Kiều Tàng

Chương 87



Miên Đường chờ rồi lại chờ, cảm thấy giờ không đúng nên gọi người đi thăm dò, có điều đi được một nửa thì thấy thị vệ đi cùng Phạm Hổ, trên người người nọ có vết thương, chật vật cưỡi ngựa đến.

Lòng Miên Đường thắt lại, trốn trong cây cối, thấy gã cưỡi ngựa thẳng một đường tới, sau đó xuống ngựa ở quanh đình, lo lắng hốt hoảng.

Miên Đường cảnh giác nhìn phía sau gã, không có truy binh, lúc này mới yên tâm đi ra khỏi lùm cây bên cạnh đình Phong Vũ gặp gã.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

“Sao thế này? Phạm Hổ không đón được thái phi à?”

Thị vệ kia lấy ống tay áo lau mồ hôi trên trán, vội nói: “Đón được! Thái phi biết Phạm thống lĩnh là tâm phúc của vương gia, biết có phỉ binh đến gần, có điều Phạm thống lĩnh không có miệng lưỡi, chỉ là đúng lúc Liêm phu nhân được thái phi triệu vào vương phủ cũng nghe thấy, một hai phải đưa cả nhà bọn họ đi cùng, thái phi làm chậm trễ chút thời gian, lúc mới ra khỏi thành phỉ binh đã bắt đầu công thành. Bởi vì xe ngựa ra khỏi thành chở nhiều người, bị một đội tuần tra của phỉ binh theo dõi, đi theo đến Nghi Sơn, Phạm thống lĩnh sợ tốp phỉ binh này trở về báo tin, bại lộ hành tung bọn người thái phi nên suất lĩnh thị vệ vương phủ, lợi dụng thế núi giết hết đám người này.”

Miên Đường nhíu mày: “Thế mấy người thái phi đâu?”

Người nọ nuốt nuốt nước bọt nói: “Châu Châu thất thủ, có lẽ đám phỉ xông vào vương phủ phát hiện không thấy gia quyến vương phủ nên bắt đầu phái đại đội nhân mã ra tìm, đường lớn đường nhỏ toàn là trạm kiểm tra. Phạm thống lĩnh sợ đội nhân mã bắt mắt quá bị bọn họ phát hiện, chỉ có thể trốn trong hang động trên núi không dám động đậy, nhưng lại sợ ngài lo lắng, tìm bừa đến đây, cho nên mới phái ta tìm cơ hội ra, báo tin cho ngài để ngài biết.”

Miên Đường nghe thế, trong lòng khe khẽ thở dài, thật ra nàng đã sớm đoán được, không phải bất đắc dĩ, Phạm Hổ không dám dùng mê dược làm thái phi ngất. Nói cho cùng đó đường đường là thái phi, mặc dù là trướng hạ chính trực xuất thân quan binh của Hoài Dương vương cũng không dám làm chuyện giống thổ phỉ như thế.

Có điều Liêm di mẫu* kia đúng là thêm phiền. Liêm gia và vương gia đã giải trừ hôn thư từ lâu, khi công thành chỉ cần bỏ trạch, tìm hầm trốn là được. Dẫu những đạo phỉ đó cướp của hay tìm người đều không tìm được Liêm gia. Nhưng Liêm gia một hai phải đi theo, có lẽ bọn thị vệ không ngăn cản được.

*Di mụ: dì.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Có điều như vậy làm tăng khó khăn khi chạy trốn.

Bây giờ bọn họ vẫn chưa bị phỉ binh phát hiện, vẫn còn ổn. Miên Đường sai người dắt nghe ngựa ở trong rừng ra, dỡ xe ngựa xuống, để yên lên ngựa, sau đó xuất phát đến Nghi Sơn.

Còn chưa đến gần Nghi Sơn đã nghe thấy tiếng ngựa kêu tiếng người ồn ào trên đường núi, rất náo nhiệt.

Xem ra phỉ binh đã nhận thấy được dấu vết gì đó để lại, quyết định phong tỏa núi tìm.

Miên Đường xuống ngựa từ đằng xa, nàng bảo bọn thị vệ mang ngựa đi giấu. Sau đó cởi túi nước da xuống đổ hết nước đi, dùng chúng chứa không khí.

Mấy ngày trước, lúc các phu nhân dạo chơi tiệc trà, nàng từng đi theo tới Nghi Sơn du ngoạn.

Trong Nghi Sơn có một con sông, phần nước chảy từ trên đỉnh núi xuống vừa hay chảy thẳng vào trong núi. Nghe nhóm quý phụ nhân nói, mùa hè bơi ở đấy thích lắm. Miên Đường định lợi dụng túi nước, lặn xuống nước bơi vào trong núi.

Bọn thị vệ nghe kế hoạch của Miên Đường đều cảm thấy quá mạo hiểm, không cho Miên Đường đi trước.

Liễu Miên Đường thì lại trấn tĩnh nói: “Lòng các ngươi có điều kiêng kỵ, lúc nào cũng có tôn ti trật tự, không ai đối phó với thái phi được, bây giờ đang lúc hung hiểm, bất chấp những người khác, chỉ có thể bảo vệ một mình thái phi ra trước, tiếng xấu lần này chắc chắn phải mang rồi. Chỉ đành phải để ta đi cho bọn họ nhắm vào ta, tốt hơn là để thái phi bị bọn xấu gây khó dễ, đi uy hiếp vương gia.”

Miên Đường hiểu rõ Thôi Hành Chu, các thứ huynh thứ muội của hắn rơi vào trong tay tặc nhân, hắn có thể thong dong ứng đối, có thể mạnh tay dùng thủ đoạn máu lạnh cứng rắn. Có điều nếu mẫu thân rơi vào tay giặc, chắc chắn hắn sẽ bị rối, bị đẩy vào thế thụ động.

Cho nên Miên Đường quyết định chỉ đưa một mình thái phi ra ngoài. Lỡ như nửa đường có gì ngoài ý muốn, nàng cũng có thể hành sự tùy theo hoàn cảnh, tóm lại vẫn tốt hơn ở đây thấp thỏm chờ đợi.

Mấy thị vệ không nói được Miên Đường, chỉ có thể nghe theo phân phó của huyện chủ, xuống nước chuẩn bị.

Khi vừa vào nước, Miên Đường cảm thấy chỗ cổ tay đau thấu tim.

Mặc dù vết thương ở tay chân đã tốt lên nhưng dù sao thì cũng là bị thương nặng, gặp thời tiết lạnh vẫn đau. Hơn nữa sau khi vào nước, tiếng nước ong ong vang dội bên tai, lập tức gợi lên hồi ức không vui trong đầu Miên Đường.

Hình như… Nàng đã từng xuống nước thế này, lạnh thấu xương, tay chân cứng đờ… Cuối cùng nước liên tục tràn vào mũi miệng nàng…

Miên Đường hút một hơi không khí trong túi da ngậm trong miệng, luồng không khí trong lành tạm thời ổn định cảm xúc nàng. Nhân lúc không khí trong túi da còn đủ, Miên Đường lặn trong nước, cố sức bơi về phía trước.

Đến khi bơi đến thủy động trong núi mà bọn Phạm Hổ trốn, vừa hay dùng hết một túi không khí. Chỉ là lúc bọn họ mới vừa ra khỏi nước dọa mấy người trong trong động nhảy dựng.

Liêm Sở thị và Liêm Bình Lan sợ tới mức hét lên. Liễu Miên Đường bước nhanh ra khỏi nước, đi đến trước mặt nàng ta, nhanh như chớp bịt hai cái miệng rộng, bảo hai người họ đừng hét nữa.

Bình thường mỹ nhân như khắc ra từ ngọc, hiện tại lại mặc y phục dạ hành màu đen bó sát, tóc cũng quấn lên cao, cả người ướt dầm dề, ánh mắt hung hãn muốn ăn thịt người ta, nhìn thực sự dọa người.

Mẹ con Liêm gia mẹ bị Liễu Miên Đường làm hoảng sợ, ngơ ngác nhìn nàng không dám nói gì.

Còn Liễu Miên Đường thì chỉ đơn giản nhìn nhìn trai gái trong thủy động, nhìn bọn họ mang túi lớn túi nhỏ bên người, còn có rương nhỏ đựng trang sức vàng bạc, lập tức giận sôi máu.

Những người này đúng là muốn của chứ không muốn sống, lúc then chốt cái gì? Mỗi người góp chút sức đâu vô ích! Không biết lúc bọn họ thu dọn vàng bạc đã làm chậm trễ bao nhiêu thời gian!

Khi Phạm Hổ nhìn thấy rõ là bọn Liễu Miên Đường, lòng thả lỏng, vội vàng đến xin chỉ thị của huyện chủ. Trong lòng Liễu Miên Đường biết nếu lúc này mình nói chỉ có thể cứu một mình thái phi ra ngoài trước, đảm bảo những người còn lại sẽ làm ầm lên, khiến cho truy binh đến.

Cho nên nàng không nói gì cả, chỉ nói không thể làm động đến phỉ binh, bảo thái phi xuống nước lặn ra ngoài trước.

Có điều Liêm Sở thị tâm tư nhiều, không nghe theo nói: “Không phải còn nhiều túi nước à? Đưa thêm vài người ra cũng được mà! Ta không yên tâm cho tỷ tỷ, hay là mấy người bơi tốt Liêm gia chúng ta lặn ra cùng tỷ tỷ đi.”

Miên Đường bình tĩnh nhìn bà ta, lạnh lùng nói: “Nghe ta, mọi người đều sẽ được cứu, nếu như không nghe, một người cũng không trốn thoát!”

Vừa rồi Liêm Sở thị bị nàng vỗ miệng, trong lòng bực dọc! Thấy nàng nói chuyện không khách khí, không kiêng kỵ bà ta là dì ruột của vương gia nên mặc kệ nàng, chỉ trừng mắt chuẩn bị lại lý luận với Liễu Miên Đường.

Nhưng Miên Đường nào có phí thời gian vô nghĩa với bà ta? Chỉ soạt cái rút chủy thủ bên hông mình ra, duỗi tay chống trên vách đá rồi ném thanh chủy thủ đâm ở bên tai bà ta.

Người bên cạnh sợ tới mức hút khí lạnh, cứ tưởng là thanh chủy thủ chém sắt như chém bùn, cắm sâu ba phần trong đá là đang cắm bên cạnh đầu Liêm Sở thị!

Lần này Liêm Sở thị sợ tới mức không phát ra được tiếng nào, cảm thấy mặt nóng bừng như máu sắp trào ra.

Liễu Miên Đường đằng đằng sát khí nói: “Bà mà nói nhảm nữa, có tin ta giết bà không!”

Lúc này Hoài Tang huyện như là một người khác, lễ nghi Lý ma ma tốn công dạy dỗ nhiều ngày không còn sót lại chút gì, ra tay lưu loát, mắt đầy sát khí, không khác gì nữ phỉ!

Liêm Bình Lan cũng bị dọa sợ. Trước kia nàng ta cảm thấy Liễu Miên Đường chỉ được cái lấy sắc dụ người, hồ ly tinh mê hoặc nam nhân mà thôi.

Thế mà giờ khắc này lại là một nữ tử khí thế hiên ngang, một câu không hợp lập tức ném đao, khí thế bức người tới không ai dám nói lời nào!

Trái lại thì Liêm Hàm Sơn rất biết nhìn thời thế, thấy mấy thị vệ chỉ nghe theo một mình Liễu Miên Đường, vì thế vội vàng đi qua đỡ phu nhân lung lay sắp đổ của mình, nhỏ giọng nói: “Bà nói ít mấy câu, nghe theo sắp xếp của huyện chủ đi…”

Sau khi Liễu Miên Đường đe dọa Liêm Sở thị, nàng quay đầu sang phía Sở thái phi không chút khách khí nói: “Tháo trâm trên đầu xuống hết, dùng túi chụp tóc cố định tóc, sau đó cởi áo ngoài, lấy túi xuống nước!”

Sở thái phi cũng bị khí thế nàng hù, cảm thấy giọng điệu nàng nói chuyện rất giống con trai, bà lại không dám lên mặt mẹ chồng, thành thật mà làm theo, thị nữ bên người bà cũng nhanh chóng cố định tóc lại cho thái phi.

Liễu Miên Đường đi qua, lưu loát rút chủy thủ về, cất đi, sau đó thì thầm với Phạm Hổ: “Ta có tìm được dân miền núi ở ngoài núi, bọn họ sẽ lái xe ngựa các ngươi giấu ra ngoài núi, đi về phía Tây Nam, ta sẽ bảo bọn họ tạo chút động tĩnh khiến cho binh vây quanh núi rút lui. Đến lúc đó ngươi hành sự tùy theo hoàn cảnh, đợi binh vây quanh giảm bớt, lập tức đưa người xuống núi theo đường sơn động, đến lúc đó ngươi chia người ra, đừng có để tất cả mọi người đi cùng nhau. Người Liêm gia đi theo người vương phủ ngược lại sẽ nguy hiểm hơn, mình cũng không được chuyện. Đến lúc đó ngươi bảo vệ hai di nương và Ngũ gia, cô nương thì đi nông thôn, tùy tiện tìm thôn xóm hẻo lánh ở, qua lại tốt với người nơi đó thì không cần phải bôn ba khắp nơi. Bọn người giả mạo bọn phỉ không dám ở nơi này lâu, không tìm thấy thái phi, bọn họ cũng sẽ rút.”

Lúc trước Phạm Hổ bị mấy quý phụ nhân được nuông chiều từ bé này làm tức chết, bây giờ thấy Liễu Miên Đường áp chế được bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng gật đầu, làm theo phân phó của huyện chủ là được.

Sau khi dặn dò Phạm Hổ, bên thái phi cũng chuẩn bị xong. Vì thế Miên Đường lần nữa đem thu khí vào túi, bắt đầu lặn xuống nước đi ra ngoài.

Có điều khi đi ra gặp khó khăn. Thái phi không biết bơi, vừa vào nước là hoảng loạn, Miên Đường ôm chặt nách bà, kéo theo bà bơi về phía trước.

Thật ra đây cũng là lý do mà tại sao Miên Đường không chịu dùng cách này đưa mọi người ra. Một đám người nam nữ già trẻ, chỉ cần có một người không biết bơi là lộ ngay, sẽ làm lộ toàn bộ chỗ ẩn nấp của mọi người trong sông.

Cứ như vậy, Liễu Miên Đường dẫn theo ba hộ vệ đưa thái phi ra ngoài bằng đường sông.

Thị vệ canh giữ ở nơi này thấy các nàng bình an trở lại, vội truyền tín hiệu cho dân miền núi gã tìm, mặc áo gấm, lái bốn năm chiếc xe ngựa chạy về hướng quan đạo Tây Nam.

Liễu Miên Đường bên này, còn lại một chiếc xe lừa cũ nát, lợi dụng lúc sai sót này chạy về hướng Bắc.

Lúc này Thái phi đã thay áo vải thô trong xe lừa, mặt cũng bị Liễu Miên Đường bôi bùn, nhìn qua giống như bà cụ mặt đầy bụi đất ở thôn quê.

Giờ nhìn lại Chân Châu đã là ánh lửa tận trời, thái phi thấy mà không khỏi sợ hãi, lại suy nghĩ không biết con trai Thôi Hành Chu có bình an không, trong lòng hết sức buồn rầu.