Mặc dù y phục mà Thạch hoàng hậu mặc, trong một đám phu nhân mặc áo hoa nhã phục hiện lên có chút không hợp, nhưng cũng không thiếu hạng người a dua nịnh nọt, tâng bốc trâm hoa hồng của hoàng hậu ưu nhã, cũng nịnh bợ nói lần sau các nàng cũng muốn học dùng trâm kiểu này.
Lời ca tụng như này, đám quý phu nhân cao quý như Giá Hiên công chúa nghe chỉ nhíu mày cúi đầu, một bộ dáng vẻ khinh thường.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Miên Đường lại là cảm thấy kiểu ăn mặc này của Thạch hoàng hậu cũng không có chỗ nào làm trò cười cho người khác. Cách ăn mặc của nàng mặc dù không hợp quẻ, nhưng theo Miên Đường thì nàng chỉ như cô nương thích cái đẹp mà không biết phối trang phục ở phố bắc Linh Tuyền trấn mà thôi.
Nếu như tỉ mỉ xem xét, xuất thân của nàng còn không bằng hoàng hậu, không có chỗ nào có thể chê cười người khác.
Nhưng muốn khen hoàng hậu mặc đẹp lại có chút không thể mở lời, thế là lựa ý hùa theo chủ đề tiệc trà lần này của hoàng hậu, tinh tế bình phẩm bánh ngọt được bưng lên.
Vừa ăn vào lại cảm nhận có chút mùi vị khác lạ. Nhân bên trong bánh ngọt không biết làm bằng gì mà mang theo mùi sữa nhàn nhạt, vừa vào miệng mềm mại vô cùng, Miên Đường ăn đến có chút không ngừng được, thế là không khỏi mở miệng khen ngon.
Thạch hoàng hậu nghe xong, đã hào hứng, hỏi Hoài Tang huyện chủ nếm ra được mùi vị gì.
Miên Đường nghiêm túc cắn một miếng: "Mùi sữa này không tanh, vị ngọt thuần túy, giống như là phô mai được làm từ sữa của dê béo chỉ có ở Tây Bắc, có điều còn có vị dâu, trong chua có ngọt, ăn không ngán."
Vừa rồi khi có người tán dương y phục của Thạch hoàng hậu, hoàng hậu đều là bộ dáng không hứng thú, nhưng bây giờ nghe Hoài Tang huyện chủ nếm được cách làm, rất hứng khởi nói: "Này cũng bị ngươi nếm ra được, có thể thấy Hoài Tang huyện chủ rất sành ăn!"
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Miên Đường cười nói: "Hoàng hậu lần sau có thể thử dùng sữa dê béo làm váng sữa, dùng bột gói rồi chiên, lại rải chút hạt vừng lên, lúc ăn còn có thể kéo thành sợi, ăn cùng hồng trà là mỹ vị nhất."
Thạch hoàng hậu nghe được hai mắt tỏa sáng, dặn dò nữ quan bên người ghi lại, rảnh rỗi làm ăn thử, nếu như hương vị ngon phải để hoàng thượng thưởng thức.
Nữ quyến khác lúc đầu còn thận trọng, tuân theo cung lên, đối với những điểm tâm kia chẳng qua chỉ là hơi nhấm nháp hương vị mà thôi. Thế nhưng về sau bị câu chuyện mỹ vị thân thiện của hoàng hậu và Miên Đường làm cho nước miếng không ngừng.
Đám phu nhân tuổi tác lớn còn đỡ, mấy tiểu cô nương đang tuổi ăn tuổi lớn, lại thêm món bánh ngọt mà Thạch hoàng hậu sai người không ngừng mang lên quả thật mỹ vị độc đáo, thế là ai cũng ăn đến có chút không ngừng được.
Bữa tiệc xã giao này mặc dù không có thi từ ca phú luận bàn, cũng không có khoe khoang tài nghệ, thế nhưng lại dựa vào một từ "ăn" mà chống đỡ đến cuối cùng, cũng coi như là mở ra tiền lệ trà yến trong cung Đại Yến.
Đương nhiên trong đó công lao tâng bốc của Hoài Tang huyện chủ không thể bỏ qua. Bởi vì điểm tâm này vốn là kiểu dáng phương nam chiếm đa số, khi nàng ở Linh Tuyền trấn, Thôi Hành Chu thật đúng không ít lần mua điểm tâm cho nàng.
Mỗi lần ăn ngon, Lý ma ma sẽ lại nghiên cứu tự làm nên Miên Đường cũng hơi thông thạo. Thế là mỹ thực Thạch hoàng hậu tỉ mỉ chuẩn bị có tri âm liên tục, có sự giảng giải linh động mà không mất đi hài hước của Miên Đường, lại tỉ mỉ kể điển tích trong đó, nhất thời làm cho bánh ngọt lại ẩn ẩn có thêm một tầng hương vị khác.
Giá Hiên công chúa lúc đầu còn thận trọng, thế nhưng về sau bị giảng giải sinh động của Miên Đường kéo theo cũng có chút thèm ăn.
Người tuổi tác lớn tiêu hóa không tốt, ăn đến có chút trướng bụng, không khỏi phàn nàn với Miên Đường: "Đừng nói nữa, một năm ăn của ta còn không nhiều bằng hôm nay."
Lời này dẫn đến tiếng cười của một đám người, nhao nhao bày tỏ giá Hiên công chúa nói ra lời trong lòng mình, lại ăn tiếp, y phục trong phủ của mọi người ở đây đều phải đi nới eo.
Thạch hoàng hậu nói, "Ta cũng lo lắng hoàng cô cô tiêu hóa không tốt, mới mời cung nữ ở bên phối trà sơn tra tiêu thực, hoàng cô cô có muốn uống chút không?"
Giá Hiên công chúa tự nhiên phải cảm ơn hoàng hậu.
Đúng lúc này, một vị cung nữ bưng ấm trà đến, châm trà cho Giá Hiên công chúa, nhưng khi thu tay lại, không cẩn thận đổ trà nóng lên đùi của Miên Đường ở bên cạnh, váy sáng màu nàng mặc cũng bị bẩn một mảnh lớn.
Cung nữ dọa đến quỳ xuống đất thỉnh tội, Miên Đường không để ý cười nói: "Không sao, một lát sẽ khô thôi."
Sau khi Thạch hoàng hậu khiển trách cung nữ kia, nói với Miên Đường: "Ta bảo nữ quan dẫn ngươi đi đổi một bộ y phục khác, để vết bẩn như vậy cũng không quá tốt."
Trà yến nhập cung kiểu này, đám quý phụ đều mang theo ba bốn bộ váy áo để thay đổi, chuẩn bị bất cứ tình huống nào.
Miên Đường tự nhiên cũng không ngoại lệ. Lý ma ma cố ý chuẩn bị cho nang một rương y phục nhỏ mang theo. Hoàng hậu đã mở miệng, nàng cũng không tiện từ chối, chỉ có thể đi theo nữ quan dẫn đường đi đến viện thiên điện thay y phục.
Miên Đường thay rất nhanh, sau đó đi ra ngoài chuẩn bị gọi nữ quan dẫn nàng trở về.
Nhưng khi nàng đi ra cửa phòng, trong đình viện lại có một người cao gầy thẳng tắp đang đứng, Miên Đường tập trung nhìn vào, chính là đương kim thánh thượng Lưu Dục.
Hắn đang nhìn một cây hoa Hoài Tang trong đình viện, mắt thấy Miên Đường đứng ở cửa không chịu đến gần mới nói: "Đây là hoa nàng thích nhất, cho nên ta cho người trồng trong mỗi viện, để khi nàng vào cung chỗ nào cũng có thể trông thấy."
Miên Đường nhìn thị vệ đứng thẳng ở cửa viện, trong lòng biết nếu Lưu Dục không mở miệng cho đi, nàng sẽ không đi được. Thế là khom người quỳ gối xuống thỉnh an nói: "Khởi bẩm vạn tuế, hoàng hậu còn ở tiền điện chờ, ta không tiện trì hoãn ở nơi này quá lâu."
Lưu Dục đi qua, đưa tay muốn dìu nàng dậy, lại bị Miên Đường né về phía sau, khó khăn tránh đi.
Lưu Dục bị nàng tránh né tức giận: "Liễu Miên Đường, trái tim của nàng là sắt đá sao? Lúc trước chẳng qua chỉ là vì một hiểu lầm mà nàng ân đoạn nghĩa tuyệt, xuống núi ngay lập tức gả cho nam nhân khác. Ta trước kia chỉ cho là nàng nản lòng thoái chí, muốn bình tĩnh một đoạn thời gian. Hơn nữa lúc ấy ta hung cát chưa biết, đương nhiên sẽ không cứng rắn bắt nàng cùng ta trải qua thời gian đao quang kiếm ảnh. Thế nhưng ai ngờ nàng lại cùng Hoài Dương vương nói chuyện cưới gả! Nàng đến cùng là nghĩ thế nào? Chẳng lẽ ghét bỏ ta lúc ấy không vinh hoa phú quý như hắn nên theo hắn?"
Nếu như Lưu Dục chỉ là Tử Du Ngưỡng Sơn kia, Miên Đường xoay người rời đi, căn bản sẽ không nói nhảm với hắn. Nhưng là bây giờ, hắn là hoàng đế Đại Yến, nếu nàng chọc giận hắn, chỉ sợ hôm nay ngay cả Giá Hiên công chúa cũng không thể mang nàng ra ngoài cung.
Cho nên Miên Đường chỉ thành thật trả lời: "Hồi bẩm vạn tuế, mấy cái ngài nói, ta thật sự không biết. Ta cũng là về sau nghe đại cữu cữu nói, mới biết được chính mình đã từng ở Ngưỡng Sơn một đoạn thời gian, ta rơi xuống nước mất trí nhớ, thật sự là nhớ không rõ..."
Lưu Dục vốn tức giận đến vành mắt đỏ lên, nhưng nghe đến lời này, lập tức sững sờ, qua hồi lâu mới hỏi: "Nàng nói cái gì... Nàng mất trí nhớ rồi?"
Miên Đường thành thật gật gật đầu nói: "Chỉ nhớ rõ chi tiết chính mình xuất giá ở kinh thành, chuyện sau đó quả thật không nhớ được, bây giờ vẫn còn thường xuyên đau đầu, cho nên vạn tuế đừng nhắc đến kia trước, bây giờ ngài là thiên tử cao quý, khổ tận cam lai, hoàng hậu hiền đức, hoàng tử thông minh, quả thật làm cho người ta hâm mộ vô cùng..."
Lưu Dục lại không nghe vào lời nói ca tụng của Miên Đường, vội lên tiếng: "Cho nên khi ở Thanh Châu, nàng trông thấy ta, cũng không biết ta là ai? Vậy nàng... Tại sao lại ở cùng Thôi Hành Chu?"
Liễu Miên Đường khó mà nói chuyện Thôi Hành Chu lừa cưới, chỉ nói: "Lúc ấy sau khi ta từ trên Ngưỡng Sơn xuống, gân chân gân tay bị người đánh gãy, là chàng ấy cứu ta, cũng trị khỏi cho ta, nếu không có chàng thì ta đã chết dưới lòng sông lâu rồi, cho nên lấy thân báo đáp cũng không có gì không đúng."
Lưu Dục hôm nay liên tiếp nghe được chân tướng trước kia chưa từng biết đến, chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, đứng ngơ ngác nói: "Nàng bị trọng thương? Là ai đả thương?"
Miên Đường nhìn phản ứng của Lưu Dục, trong lòng biết hắn tựa hồ là thật sự không biết rõ tình hình, như vậy thì hẳn là thủ hạ của hắn hoặc là người nào đó giấu diếm hắn làm.
Có điều cho dù Miên Đường biết cũng sẽ không nói với Lưu Dục. Bộ hạ cũ ở Ngưỡng Sơn kia của hắn bây giờ đều là khai quốc công thần, Lưu Dục sao lại không có chứng cứ mà giáng tội bọn họ?
Thù của Liễu Miên Đường nàng thì nàng tự mình trả mới sảng khoái, không cần đến tân đế không ra được mặt báo thù cho nàng!
Thế là nàng lần nữa nghiêm túc nói: "Cái này... Ta thật sự là không nhớ rõ. Có điều thế này không phải cũng rất tốt sao, bây giờ ngài là thiên tử cao quý, mà Hoài Dương vương cũng là thần tử đắc lực của vạn tuế, còn mong vạn tuế không cần quá câu nệ trước kia... Ta thật sự phải trở về."
Thế nhưng Lưu Dục lại chán nản ngồi xổm quỳ gối trước mặt nàng, nước mắt đau khổ từ trong đôi mắt tuấn tú rơi xuống: "Ta... Khi đó thật sự cho là nàng giận dỗi ta, không muốn gặp ta... Nếu như sớm biết khi đó nàng mất trí nhớ bơ vơ không nơi nương tựa, ta... ta sao có thể để nàng ở bên cạnh hắn... Cái gì mà ân nhân cứu mạng? Hắn khi đó cũng lừa nàng, dùng nàng để dụ dỗ đệ tử Ngưỡng Sơn."
Liễu Miên Đường làm bộ không biết Lưu Dục đang nói cái gì, chỉ cúi đầu nói: "Ta bây giờ đã ký hôn thư với Hoài Dương vương, chính là dâu Thôi gia, vạn tuế nếu như nhớ tình cũ thì xin chớ làm khó ta, nếu như ta ở trong viện tử này lâu làm cho người bên ngoài hiểu lầm, thật sự gây hại đến danh dự của vạn tuế."
Trước kia Lưu Tử Du không biết chuyện này, cho là Liễu Miên Đường cố ý quên hắn.
Bây giờ Miên Đường nói hết ra, hắn lập tức hiểu rõ. Miên Đường là người cao ngạo như nào, chắc chắn sẽ không cùng Thôi Hành Chu chưa thành hôn đã ở chung! Mà Thôi Hành Chu trùng hợp cũng họ Thôi, trong nhà xếp thứ chín, lại có cùng tình hình với vị hôn phu ở kinh thành trước kia của Miên Đường.
Mà Miên Đường khi đó là toàn tâm toàn ý làm thương phụ. Thôi Hành Chu nếu như không gạt nàng, sao nàng có thể tùy tiện làm phu thê với Thôi Cửu?
Bây giờ Lưu Dục đầy bụng đều là hối hận dâng trào như sóng lớn. Nếu như khi đó hắn biết Miên Đường là bị lừa, tuyệt đối sẽ không mặc nàng ở lại bên người Thôi Hành Chu.
Mà tay chân của nàng lại là ai làm? Nghĩ đến lúc ấy Miên Đường bị ép hại tay chân tàn phế, lại bị ném xuống nước, trong lúc Lưu Dục nhất thời sôi trào, loại cảm giác vô lực trời đất mênh mông, không biết tương lai trôi về nơi nào trước kia trong thư trai Ngưỡng Sơn kia lại lần nữa cuộn trào trong lòng.
Hắn khi đó ngây thơ cho là chỉ cần mình leo lên đế vị, khôi phục thân phận thật sự của mình là có thể nắm chắc tương lai của hắn và Miên Đường.
Sao biết một bước sai là thành vạn bước sai. Hắn vậy mà lại phạm sai lầm lớn như thế với Miên Đường.
Chớ nói Miên Đường mất trí nhớ, cho dù bây giờ nàng nhớ rõ trước kia, chắc cũng là sẽ không tha thứ cho hắn, trở lại bên cạnh hắn....
Nghĩ đến này, hắn tưởng tượng giống như trước kia, hắn ôm chặt lấy Miên Đường khóc to một trận. Thế nhưng thân hình né tránh, ánh mắt lộ ra cảnh giác của Miên Đường đều đâm sâu vào trái tim hắn.
Hắn không nói gì nữa, chán nản quay người, chậm rãi đi ra ngoài phía cửa đình viện rồi biến mất bên ngoài đại môn đỏ thắm.
Miên Đường thấy hắn đi, cuối cùng là thở phào một hơi.
Cũng mang theo nha hoàn Phương Hiết của mình chậm rãi ra khỏi viện tử. Đi chưa mấy bước, chỉ nghe thấy nhóm quý nữa hoan thanh tiếu ngữ đang đến gần.
Rẽ một cái là trông thấy Thạch hoàng hậu dẫn đám phu nhân kia vừa nói vừa cười đi tới. Miên Đường tất nhiên là đi nhanh lên qua chỗ Thạch hoàng hậu thỉnh an.
Một quý phụ nhân trong đó trêu ghẹo nói: "Ngươi mãi không quay về, bánh ngọt bắt đầu ăn cũng bắt đầu mất ý tứ, may mắn trong vườn hoa của hoàng hậu mới có một chậu cúc xanh, dẫn chúng ta đi thưởng hoa, ngươi cũng vừa hay đi theo nhé, chớ để tụt lại phía sau."
Miên Đường mỉm cười đáp ứng, đi theo đám quý phụ nhân đến vườn hoa. Hoa trong cung đều là ngự cống, tất nhiên là màu sắc rực rỡ, trăm hoa đua sắc.
Ngắm hoa xong, các quý phụ đồng loạt cáo từ hoàng hậu chuẩn bị xuất cung.
Mà Miên Đường cũng đi theo Giá Hiên công chúa xuất cung.
Khi ra đến nội cung đã thấy ngoài cửa có một người đang đứng, kim quan hoa phục, anh tuấn bức người, là Hoài Dương vương.
Giá Hiên công chúa nhìn nói: "Vị hôn phu của huyện chủ đúng là rất quan tâm, lại đến đây đợi ngươi!"
Miên Đường cười từ biệt với công chúa, sau đó đi về phía Thôi Hành Chu, nhìn khuôn mặt bị mặt trời chiếu đến hơi đỏ lên của hắn, vuốt vuốt lễ phục nói: "Vương gia vào trong cung nghị sự sao?"
Thôi Hành Chu khẽ gật đầu, nghiêm túc nói: "Tới đón vị hôn thê trở về."
Miên Đường biết là hắn không yên lòng để mình vào cung nên vẫn luôn chờ trước cửa cung, thế nhưng lời này giống cái gì chứ? Lan truyền ra ngoài không sợ bị người chê cười sao! Nhưng nàng vẫn không nhịn được cảm thấy ngọt ngào trong lòng, chỉ cười lên xe ngựa với Thôi Hành Chu.
Chờ khi hai người về vương phủ, Miên Đường cũng rất tự nhiên nói chuyện chuyện "ngẫu nhiên" gặp vạn tuế, cùng với đối thoại giữa hai người.
Thôi Hành Chu nghe, im lặng không nói. Chuyện cũ liên quan đến Miên Đường và Lưu Tử Du, hắn cũng không cảm kích, có điều Lưu Tử Du khẳng định là tình cũ khó quên với Miên Đường.
Nam nhân nói chung là như thế, khi không có vốn liếng, mượn câu "đại trượng phu không lập nghiệp lấy gì thành gia" làm cớ, phụ bạc chân tình. Thế nhưng sau khi sự nghiệp thật sự thành lại hối tiếc bỏ lỡ quá khứ, muốn vãn hồi chút gì đó.
Nếu như Miên Đường không đính hôn với hắn mà vẫn ở Tây Châu như trước, bây giờ hẳn là bị ép vào cung, lại bị tên tôn tử Lưu Dục kia dỗ đến mềm lòng rồi...
Mặc dù đây đều là phán đoán của Hoài Dương vương, thế nhưng vừa nghĩ đến Miên Đường có khả năng làm lành với Lưu Dục, trong lòng của hắn đã vô cùng không thoải mái.
Miên Đường thấy Thôi Hành Chu đen mặt, tự nhiên biết hắn đang ăn ghen, mất công nàng còn phải đánh trống lảng dời sự chú ý của hắn.
Thế nhưng Thôi Hành Chu không mắc mưu, lại nói: "Ta thấy hoàng hậu kia cũng là có ý làm mai, về sau lời mời của nàng ta nàng không cần đồng ý!"
Có điều Miên Đường lại không cảm thấy Thạch hoàng hậu giật dây cho vạn tuế, nghĩ đến lúc đó nếu như Lưu Dục còn quấn lấy nàng, khi những quý phụ kia đến ngắm hoa nhất định phải đi ngang qua viện kia, tách khỏi cuộc gặp riêng tư của vạn tuế.
Thạch hoàng hậu này nhìn ngu ngơ ngốc ngốc, chỉ biết ăn uống, thế nhưng dựa vào dung mạo của nàng lại có thể ngồi ổn trên hậu vị, có nhi tử bên người, Lưu Dục đối với nàng ta kính trọng có thừa, quả nhiên không đơn giản.
Nhưng Thôi Hành Chu nói đúng, về sau nàng vẫn nên không vào cung môn kia thì hơn, thế là từ ngày hôm sau sau khi xuất cung, Miên Đường bắt đầu giả bệnh, giảm ra ngoài giao tế, miễn cho lại một lần nữa bị hoàng hậu triệu vào cung.
Có điều hậu cung hoàng đế há có thể trống rỗng quá lâu? Không bao lâu, Miên Đường nghe Thôi Hành Chu nói, đám bộ hạ cũ ở Ngưỡng Sơn kia bắt đầu thu xếp cho vạn tuế bổ khuyết hậu cung, mà bên thái hoàng thái hậu kia cũng chọn mấy tú nữ kha khá vào cung chuẩn bị tuyển chọn.
Mấy cái này đều là ân tình, không liên quan đến yêu thích của Khai Tuyên đế, cho dù các nàng mỗi người bộ dáng xấu như vô diệm cũng phải nhận. Trong lúc nhất thời, hậu cung tân đế mở rộng, cả ngày vô số kiều hoa, nếu như Thạch hoàng hậu lại cử hành tiệc trà xã giao sợ là phải nướng mấy bàn bánh ngọt.
Khi đám phu nhân nhàn nhã đến vương phủ thăm Miên Đường sẽ nói đến những tân phi kia, nghe nói khi nhập cung chỉ đều là từ tần tử trở lên.
Nhưng có một người lai lịch không nhỏ, nghe nói là nữ nhi ân nhân cứu mạng của vạn tuế Tôn tướng quân, vẫn luôn lập thệ không gả, làm bạn bên người hoàng tôn, bây giờ vạn tuế đăng cơ, cảm niệm một mảnh si tình của nàng, đặc biệt tuyển vào cung, sắc phong làm Vân phi.
Nghe nói nàng ta và Thạch hoàng hậu cũng có chút giao tình, vẫn luôn xưng tỷ muội, sau khi về cung chính là nga hoàng nữ anh, nối tiếp tình tỷ muội kia.
Miên Đường suy đoán, vị nhập cung được ân sủng hai tháng này chắc là Tôn Vân Nương, nàng ngược lại rất hiếu kỳ, vị Thạch hoàng hậu kia thật sự xem Tôn Vân nương là tỷ muội sao?
Theo tính tình của Vân Nương, sau khi vào cung nhất định sẽ nổi lên sóng gió ầm ầm.
Chẳng qua Thôi Hành Chu lại cảm thấy Liễu Miên Đường mới là yêu nữ tác quái trong vương phủ của mình.
Vốn dĩ Miên Đường cảm thấy trước khi thành hôn đã cùng chăn gối với vương gia thật sự là không ra thể thống gì. Hơn nữa vương gia lại không biết thế nào là đủ, nếu như thật sự bị hắn náo loạn đến lớn bụng thì về sau nàng ở trước mặt mẫu thân Thôi Hành Chu xem như không ngóc đầu dậy được.
Cho nên sau khi trịnh trọng nói chuyện với Thôi Hành Chu một phen, Miên Đường mỗi đêm đều đóng cửa sổ, cửa phòng thật chặt, cho hai thiếp thân nha hoàn là Phương Hiết và Bích Thảo thay phiên ngủ cạnh giường mình, miễn cho vương gia lại không có quy củ chạm vào nàng.
Ăn đã quen lại bị người đột nhiên rút đĩa, ai cũng sẽ không vui.
Hoài Dương vương cả ngày mặt mày không vui, nhìn thấy Miên Đường thì luôn quấn quýt với nàng không buông, đồng thời cũng gấp rút sắp xếp chuyện về Chân Châu.
Lúc trước hắn chấn chỉnh quân đội biên cương, để lại một chiêu, quân đội con em Chân Châu là tính theo dân binh, bây giờ chiến sự kết thúc, Hoài Dương vương vung bút lớn lên một cái, xem như dưới trướng không có những tướng sĩ "giải ngũ về quê" này.
Nếu theo cách này để tính, binh mã hắn phải giao ra ngày càng ít.
Bộ binh đương nhiên không chịu từ bỏ ý đồ, vẫn luôn dây dưa với Hoài Dương vương về việc này. Có điều trời cũng là trợ giúp Hoài Dương vương, ở Đông Châu xảy ra hồng thủy, nông dân mất đi đồng ruộng nhà cửa đói khát nơi đó tập hợp lại tạo phản, tập kích quan phủ, giết mệnh quan triều đình, cướp đoạt quan kho, nhất thời huyên náo càng lúc càng lớn.
Nơi đó cách Chân Châu không quá xa, nếu như phái người khác đi diệt phỉ cũng có chút bỏ gần tìm xa, cho nên Thôi Hành Chu chủ động xin đi, muốn thay vạn tuế bình định tai họa.
Họa loạn Đông Châu ngày càng nghiêm trọng, nếu như không thể lắng lại, kho lúa Đại Yến sẽ xảy ra vấn đề. Mà ra trận giết địch cũng sẽ có thương vong, nếu có thể như vậy mà hao tổn binh lực của Hoài Dương vương thì không thể tốt hơn.
Cuối cùng Khai Tuyên đế hạ thánh chỉ, tuyên triệu Hoài Dương vương là đại soái bình định Đông Châu, chỉ huy Đông Châu, bình định họa loạn, đồng thời hạ chiếu ân điển gia quyến, ban thưởng trạch mới và Hoài Tang huyện chủ, để nàng ở lại kinh thành.
Đây là cách hiệu quả các đời đế vương, tướng lĩnh xuất binh đánh giặc, đều phải để gia quyến ở lại kinh thành làm tin.
Chỉ có điều Hoài Dương vương là vương gia thế tập, tự có đất phong, gọi gia quyến của hắn đến có chút khó khăn. Lúc trước khi để hắn lãnh binh, chẳng ai ngờ rằng hắn có thể còn sống trở về, vị hoàng đế mất sớm trước kia cũng không tuyên triệu thái phi vào kinh.
Mà bây giờ, Hoài Tang huyện chủ chính là vị hôn thê của Hoài Dương vương, để nàng ở lại kinh thành làm tin cũng tạm được.
Thế nhưng khi vạn tuế tuyên chỉ, mới phát hiện Hoài Tang huyện chủ đã không ở kinh thành. Theo Hoài Dương vương nói, Hoài Tang huyện chủ không chịu được thủy thổ kinh thành, vẫn luôn nôn mửa nên đã sớm rời kinh, quay lại Chân Châu. Về phần nàng khi nào quay lại, còn phải xem thân thể có thể chịu được không, còn xin vạn tuế khai ân thương cảm.
Liễu Miên Đường không phải là đại thần triều đình, hành tung của nàng tự nhiên không cần phải báo cáo đầy đủ lên triều đình. Cho dù nàng được Hoài Dương vương lén đưa đi, Khai Tuyên đế cũng không tìm ra được bất kỳ sai lầm nào.
Huống chi Khánh Châu phía tây Đông Châu cũng truyền đến tin xấu bị nghĩa quân công phá, việc diệt phỉ không thể chậm trễ.
Khai Tuyên đế mới vừa đăng cơ, căn cơ không ổn, chỉ có thể để Thôi Hành Chu đi trước xuất phát diệt phỉ rồi mới tỉ mỉ tính toán sự tình.
Mặc dù chuyện diệt phỉ gấp gáp, nhưng Thôi Hành Chu vẫn về Chân Châu một chuyến. Hắn đã lâu không về nhà, nghe nói thái phi đã thêm mấy phần tóc bạc vì nhớ nhung nhi tử rồi.
Hắn xuất binh Đông Châu đi ngang qua, tự nhiên sẽ muốn về nhà thăm. Huống chi, hắn lần này còn mang về một vị hôn thê nũng nịu, cũng nên nói rõ với mẫu thân, mới có thể yên tâm xuất binh.
Vị hôn thê kia mặc dù đã sớm trở về Chân Châu, nhưng là về trạch viện phố bắc, nghe nói là phải thu xếp việc mua bán của cửa hàng trong tay thật tốt, cũng không thể một mình tùy tiện đến Hoài Dương vương phủ.
Cho nên Thôi Hành Chu sau khi ngày đêm trở về, rất tự nhiên đến thẳng Linh Tuyền trấn, xem Miên Đường có ngoan ngoãn chờ hắn trước hay không.
Liễu Miên Đường thấy hắn không về vương phủ gặp mẫu thân lại đến chỗ mình trước, chỉ nói hắn quá hoang đường, làm như vậy nếu như thái phi biết chẳng phải là sẽ bới móc sao?
Thế nhưng Thôi Hành Chu lại như mãnh hổ đói khát đã lâu, ngửi thấy hương thơm trên người Miên Đường, hơn nữa trở về phố bắc, quen cửa quen nẻo, nhất thời không có hứng thú với những thứ khác, cho dù ai cũng không ngăn được. Giải thèm xong mới có thể an ổn hồi phủ.
Miên Đường sao có thể chống đỡ được? Minh ước không sống chung trước thành hôn lại lần nữa bị xé đến không còn hình dáng. Tường trạch viện nhỏ phố bắc đều có vẻ không cách âm lắm, thật sự xuân ý đong đưa.
Mà vương phủ Chân Châu rốt cuộc có thể đón vương gia về thật sự là một chuyện đại hỉ. Cao quản sự từ sớm đã được thái phi dặn dò, giăng đèn kết hoa, nghênh đón vương gia.
Thế nhưng phái người đi thăm dò nghe được vương gia đã vào biên giới biên châu rồi, lại chậm trễ không thấy hắn trở về, thái phi không nhịn được đã sai người lại đi hỏi xem vương gia đến đâu rồi.
Qua hồi lâu, có người hồi báo, nói là vương gia dừng chân ở Linh Tuyền trấn một chút, hình như còn qua đêm, chờ dùng điểm tâm xong mới đi sông về phủ.
Liêm Sở thị hôm nay dẫn nữ nhi đến phủ chờ nghênh đón vương gia trở về, nghe lời này, lông mày mang theo bất mãn: "Thái phi, ngươi nhìn xem ta có từng lừa ngươi? Nói Hành Chu đứa bé kia lại âm thầm nuôi ngoại thất ở phố bắc! Ngươi lúc trước còn không tin! Nghe nói khi hắn đi xuất chinh, ngoại thất kia còn đi theo, trạch viện phố bắc vẫn luôn trống không... Đây là cô nương nhà ai mà lại quấn lấy nam nhân như thế, nào có đạo lý quấn lấy hắn không cho hắn về thăm mẫu thân chứ?"