làm trò hề.
Chỉ thấy Thôi Hành Chu vẫn lù lù không nhúc nhích, cổ tay vừa xoay một cái đã có thể dễ dàng hoá giải đòn tấn công của Lưu Côn, sau đó ngay lập tức trở tay đánh trúng huyệt đạo trên cánh tay hắn.
Lưu Côn chỉ cảm thấy toàn bộ cánh tay run lên dữ dội, đau đến mức khiến hắn rụt tay lại, nhất thời mất thăng bằng, không ngừng lui về phía sau mấy bước, được hai vị tiêu sư khác đỡ lấy.
Thôi Hành Chu từ đầu đến cuối đều không thèm liếc mắt nhìn người khác dù chỉ một cái, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Liễu Miên Đường đang bị hắn giữ chặt.
Lúc nãy nàng thực sự muốn động thủ với hắn! Nghĩ đến đây, cơn tức giận ngập trời đã nhanh chóng lấn át cảm giác áy náy mất tự nhiên khi thân phận thực sự của mình bị vạch trần.
Nhưng lúc này nỗi bất mãn và nghi hoặc trong lòng Miên Đường cũng đã lên đến đỉnh điểm.
Trong khoảnh khắc ấy, nàng đã suy nghĩ rất nhiều, dù thế nào đi chăng nữa thì việc hắn lừa gạt nàng cũng là một sự thật không thể chối cãi, rõ ràng hắn biết nàng chưa từng gả cho hắn nhưng vẫn còn làm với nàng… Chuyện kia!
Đúng như lời Lưu thúc nói, hắn là một tên ác ôn vô sỉ, một tặc tử lừa tình gạt sắc!
Đúng lúc này, Lưu Côn cũng lớn tiếng hét lên: “Mau buông tiểu thư nhà ta ra, các ngươi đuổi theo suốt cả dọc đường chẳng phải là muốn bắt mấy nam nhân chúng ta sao? Có bản lĩnh thì đấu với chúng ta, chuyện này liên quan gì đến một nữ tử yếu ớt như nàng?’’
Nghe vậy, đồng tử Miên Đương hỏi rụt lại.
Đúng thế, hắn dẫn theo nhiều người như vậy đến đây làm gì? Chẳng lẽ… Là muốn bắt đại cữu cữu của nàng và mấy người Lưu thúc sao?
Nghĩ đến trước đó đại cữu cữu đã nói có một đám người vẫn luôn đuổi giết bọn họ, lại nghĩ đến đại cữu cữu đang bị trọng thương, nàng lập tức đưa tay lên tát vào mặt Thôi Hành Chu một cái.
Thực ra Thôi Hành Chu có thể tránh được, nhưng hắn lại cố tình không tránh né mà chủ động nhận lấy bạt tai này, khuôn mặt kia bị đánh hơi lệch sang một bên, nhưng trên mặt vẫn không có bất cứ cảm xúc nào.
Miên Đường đã dùng hết sức, cả người tức giận đến mức khẽ run rẩy, tiếp tục chất vấn: “Chàng đang làm gì? Muốn đến bắt đại cữu cữu của ta sao?’’
Mạc Như đứng bên cạnh không chịu nổi nữa, không nhịn được liên tiếng giải thích thay cho chủ tử nhà mình: “Nếu không phải chủ tử chạy đến kịp thời thì mấy người các ngươi đã bị người khác gói làm sủi cảo rồi, không nói một tiếng cảm ơn thì thôi lại còn động thủ đánh chủ tử, quả nhiên đều là một đám không biết điều!’’
Nói đến đây, một vài binh lính kéo theo mấy người đi vào miếu hoang.
Trên người bọn họ đều bị thương và bị trói chân trói tay chắc chắn.
Lưu Côn liếc mắt nhìn một cái, đám người này chẳng phải chính là những kẻ đang đuổi diết mấy người bọn họ suốt cả dọc đường sao? Nam tử mặt sẹo trong số đó còn chém đại gia trọng thương thành ra như thế này!
Mạc Như tiếp tục phẫn nộ nói với Miên Đường: “Phu nhân, chủ tử nhà ta nghe nói ngài ra khỏi thành một mình, sợ ngài xảy ra chuyện không hay gì nên mới vội vàng dẫn người chạy đến đây. Ngoại trừ một số đã đi vào trong miếu hoang này thì vẫn còn mười mấy người mai phục trong khu rừng ngoài kia đấy! Nếu chúng ta không đến thì mấy người già yếu tàn tật như các ngươi làm sao có thể đánh bại được bọn chúng?’’
Lục Tiễn sốt cao, lại vì mất máu quá nhiều nên không còn sức lực, nhưng ánh mắt nhìn người của hắn vẫn vô cùng sắc bén.
Mặc dù lúc nãy vừa mới nghe nói Miên Đường bị thương và mất trí nhớ bị người khác lừa gạt cưới hỏi, hắn đã vô cùng tức giận lo lắng. Nhưng bây giờ nhìn nam tử giả mạo Thôi Cửu trước mắt, dung mạo bất phàm uy vũ của hắn không giống với loại người ác ôn lừa tình gạt sắc chút nào!
Hơn nữa lúc nãy hắn chỉ cần một chiêu đã có đánh lui chiêu thức tấn công của Lưu Côn một cách gọn gàng dứt khoát, điều đó cho thấy bản lĩnh của người này vô cùng thâm hậu.
Thành thật mà nói, chỉ nhìn vào bản lĩnh thực sự của người này, hoàn toàn xuất sắc hơn đứa con rể thương nhân béo mập như heo mà người phụ thân thất đức kia của Miên Đường tuyển chọn.
Ngược lại còn rất xưng đôi vừa lứa với cháu gái hắn.
Chẳng trách Miên Đường không tin phu quân mình là kẻ giả mạo. Dáng vẻ này… Đặt ở đâu cũng sẽ bị các cô nương khác cướp mất.
Điều quan trọng nhất là từ khi Miên Đường mất tích đến tận bây giờ đã gần hai năm, nàng và tên Thôi Cửu giả kia sớm chiều ở chung, chắc chắn đã làm phu thê chân chính.
Mặc dù Lục Tiễn vẫn còn tức giận vì tên tiểu tử này dám lừa gạt khuê nữ Lục gia bọn họ nhưng từ góc độ của một người trưởng bối mà nói, thứ cần cân nhắc đầu tiên chính là danh dự và hạnh phúc cả đời của khuê nữ.
Cho nên Lục Tiễn cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng, miễn cưỡng đứng dậy khách khi nói một tiếng cảm tạ với tên Thôi cửu giả kia, coi như giữ lại chút mặt mũi cho nhau, đợi đến khi hỏi rõ nguyên nhân bên trong rồi hẵng quyết định. Nếu như hắn thực sự yêu Miên Đương, đồng thời cũng không phải là kẻ xấu xa gì đó thì có thể cho hai bên một cơ hội.
Nhưng ngược lại, nếu hắn ta là một tên tiểu tử mặt người dạ thú dám làm nhục Miên Đường nhà họ thì cho dù đánh cược cả cái mạng già này, hắn cũng phải liều màng với tên tiểu tử lừa tình gạt sắc này!
Trong ngôi miếu đổ nát này cuối cùng cũng có một người hiểu biết có thể nói chuyện, Thôi Hành Chu rốt cuộc cũng thu lại ánh mắt sắc bén của mình, lạnh lùng nói với Miên Đường: “Vị tiên sinh này bị thương nặng, ta không biết là gì của nàng nhưng thương thế của ngài ấy quá nặng, cần phải chữa trị kịp thời, nếu nàng muốn chất vấn ta cũng phải để sau hẵng nói, đưa ngài ấy về thành chữa trị trước đã.”
Miên Đường biết hắn nói có lý, vì thế cố gắng thoát khỏi bàn tay của hắn, xoay người lại đỡ đại cữu cữu ra khỏi miếu hoang.
Lúc nãy, trong phút chốc nóng nảy, nàng thực sự đã hiểu lầm Thôi Hành Chu, còn tưởng rằng hắn sẽ gây bất lợi cho cữu cữu của mình.
Nhưng bây giờ nàng thực sự không thể được lý do để tha thứ cho hành vi giả vờ làm Thôi Cửu lừa gạt của hắn, cho nên chỉ có thể đứa cữu cữu đi chữa trị vết thương trước, nàng muốn yên tĩnh một mình sắp xếp lại và giải quyết hai năm hoang đường trong cuộc đời này.
Sau khi đoàn người trùng trùng điệp điệp nối đuôi nhau đi vào Kim Giáp Quan, không bao lâu sau, một quân ý vội vàng chạy đến giúp đại gia Lục gia chữa trị.
Còn Thôi Hành Chu nghiêm chỉnh ngồi một bên, bình thản hỏi tại sao những người kia lại muốn đuổi giết bọn họ.
Lục Tiễn uống chén thuốc hạ sốt do quân y kê đơn xong, đầu óc nhất thời tỉnh táo hơn một chút, đối mặt với những câu hỏi mà Thôi Hành Chu đặt ra, hắn lựa chọn lãng tránh không trả lời, chỉ hỏi rốt cuộc hắn là ai.
Thôi Hành Chu liếc nhìn Miên Đường đang đưa lưng về phía hắn, nói ngắn gọn: “Ta là quan viên triều đình phụ trách điều tra chuyện ở Ngưỡng Sơn, các ngươi có quan hệ như thế nào với Ngưỡng Sơn?’’
Hắn không tiết lộ thân phận Hoài Dương vương của mình, bởi vì lúc trước đội quân của hắn đã đánh tan đám thổ phỉ ở Ngưỡng Sơn, cho nên tạm thời không nói, tránh làm cho bọn họ sợ hãi. Chỉ cần để bọn họ biết mình là quan viên, đồng thời chỉ ra những điểm quan trọng của bọn họ, như thế cũng có thể khiến bọn họ không có suy nghĩ lừa gạt.
Lục Tiễn biết hắn là quan viên triều đình, bởi vì Kim Giáp Quan này không phải là nơi người bình thường có thể vào, hơn nữa các binh lính xung quanh đều tỏ ra cung kính với hắn, chứng tỏ chức quan người này cũng không hề nhỏ.
Lúc này, trong lòng dường như đã mơ hồ hiểu rõ nguyên nhân tại sau hắn lại lừa gạt Miên Đường, Lục Tiễn mở miệng nói: “Khi đó ngươi lừa gạt lấy Miên Đường, có phải là vì muốn để để nàng làm mồi nhử để dụ đám người ở Ngưỡng Sơn không?’’
Nghe được những lời này, cánh tay đang băng bó vết thương cho đại cữu cữu của Miên Đường hơi cứng lại, thậm chí là có chút run rẩy.
Thôi Hành Chu vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bóng lưng Miên Đường, đương nhiên cũng nhìn thấy nàng đang run rẩy, hắn hít một hơi thật sâu nói: “Trước kia ta vô tình cứu vớt được nàng từ trong nước ra, lúc ấy nàng bị trọng thương, tay chân đều bị người ta đánh gãy. Ta tìm người chữa trị cho nàng, ai ngờ nàng đã đánh mất một đoạn ký ức, nhầm tưởng ta là Thôi Cửu… Nhưng ta đúng là họ Thôi, trong nhà xếp thứ chín, cho nên cũng không phải cố ý lừa gạt để thành thân với nàng.’’
Nghe kể đến hoàn cảnh lúc trước của Miên Đường, Lục Tiễn mở to hai mắt, đau lòng đến mức đôi môi run rẩy: “Ngươi nói nó… Nó bị thương nặng rơi xuống nước?’’
Thực ra chính Thôi Cửu cũng muốn biết nội tình trong chuyện rơi xuống nước này, cho nên hắn mở miệng nói: “Vị Lục tiên sinh này, ngài vẫn nên nói cho ta biết hết những gì mà ngài biết đi, như thế đối với ngài hay đối với Miên Đường đều tốt cả. Nếu có chuyện lớn tày đình gì, ta sẽ xem xét đến tình cảm của Miên Đường mà giúp các ngươi vượt qua cửa ải này.’’
Từ lâu Lục Tiễn đã cảm thấy bất mãn với đám bộ hạ cũ của Đông cung ở Ngưỡng Sơn này, nhưng lúc trước Miên Đường lại một lòng yêu mến công tử Tử Du và bị vây hãm trong đó.
Nghĩ đến mấy năm trước hắn âm thầm phái người đi đến Ngưỡng Sơn tìm kiếm tung tích của Miên Đường nhưng cuối cùng lại nhận được tin tức Miên Đường bị Vân Nương hãm hại, bị đuổi giết, trên người mang trọng thương rơi xuống nước mà chết, cảm thấy đau lòng không thôi.
Xem ra, nó hoàn toàn ăn khớp với việc lúc trước Thôi Cửu cứu Miên Đường từ trong nước ra.
Theo quan điểm của Lục Tiễn, Miên Đường và Tử Du đã có một đoạn nghiệt duyên, vị hậu huệ hoàng thất đó sau này sẽ sống trong vinh hoa phú quý, nhưng cuối cùng lại rơi vào kết cục chết không thấy xác, những thứ này hoàn toàn không liên quan đến Miên Đường nhà hắn.
Miên Đường bị hắn ta làm hại rơi xuống nước mất trí nhớ chính là ông trời sắp đặt.
Nàng đã quên đi đoạn tình cảm với tên Tử Du kia và những chuyện đã trải qua trên Ngưỡng Sơn, khoảng thời gian ấ, vốn dĩ không phải là điều mà một nữ tử khuê các nên trải qua.
Nghĩ đến đây, Lục Tiễn quyết định che giấu quá khứ Miên Đường đã từng là thủ lĩnh Lục Văn của Ngưỡng Sơn, tuyệt đối không thể để người ngoài biết được!
Những thứ còn lại, người cữu cữu là hắn đây sẽ thay nàng gánh lấy!