Kiều Tàng

Chương 74



Nghĩ vậy, thái giám tuyên chỉ không muốn nán lại Lục phủ nữa, hừ lạnh một tiếng, phất tay áo dẫn thị vệ đại nội xoay người lên ngựa đuổi theo đội quân Tây Bắc.

Lý Quang Tài đợi quan viên địa phương liên can cung kính tiễn thái giám đại nội đi, phủ doãn thở dài một hơi, xoay người nhìn Lục gia lão gia tử: “Lão thái gia, ngài đây là phần mộ tổ tiên bốc khói xanh* mà, vạn tuế gia đích thân hạ chiếu, có thể thấy nói không chừng cháu gái ngài một bước lên trời, được thánh thượng ân sủng đấy!”

*Phần mộ tổ tiên bốc khói xanh: ý chỉ sự may mắn.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Quan lại địa phương bên cạnh thì lại thấy phủ doãn hồ đồ, luống cuống nói với phủ doãn: “Đại nhân, Chuyện đó… Cháu gái Lục gia vừa mới hứa hôn, người hứa hôn với nàng là Hoài Dương vương Thôi Hành Chu, mấy ngày trước đi ngang qua chỗ chúng ta!”

Phủ doãn nghe thế, thoáng chốc ngây ngẩn cả người, nhận ra ý tứ này có chỗ không đúng.

Nói cách khác, người vạn tuế gia muốn hạ chỉ gọi vào cung chính là hôn thê của Hoài Dương vương!

Tuy rằng nói, lời của thiên tử nhất ngôn cửu đỉnh, thế nhưng Hoài Dương vương cũng không phải là con em vương tử rảnh rỗi, có thể im lặng để mặc cho vạn tuế gia thưởng cho nón xanh đội chắc?

Tùy tiện truyền hôn thê của công thần vào cung… Suy cho cùng thì thiên tử đã hạ nứơc cờ hồ đồ rồi!

Phủ doãn choáng váng, xoay người muốn tìm huyện thừa Lý Quang Tài hỏi cho rõ, nhưng khi quay người lại thì phát hiện không biết Lý huyện thừa đã chạy đến chỗ nào rồi.

Ông sửng sốt, xoay người nhìn Lục lão gia tử, Lục Võ không đáp lời ông ta, liên tục ho khan trông hết sức yếu ớt, thở phì phò nói: “Nếu không có việc gì, mời chư vị đại nhân hồi phủ…”

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Nói xong, ông ta bảo người gác cổng tiễn khách đóng cửa. Người gác cổng nghe thấy lão gia phân phó, không chút khách khí với các vị đại nhân, đóng chặt đại môn Lục trạch lại.

Hiện giờ, người gác cửa Lục phủ đúng là có vô vàng kinh nghiệm, cảm thấy cửa mình canh gác nói không chừng là tổ vàng của phượng hoàng, mai sau dù có là Ngọc Hoàng Đại Đế phái người đến gõ cửa, gã cũng có thể bình tĩnh được…

Phủ doãn và nhóm quan lại nhìn nhau, cảm thấy chuyện tân thiên tử tranh cướp tức phụ với hậu duệ quý tộc vương gia trong triều, tốt nhất là bọn học giả vờ không biết…

Về phần Lý Quang Tài, xoay người vội đi đến trạm dịch của nơi này. Y là quan viên tạm thời được điều đến đây nên không có ruộng đất gì ở đây, cũng không có xe ngựa hay vật cưỡi.

Bình thường tốn một đồng bạc ở trạm dịch thuê một con lừa thay đi vì đi bộ.

Cho nên hôm nay dịch quan thấy Lý đại nhân tới, lập tức mỉm cười hỏi: “Ôi, đại nhân lại tới thuê lừa à?”

Lý Quang Tài vẫy vẫy tay, nói: “Mau, dắt con ngựa nhanh nhất ở chỗ các ngươi ra cho ta, ta có việc gấp!”

Dịch quan không dám lề mề, may mà hôm nay trạm dịch còn dư một con ngựa, vội dắt ra cho Lý đại nhân. Lý Quang Tài xoay người dặn dò ám vệ tâm phúc Hoài Dương vương để lại cho mình: “Nghĩ hết mọi cách, đến chỗ Hoài Dương vương trước công công truyền chỉ ở trong cung, đưa thư của ta đến tay Hoài Dương vương, trên đường đi dù chạy đến ngựa chết cũng không được dừng! Biết không?”

Ám vệ lĩnh mệnh, xoay người lên ngựa phóng như bay, Lý Quang Tài nhìn con ngựa chạy như bay, thở dài cho tình duyên lận đận của Hoài Dương vương.

Ám vệ gấp rút phóng nhanh suốt đường đi, bởi vì ám vệ còn giữ lệnh bài dưới trướng của Hoài Dương vương, đến trạm dịch nào cũng được đãi ngộ tốt, gần như suốt đoạn đường không hề chợp mắt lấy một chút, ngày chạy đêm chạy, cuối cùng đuổi kịp theo Hoài Dương vương trước thái giám đại nội.

Khi Hoài Dương vương đọc thư của Lý Quang Tài gửi, mày nhíu chặt, ánh mắt lộ ra sự tức giận.

Miên Đường đang ở trong trướng may áo lót mới cho hắn. Nghe nói áo lót lần trước nàng may bị Mạc Như tay chân thô kệch giặt rách. Còn những bộ khác Thôi Hành Chu mặc không thoải mái, cho nên nàng cố tình may lại cho hắn một bộ, đường may xiêu vẹo, không thấy có tiến bộ, may mà Hoài Dương vương không chê, còn nói nàng may đẹp hơn trước.

Có điều may được một nửa, nàng thấy người luôn luôn trầm ổn như hắn bỗng nhiên nổi giận nên hỏi làm sao vậy.

Hắn suy nghĩ một lát, đưa thư của Lý Quang Tài cho Miên Đường.

Miên Đường mở ra đọc, mắt càng lúc trừng càng lớn, giật mình nói: “Y… Vạn tuế có ý gì đây, bảo ta đi hầu hạ hoàng hậu?”

Thôi Hành Chu lúc nén lửa giận, lạnh lùng nói: “Tiền triều có lệ cũ, nếu vạn tuế nhìn trúng vợ người khác, không tiện cưỡng ép tuyên vào cung, có thể phong người nọ làm nữ quan, đợi sau khi vào cung một thời gian sẽ bảo nữ tử ấy hòa li với trượng phu, đến lúc đó tìm cơ hội phong làm phi tần là được…”

Miên Đường ném thư sang một bên: “Chàng nói… Vạn tuế muốn…”

Nói đến đây, nàng không nói được nữa. Đại cữu cữu từng nói, lúc trước quan hệ của nàng với Lưu Dục rất tốt nhưng giờ mối quan hệ đã rạn nứt. Hơn nữa không phải y đã cưới vợ sinh con rồi ư? Đột nhiên bây giờ gọi nàng vào cung hầu hạ thê tử của y là có ý gì?

Thôi Hành Chu bước qua, duỗi tay ôm nàng vào lòng: “Không có chuyện muốn hay không, y không có cơ hội!”

Mặc dù cảm thấy Thôi Hành Chu ghét bỏ tân đế như vậy có phần cuồng vọng nhưng Miên Đường cảm thấy như vậy mới là đại trượng phu đỉnh thiên lập địa.

Dù là trước đây hay hiện tại, Thôi Cửu không hề thay đổi, trong đôi mắt kiêu ngạo đó nhìn ai cũng chướng mắt. Tuy rằng sự bướng bỉnh khó thuần này bị hắn giấu sau vẻ bề ngoài nho nhã, thâm tàng bất lộ, thế nhưng Miên Đường có thể cảm nhận được, thấy hắn như vậy thật sự là tràn ngập khí khái nam nhi!

Nàng mấp máy môi, không kiềm được dựa đầu vào trong lòng ngực hắn, ôm chặt eo Thôi Hành Chu.

Mặc dù Miên Đường không nói gì nhưng hiện tại nàng ngoan ngoãn dựa đầu vào lòng mình đã chứng minh bây giờ trái tim nàng thuộc về ai.

Nói thật thì hiện tại Thôi Hành Chu không muốn Miên Đường khôi phục ký ức, nhớ lại chuyện cũ về Lưu Dục.

Dẫu Đại cữu cữu nàng nói, khi đó nàng còn bé không hiểu chuyện, quậy phá liều lĩnh. Khi đó nàng có động tâm, hơn nữa tuy nàng giận dỗi trốn đi nhưng nếu khi đó Lưu Dục đuổi theo, quyết quấn lấy đến chết không bỏ như hắn, liệu nàng có mềm lòng hồi tâm chuyển ý không?

Giờ Lưu Dục khôi phục tên thật, tuyên cáo thiên hạ, lần nữa ngồi trên ngai vàng, tất nhiên là gấp không chờ nổi muốn đuổi theo đòi lại món đồ quý giá đánh mất.

Hắn ngồi trên ngôi hoàng đế chưa vững đã vội vàng tuyên triệu Miên Đường nhập kinh là minh chứng! Nếu như Miên Đường khôi phục ký ức liệu có còn tình cảm với Tử Du không…

Thôi Hành Chu suy nghĩ miên man, mặc dù hắn hay thích dự đoán tình huống tệ nhất nhưng mỗi khi nghĩ đến việc trong lòng Miên Đường có nam nhân khác, hắn không kiềm chế được lửa giận bốc lên ngun ngút trong lòng.

Lưu Dục có là hoàng đế thì sao? Muốn cướp nữ nhân của hắn? Hắn muốn xem coi vị vạn tuế này có bản lĩnh hay không!

Biết phía sau có thái giám truyền chỉ đuổi theo, Thôi Hành Chu thay đổi thái độ ung dung du sơn ngoạn thủy mấy ngày trước đó. Lệnh cho đội quân chỉnh đốn, sau đó bắt đầu hành quân thần tốc, tăng tốc độ nhanh hơn. Một ngày chỉ ngừng lại hai canh giờ, lên đường xuyên suốt ngày đêm.

Vứt nhóm thái giám ở tít đằng xa phía sau, nhanh chóng đến gần kinh thành.

Đội quân Tây Bắc đại thắng trở về, đối với Đại Yến mà nói là chuyện đáng vui mừng của đất nước. Sau trận chiến này Thôi Hành Chu vô cùng được lòng người, người dân trong nước không cần lên kế hoạch tổ chức các thứ, tự cầm hoa tươi phát ở ngoài bên đường lớn ngoài thành hoan nghênh đội quân Tây Bắc quay về.

Lưu Dục là tân đế, căn cơ chưa ổn, làm thế nào đối đãi với công thần sau khi vừa mới đăng cơ là một bài thi để các triều thần đánh giá vị hoàng đế này.

Y vừa phải đề phòng Thôi Hành Chu vô lễ, khởi binh gây khó dễ; lại muốn mượn sức năng thần, củng cố địa vị của mình. Cho nên buông bỏ ân oán trước đây không nhắc tới, Lưu Dục muốn hạ mình cầu hiền tài, thuận theo lòng dân, ban cho Hoài Dương vương những lễ nghi hợp quy cách.

Vậy nên y ban hạ thánh chỉ, mở rộng cổng chính của kinh đô, đích thân dẫn đầu triều thần văn võ cả triều, đi lên trước nghênh đón. Trời còn chưa sáng Lưu Dục đã đứng ở trên cổng thành. Thịnh sủng như thế, thật sự thể hiện được sự hiền đức của tân thiên tử.

Ngày hôm đó, khi mặt trời lên ba sào, bá tánh tụ tập ở bên đường ngày càng đông thì đại quân Tây Bắc mới khoan thai đến.

Đội ngũ như con rắn dài nhìn mãi không thấy đuôi, tất cả binh lính mặc khôi giáp màu bạc vô cùng uy mãnh, bá tánh đón chào hoan hô nhảy nhót, phía sau tiếp phía trước ném hoa tươi trong tay về phía đội ngũ.

Đại soái Tây Bắc Hoài Dương vương đi ở phía trước nhất vô cùng thu hút ánh mắt người khác, hắn mặc kim khôi từ đầu đến chân, ủng cao đến đầu gối, áo choàng bay phần phật trong gió, mày kiếm mũi cao, đôi mắt trầm ngâm, cưỡi trên con bạch mã giống như chiến thần đến.

Bên cạnh hắn là một cô nương cùng cưỡi bạch mã. Mặc đồ đi săn màu đen, tóc dài cột cao thành đuôi ngựa, đuôi ngựa buông xõa xuống ở sau lưng như thác nước màu đen, đai lưng bản rộng ôm sát eo thon, dáng người đĩnh bạt thướt tha mà không mất đi vẻ khỏe khoắn, đặc biệt là khuôn mặt, hàng lông mày thanh tú như chứa núi xa, đôi mắt cong cong sáng ngời tươi đẹp đến chói mắt người nhìn, lòng nghi ngờ rằng đây là tiên tử hạ phàm xuống bên cạnh Hoài Dương vương.

Thoáng chốc mọi người sôi nổi kinh hô, đoán xem vị cô nương này là người phương nào.

Cảnh tượng tuấn nam mỹ nữ thế này rất hiếm thấy, giờ đang là ngày ăn mừng, chỉ cần cao giọng hô “Hoài Dương vương uy vũ” là được!

Sáng sớm Lưu Dục đã suy nghĩ làm sao chào đón Hoài Dương vương thật nồng hậu, lấy tiếng cho chính mình.

Thế nhưng khi đội ngũ dần dần tới cổng thành y đang đứng thì nụ cười tươi hờ hững luôn treo trên mặt Lưu Dục từ từ cứng lại.

Đối với Hoài Dương vương, y chỉ nghe kỳ danh chứ chưa gặp.

Cho đến hôm nay, y mới đứng ở trên cổng thành nhìn thấy người thật của Hoài Dương vương.

Có điều nhìn lại thì đúng là cố nhân từng quen biết!

Đại nguyên soái mặc kim khôi cưỡi bạch mã uy phong lẫy lừng kia trông rất quen mắt… Hắn chính là thương nhân Thôi Cửu y từng gặp ở trước cửa thư viện Thanh Châu ư! Khi đó y còn cùng Thôi Cửu đánh cờ, bị thua dưới tay Thôi Cửu.

Chẳng qua khi đó, hắn mặc nho sam trông rất tao nhã, mà nay lại thẳng lưng đứng ở trước thiên quân vạn mã, cả người lộ sát khí không giận tự uy.

Tiếp đó còn có giai nhân xinh đẹp sóng vai vùng cưỡi ngựa với hắn. Y làm sao mà không nhận ra nàng? Từng nụ cười hay cái nhíu mày của bóng hình xinh đẹp ấy khắc sâu trong vô số giấc mộng của y, mỗi khi nhớ lại y đều mỉm cười ngọt ngào.

Nhưng hôm nay, nàng vẫn cười tươi như trước, mang dáng vẻ của một nữ tử bình thường không hề có khí thế oai hùng tiêu sái. Có điều nàng không hề nhìn y, mà nhìn nam tử mặc kim giáp bên cạnh…

Khoảnh khắc đó, trong đầu Lưu Dục như có sóng lớn cuồn cuộn, suy tư vì sao lại như vậy.

Chỉ là cận thần bên cạnh y không biết tại sao y im lặng bất động lâu đến vậy. Quốc trượng Thạch Nghĩa Khoan ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: “Vạn tuế, Hoài Dương vương đã đến, ngài nên hạ chỉ cho văn võ ra khỏi thành đón chào.”

Ông ta lên tiếng nhắc nhở ba lần liên tiếp, Lưu Dục mới chậm rãi nói: “Bách quan xuất thành, bắn pháo mừng đón chào!” Sau đó nhấc bước chân nặng nề, chậm rãi bước từng bước xuống bậc thang.

Thế là tân đế dẫn văn võ bá quan ra khỏi thành nghênh đón đại quân của Hoài Dương vương đến, những lời chúc mừng liên tục đổ về.

Khi Thôi Hành Chu tới trước cổng thành, xoay người lưu loát xuống ngựa, đồng thời vươn tay đỡ nữ tử bên cạnh xuống ngựa, cùng nhau quỳ gối trước mặt tân đế, miệng hô lớn vạn tuế vạn vạn tuế.

Đôi mắt Lưu Dục vẫn luôn nhìn chằm chằm nữ tử mặc đồ đi săn hiên ngang mạnh mẽ, nắm tay dưới tay áo long bào nắm chặt, lúc lâu sau chậm chạp nói: “Thôi ái khanh, mau bình thân.”

Có điều Thôi Hành Chu lại nói: “Được vạn tuế long sủng, dẫn bá quan văn võ ra khỏi thành đón chào, vi thần sợ hãi. Nhận được long ân mênh mông cuồn cuộn thế này vốn nên mặc quan phục đội mũ sa, quần áo phải nghiêm trang, vi thần và các binh sĩ liên tục lên đường nên phong trần mệt mỏi, thật sự không rảnh rỗi bận tâm bề ngoài, có chỗ không chu toàn, thỉnh vạn tuế thứ lỗi!”

Lưu Dục khô khan nói: “Không sao, đây cũng không phải là lần đầu tiên ta và ngươi gặp nhau, so với trước đây ái khanh lễ độ hơn nhiều, mau bình thân…”

Tân đế đã nói như vậy nhưng Thôi Hành Chu vẫn không đứng lên, tiếp tục chắp tay nói: “Hôn thê Liễu Miên Đường của thần, lúc trước nghe nói thần phải tới Tây Bắc, thề phải hy sinh thân mình vì quốc, đã lập tức một mạch lên đường đi theo, tuy không thể cùng ở Kim Giáp Quan nhưng luôn ở hậu phương chuẩn bị thảo dược cho đại quân Tây Bắc, trợ giúp vi thần tận trung vì nước… Lần này nàng cũng cùng vi thần về, mong vạn tuế thứ lỗi!”

Từ xưa đến nay, nữ tử hiền đức đi theo phu quân ra trận chỗ nào cũng có, họ đều là những tấm gương trong sách vở về phẩm hạnh của nữ tử.

Thôi Hành Chu ở trước mặt bá tánh hai hàng hai bên và văn võ cả triều, lớn tiếng nói Liễu Miên Đường chính là hôn thê của hắn, đã làm lễ trước minh đường*.

*Minh đường là nơi đặt bài vị tổ tiên.

Thân là thiên tử, trước tình cảnh chờ chúc mừng, nếu biến sắc khiển trách sẽ cực kỳ mất hứng, hơn nữa ảnh hưởng đến thánh danh của mình.

Lưu Dục biết lúc này mình phải điềm nhiên bình tĩnh, giả vờ không quen biết Liễu Miên Đường, mỉm cười bảo đôi phu thê trước mặt bình thân mới được.

Mấy lời giả dối đã ở bên miệng nhưng Lưu Dục không thể nào nói thành lời.

Trước đây, y cho rằng y vẫn có thể nhẫn nại rộng lượng khi Liễu Miên Đường nương thân bên một thương nhân bình thường. Một là vì lấy đại cục làm trọng, hai là vì y biết nam tử kia không xứng!

Này giống như gửi trồng đóa hoa tươi ở đống phân trong vườn hoa vô danh, có điều chỉ tạm thời gửi thôi, không cho phép nó bén rễ nảy mầm.

Nhưng giờ Lưu Dục nhận ra, đóa hoa y một lòng che chở không phải cứ giấu ở trong núi sâu sẽ không ai thưởng thức, mà từ sớm đã rơi vào vườn riêng của vương hầu, ngày ngày bị người ta ngắm nghía thưởng thức, nâng niu trong lòng không để người khác chạm tay vào lấy một cái.

Khi nhận ra người có được Miên Đường, dù là học thức, bản lĩnh, địa vị đều không kém cạnh mình, bất giác cơn ghen tuông trong lòng giống như sóng thần đánh úp đến.

Thôi Hành Chu làm sao dám! Thế mà hắn dám biến Miên Đường trở thành của riêng của hắn!

Thạch Nghĩa Khoan nhận ra vạn tuế có chỗ không đúng, chuyện ngày hôm nay chính là thời cơ tốt nhất để tân đế tạo dựng uy nghi, dân chúng đang ở trước mặt, không được có chút sơ xuất nào, đành phải ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở.

Lưu Dục nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng chậm rãi lên tiếng nói: “Ái khanh và giai nhân một lòng yêu thương nhau, đúng là giai thoại của Đại Yến, cung yến lát nữa trẫm phải lắng nghe quá trình quen biết của nhị vị đây…”

Vì thế màn đón chào ở cổng thành, cuối cùng trôi qua suôn sẻ vẻ vang.

Sau khi Thôi Hành Chu dẫn các binh tướng của mình và các quan lại vào thành, đội quân đóng quân ở cách cổng thành chưa đến 500 thước, quân trướng trải dài, yến hội chạy dài như dòng sông, hưởng thụ ân thiên tử ban.

Đàn sáo chuông vàng trong cung yến tao nhã ngân nga, bắt đầu cử hành yến hội long trọng.

Lưu Dục và Thạch hoàng hậu ngồi ở long ỷ trên cao, lệnh cung nữ khai yến, bày các món ngon vật lạ ra.

Hình như sau khi sinh long tử trông Thạch hoàng hậu ngày càng phúc hậu. Mặc dù đội mũ phượng mặc cung phục nhưng vẫn không mất đi khí chất hào sảng thân thiện, nàng ta nói với vị hôn thê của Thôi Hành Chu: “Cứ xem hoàng cung như nhà mình, thích ăn gì cứ gắp, đừng khách sáo giống như ta ngày trước, vào cung mở to mắt nhìn bàn đầy rượu và thức ăn rồi xách cái bụng rỗng ra khỏi cung!”

Có lẽ Lưu Dục đã quen với tính tình ngay thẳng của hoàng hậu, không nói gì thêm.

Có điều Thạch quốc trượng Thạch đại nhân lại ho khan thật mạnh một tiếng, nhắc nhở con gái mình chú ý uy nghiêm phượng nghi.

Hiện giờ gã vô cùng hối hận, đúng là đi sai nước cờ. Nếu lúc trước sớm biết được thân phận thật sự của Lưu Dục, gã sẽ không gả thứ nữ thô tục cho vạn tuế. Mẫu thân nàng ta được gã nạp khi còn làm chức quan nhỏ trong quân. Khi đó gia cảnh không tốt, thứ nữ như nàng ta cũng không được dạy dỗ nữ học* gì. Để bây giờ đứa con gái ngồi trên ngôi hoàng hậu này lúc nào cũng bốc lên vẻ trọc phú, có phần hơi mất mặt.

*Sách giáo khoa dùng trong giáo dục nữ giới thời xưa không chỉ khác với sách giáo khoa người lớn dùng cho nam giới, mà còn khác với sách giáo khoa nam sử dụng, chúng tạo thành một hệ thống riêng.

Tuy vậy nhưng Miên Đường lại cảm thấy vị Thạch tiểu thư này nói chuyện rất thẳng thắn, thi lễ kính tạ nói với nàng ta: “Thỉnh hoàng hậu yên tâm, chắc chắn dân nữ sẽ chọn món vừa ý mà ăn, không phụ lòng hậu đãi của nhị thánh.”

Thạch hoàng hậu đã sớm quên mình từng gặp nữ tử này ở cửa hàng đồ sứ trấn Linh Tuyền, thấy xem lanh lẹ đáp, không ngại ngùng rụt rè như quý nữ hầu phủ khác không khỏi vui vẻ, lấy đũa gắp chân giò thủy tinh lên ăn

Thôi Hành Chu thấy thế, cười nho nhã như gió, chắp tay nói với Lưu Dục: “Thần ở biên cương, chưa kịp cung nghênh vạn tuế đăng cơ, trong lòng kinh hoảng lo sợ. Nhưng hôm nay thấy vạn tuế nhân hậu, hoàng hậu nương nương rộng lượng, trong lòng ấm áp như gió mùa xuân, cảm nhận được hoàng ân vô biên.”

Miên Đường học theo hoàng hậu, cũng đang định gắp chân giò thủy tinh, đột nhiên nghe thấy Thôi Hành Chu vỗ mông ngựa, nghiêng đầu nhìn hắn.

Dáng vẻ xinh đẹp tận tình kia rơi vào mắt Lưu Dục, khiến lòng y buồn phiền không thôi.

Cung yến hôm nay là để phong thưởng cho công thần.

Cho nên Lưu Dục quyết định phong thưởng trước rồi lại hỏi Thôi Hành Chu làm sao lừa được Miên Đường vào tay sau.

Vì thế, y lên tiếng hỏi: “Lần này ái khanh bình định Tây Bắc, đạt được chiến công hiển hách, theo lý, trẫm phải dốc hết sức khao thưởng cho ái khanh. Có điều ái khanh đã kế thừa vương khác họ, trạch ruộng nhiều vô số kể, trong tay nắm ngàn quân, so với trẫm chẳng kém chút nào, không biết trẫm còn có thể phong thưởng cho ngươi cái gì?”

Lời này nói ra khiến cho lòng thần tử thấp thỏm. Rõ ràng ý của vạn tuế ám chỉ Thôi Hành Chu tay cầm quân quyền, thân được hưởng phong tước của ông cha, đúng là dưới một người trên vạn người, đến hoàng đế cũng không biết nên ban thưởng cho hắn cái gì.

Nói như vậy chính là mượn đà, hay còn gọi là “Dùng rượu tước binh quyền”, ám chỉ năng thần* ―― nếu chiến sự đã yên ổn, ngươi mau thức thời giao quân quyền ra, quân thần chúng ta tiếp tục mối quan hệ tốt đẹp. Nếu như không biết điều thì ngày sau đừng trách ta không nhắc nhở ngươi!

*Năng thần: quan giỏi.

Lời này vừa nói ra, cả triều im lặng, các quan lại có thể ở kinh thành lâu đều là người thông minh, có ai nghe mà không hiểu?

Thoáng chốc, mọi người đều im bặt, bên trong đại điện, chỉ có tiếng đàn sáo lượn lờ, mọi người đều nín thở tập trung lắng nghe xem Thôi Hành Chu trả lời như thế nào.

Hoài Dương vương bị vạn tuế đánh úp bất ngờ, không hề hoảng sợ, mỉm cười nói: “Thần vì nước hy sinh thân mình, há vì vinh hoa lợi lộc? Biên cương đã ổn định, bá tánh an khang, vạn tuế khỏe mạnh là phong thưởng lớn nhất đối với thần, chỉ là… Thần có một yêu cầu quá đáng, không biết vạn tuế có đồng ý không?”

Từ khi bắt đầu cung yến Lưu Dục chỉ uống mỗi rượu, không dùng bữa, nghe Thôi Hành Chu nói thế, nhấp một ngụm rượu, hờ hững nói: “Ái khanh muốn yêu cầu gì?”

Thôi Hành Chu trịnh trọng đứng dậy, quỳ gối trước long ỷ của Lưu Dục nói: “Trước khi xuất chinh thần đã thề, đất nước chưa yên bình sẽ không thành thân, cho nên mãi vẫn kề cà chưa thành thân, con cái càng không có. Tuy hết lòng trung trinh với bề trên nhưng lại không tròn đạo hiếu với mẫu thân. Cho nên lần này quay về Chân Châu, muốn cưới vợ sinh con ngay. Có điều vị hôn thê đã ký hôn thư chỉ là dân thường, mặc dù thần không chê nhưng nàng đã chịu khổ cùng thần rất nhiều, giúp đỡ thần bình định Tây Bắc, nhờ nàng cứu giúp nữ vương Man tộc và hoàng tử nên Đại Yến và Man tộc mới ký kết được minh ước, giúp bá tánh sớm ngày yên ổn, không phải chịu đau khổ chiến loạn… Nếu không thể để nàng đội mũ phượng mang khăn quàng vai* vào vương phủ, thật sự là hổ thẹn với nàng. Không biết vạn tuế có ân thưởng, ban thưởng cho nàng tước cáo mệnh, thêm nở mày nở mặt không?”

*Khăn quàng vai: một phần trong lễ phục phụ nữ quý tộc trung quốc, thời xưa.

Nói thật ra, thỉnh cầu của Hoài Dương vương không phải là yêu cầu quá phận gì. Theo lý, dù hắn không mở miệng, thân là thiên tử cũng nên khen thưởng cho gia quyến công thần.

Một cái danh cáo mệnh cũng không tốn bao nhiêu bạc, chỉ cần một cái mấp môi lại thưởng thêm chút đất phong.

Có điều, Lưu Dục không nói ra được. Trời biết, nếu thời cơ chín mùi, một cái cáo mệnh nho nhỏ tính là gì? Phượng vị cung phục kim quan bên cạnh y mới xứng với phong thái tài hoa của Miên Đường!

Nhiều ngày qua tâm tình của Lưu Dục vô cùng thoải mái, cho rằng một đạo thánh chỉ là có thể khiến Miên Đường quay về bên cạnh y. Tuy tạm thời giữ chức nữ quan thiệt thòi nàng, thế nhưng qua một thời gian y chắc chắn sẽ nâng đỡ nàng làm hoàng hậu.

Lòng vô cùng mong đợi, vậy mà sáng nay ở cổng thành, trong nháy mắt tất cả điều biến thành bọt nước!

Liễu Miên Đường, nàng đang nghĩ gì? Chẳng lẽ chỉ vì mất trí nhớ, quên chuyện trước đây mà nàng cam tâm tình nguyện gả cho kẻ thù Thôi Hành Chu ư?

Còn Lưu Dục y, trải qua bao chông gai, cuối cùng cũng bước lên ngôi vị hoàng đế, không phải để may giá y cho người khác, đích thân mình ban thưởng nữ nhân mình yêu cho nam nhân khác!

Nghĩ như thế, ánh mắt Lưu Dục lạnh đi, nói: “Ái khanh cũng nói, Liễu cô nương xuất thân từ thường dân, hẳn thiếu lễ nghĩa lễ tiết, chi bằng để nàng vào cung trước, học tập lễ nghi bên cạnh hoàng hậu, chắc chắn Liễu cô nương sẽ được lợi không ít, nhiều là đằng khác!”

Y nói như vậy, có thần tử không nhịn được lén nhìn hoàng hậu.

Thạch hoàng hậu vừa mới ăn chân giò, môi bóng dầu, vạt áo trước cũng bị dính dầu, nhóm nữ quan ở bên cạnh phụ trợ hoàng hậu lo lắng sốt vó như táo bón nhưng lại không có ai tốt bụng chỉ ra chỗ sai của hoàng hậu, cả đám chỉ biết cúi đầu.

Trái lại, Liễu cô nương kia thì dù là dùng đũa hay dáng ngồi đều vô cùng tao nhã, nhìn không giống mới học nhưng vẫn có vài phần đoan trang tao nhã của tiểu thư thế gia…

Nếu Liễu cô nương thật sự vào cung, nàng và Thạch hoàng hậu, ai dạy lễ nghi cho ai còn chưa biết đâu!