Kiều Thê Chớ Có Chạy!

Chương 20: Mở Đầu Của Tuyệt Vọng



Bạch Dương xém khóc nấc lên, ngựa không hiểu sao liền dừng lại, cô thấy một bầy quạ bay qua khung cửa sổ, rồi một cái bóng người vụt qua nhẹ nhàng đặt chân xuống trước xe, khẽ vén rèm lên. Bạch Dương thấy người trước mắt vui mừng không xiết, là Kim Ngưu, cô lao tới ôm Kim Ngưu, cô không hề để ý mắt của cô bạn thân không hề có hồn, tay Kim Ngưu nhẹ nhàng ôm đáp lại Bạch Dương, cả người cô lạnh lẽo bất thường.

- Đại Nương, tay mày sao lại lạnh như vậy..?

Bạch Dương bỏ Kim Ngưu ra rồi nắm lấy tay cô, Kim Ngưu cũng không biết tại sao người bản thân lại lạnh nữa, hay do tiết trời không được ấm áp, hay là chính cơ thể này đáng ra phải vậy rồi?

- Tao.. tao không biết.. Nhưng tao cảm nhận được Tử đang ở đâu..!

Kim Ngưu vén rèm nhìn về con đường phía trước, lũ quạ vẫn đậu khắp cành cây, con đường càng u ám, Bạch Dương càng sợ, nhưng rồi Kim Ngưu thúc ngựa, ngựa liền chạy đi, Bạch Dương không kịp cản.


- Ngưu, tao gặp được Thẩm Bạch Dương rồi, có phải mày cũng gặp được Diệp Kim không?

Kim Ngưu im lặng, một con quạ đậu xuống bả vai cô, chìa mỏ vào tai cô như có chuyện muốn nói nhỏ, Kim Ngưu nghe hiểu tiếng quạ liền gật đầu, con quạ bay đi, cô thúc cho ngựa chạy nhanh hơn.

- Phải, nhưng việc đó không còn quan trọng nữa.

- Vậy việc gì mới quan trọng!?

Kim Ngưu từ từ quay đầu lại trừng mắt nhìn Bạch Dương, thấy Bạch Dương sợ, cô từ từ quay đầu lại nhìn đường đi.

- Huyết Nhiễm Mãn Thiên, Ô Nha Đề Khốc, Nhân Môn Bi Thán. Tại Thượng Nguyệt Thành, Thất Nguyệt Thập Nhị, Huyết Vũ Khuynh Bồn. Mày chắc đã nghe rồi nhỉ?

Bạch Dương sững người, cô nhớ ra rồi, hôm nay chính là mười hai tháng bảy, không thể nào trùng hợp như vậy được, nếu sự kiện lần lượt tái hiện lại như câu thơ thì bọn họ rơi vào trận pháp của nơi này rồi, không thể nào thoát ra được.


Không thấy Bạch Dương lên tiếng, Kim Ngưu liếc mắt nhìn một cái rồi lại nói tiếp.

- Chỉ cần gϊếŧ được người bày trận pháp, tự khắc sẽ thoát ra được.

- Nhưng tại sao lại bày trận pháp chứ!?

Ngựa vội dừng lại, Kim Ngưu cầm tay Bạch Dương nhảy khỏi xe ngựa. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt là một khoảng đất trống, bầu trời trên đầu vẫn nhuộm máu đỏ, Bạch Dương vô thức núp sau lưng Kim Ngưu, cả hai nghe thấy tiếng vung kiếm, rồi một lực công phá về phía họ, Kim Ngưu nhẹ nhàng kéo Bạch Dương né ra, lực công phá đủ làm đổ mất mấy cây to, tức là người tạo ra nó đang ở rất gần đây.

- Chi Minh Ty của Lệnh Hồ Gia.

Kim Ngưu thấy có dây leo quấn chặt vào một số cành cây, số lượng không ít, chỗ này chắc chắn đã sảy ra trận đánh, căn nhà sập sệ trước mắt cũng đầy dây leo, còn có dấu hiệu bị nổ, và còn có máu.


- Chúng ta có nên vào trong đó xem không...?

- Mày mạnh dạng một chút đi, không muốn gϊếŧ Lệnh Hồ Như à?

Kim Ngưu kéo Bạch Dương đang núp đằng sau ra, Bạch Dương chu môi, chợt một vụ nổ lại sảy ra, một làn khói trắng bao vây lấy hai người bọn họ.

Kim Ngưu thở dài lắc đầu, cô biết ai sẽ xuất hiện sau làn khói đấy rồi.

- Diệp Kim, lâu ngày không gặp.

Trong khi Kim Ngưu đang tỏ ra rất bình thản, Bạch Dương lại cuống cuồng lên, lắp bắp gọi tên, tay run run giơ lên chỉ thẳng vào người vừa xuất hiện.

- Nàng ta là... Lệnh Hồ Như..!?

- Ừ, nàng ta bây giờ là quỷ dạ xoa, mày cẩn thận một chút...

Kim Ngưu nắm lấy tay Bạch Dương hạ xuống, Chi Minh Ty bắt đầu sinh sôi trở lại, nhắm thẳng hai người bọn họ mà lao tới. Kim Ngưu chưa kịp phòng bị, Lệnh Hồ Như không biết từ khi nào đã đứng giữa bọn họ, một phát tách hai người ra. Dưới hình hài con người yếu đuối như bao ngày, nhưng năng lực của quỷ tràn đầy trong người nàng ta, Kim Ngưu may mắn trụ được, nhưng Bạch Dương còn yếu hơn cô, liền bị nàng ta một tay bóp cổ giương lên cao. 
Kim Ngưu định tiến tới tấn công nhưng lại bị Chi Minh Ty trói buộc, cô không tài nào thoát ra được.

- Diệp Kim, nể tình bằng hữu cũ, còn là đồng hương, ta không gϊếŧ ngươi.

Lệnh Hồ Như phất nhẹ tay, Chi Minh Ty buông lỏng Kim Ngưu ra, nhưng cô không vì thế mà bỏ chạy để lại Bạch Dương. 

Bạch Dương không có đủ không khí để thở, số cô đúng là khổ mà, lần này chết nữa là tròn 3 lần chết luôn, không biết còn được sống lại không. 

- Lôi hệ chiêu thức - Lôi Vũ!

Kim Ngưu chắp hai tay lại rồi xoay hai bàn tay về phía đối diện, một luồng điện từ dưới đất trồi lên theo hướng mũi chân cô tiến về Lệnh Hồ Như, nàng ta cười khẽ, tay lấy Bạch Dương ra làm lá chắn.

- Cái định mệnh!!

Bạch Dương và Kim Ngưu không ai lường trước được, Lệnh Hồ Như đưa tay còn lại lên che miệng cười khúc khích, nàng ta chợt dừng cười, phía sau nàng ta xuống hiện một cái bóng đen, trước khi bóng đen kịp ra tay, nàng ta chuyển qua ném thẳng Bạch Dương đi để né chiêu thức.
- Thủy Hoàng Kiếm chiêu thức - Lưu Toan!

Kim Ngưu vội bắt lấy Bạch Dương, cả hai nghe xong cũng hiểu rồi đó, chiêu thức này không né thì có hơi toang đấy. 

Người nghĩ ra chiêu thức này chắc chỉ có Song Tử, Thủy Hoàng Kiếm trong tay cô không thể tùy tiện thực hiện chiêu thức, trừ khi nơi này có gì đó không ổn. 

- Tao không nhờ hồi trước Tử nó giỏi hóa.

Bạch Dương chật vật ngồi dậy, Kim Ngưu khó khăn lắm mới kéo cô bạn ra khỏi vùng ma pháp của chính bản thân, cô không hiểu sao Song Tử lại xuất hiện vào lúc này hơn cái chiêu thức mới lạ đó, nếu nhát kiếm lúc nãy là do con nhỏ đầu óc lộn xộn này thì tức là nó đang đánh với ai khác, nhưng tại sao chỉ có mình nó ở đây.

- Nó bảo hóa dễ mà.

- Dễ cái con khỉ!!! Tao đọc chơi chứ có biết gì đâu!

Song Tử dừng tay, cô mệt sắp không chống cự nổi rồi, trốn Thiên Bình chạy ra đây thì lại gặp Lệnh Hồ Như, cô không còn sức đối phó nữa.
Lệnh Hồ Như bỗng cười lớn, lũ quạ cũng đồng thanh kêu loạn lên, tiếng cười của nàng ta hòa chung với tiếng quạ vang vẳng vẳng tứ phương, âm thanh khó nghe ấy giống như đang hô hoán. 

Đúng như dự đoán, từ sâu trong bóng đêm bốn phía bước ra những thây ma, chúng đi những bước đi khập khiễng tiến gần tới, còn có những bóng đen từ dưới đất lên, ở phía xa xa, Thiên Bình cũng từ từ đi tới, đôi mắt hắn vẫn vô hồn, dáng người đi không ra người, quỷ không ra quỷ.

- Quốc Sư...

Song Tử cất tiếng gọi, Kim Ngưu bất ngờ quay nhìn theo hướng mắt cô bạn, khi thấy Thiên Bình lẫn lộn trong đám thây ma, cô vỗ mạnh vào mặt Bạch Dương.

- Dậy đi, chờ Thái Tử đến cứu mày sao?

Bạch Dương nhận thấy nguy hiểm liền ngồi dậy, nhớ cái khoảng thời gian trước đó cũng có thử luyện tập hỏa hệ, không biết có đâu vào đâu không, nhưng cái thời khắc này không đánh trả, e rằng ngày mười hai này không chỉ là ngày kỉ niệm Thượng Nguyệt thành diệt vong mà còn là ngày giỗ của cô hằng năm mất.
- Lôi hệ chiêu thức - Thiên Lôi!

Chờ Bạch Dương nhớ lại tên chiêu thức đúng là có hơi lâu, ai bảo rảnh đặt tên chiêu thức chứ, còn dài dài cho ngầu, giờ nhớ không hết.

Sức công phá thuộc chiêu thức của Kim Ngưu không đủ để đánh bại tất cả, Bạch Dương cuối cùng cũng nhớ được rồi.

- Hỏa hệ chiêu thức - Hỏa Ôn Noãn Liễu Băng Lãnh Đích Tâm!

Kim Ngưu hận không đánh cho Bạch Dương một trận, đang thế cục căng thẳng mà nó lại cố nhớ ra cái chiêu thức có cái tên cực kì ngứa đòn này, đánh không lại là quê một cục luôn đấy.

..

Ngọn lửa bùng lên mang màu xanh lam thiêu cháy thây ma trong phạm vi một vòng tròn 100 dặm, nhưng rồi bọn họ nhận ra rằng, càng cố hạ thây ma thì chúng xuất hiện càng nhiều. Lệnh Hồ Như đứng một bên xem náo nhiệt, một con quạ đậu trên vai nàng cúi đầu báo cáo rồi bay đi, nàng ta cười nhẹ, đổi hướng nhìn qua Song Tử, Song Tử thế mà ngồi thụp xuống đất không nói lên lời, mắt cô hướng nhìn Thiên Bình, không hiểu sao đánh với hắn một trận, mặc cho thế yếu hay mạnh, cô cũng không nỡ ra tay với hắn, hắn lại vì Lệnh Hồ Như mà đánh luôn cả cô.
- Thấy thế nào, Sở Song Tử?

Song Tử nuốt nước mắt đau lòng và trong, cô liếc nhìn Lệnh Hồ Như, nàng ta từ lúc nào đã tiến tới ngồi xuống bên cạnh cô, tay đưa lên khẽ vuốt nhẹ gương mặt của cô, môi nở nụ cười chế giễu.

Song Tử hất tay nàng ta ra, giương kiếm kề ngay cổ nàng, Lệnh Hồ Như không có phản ứng tiêu cực nào, nàng xoa xoa mu bàn tay, rồi nhẹ nhàng đẩy kiếm ra.

- Ngươi không hề nắm được điểm yếu nào của ta cả, nhưng ta nắm được điểm yếu rất quan trọng của ngươi.

Lệnh Hồ Như đặt nhẹ hai tay lên vai Song Tử, nàng kề sát tai cô, thổi một hơi nhẹ. Song Tử bắt đầu thổn thức, tiếng khóc nghẹn tận nơi cổ họng, tiếng vang tiếng mất, tay nàng ta bám chặt vào vai cô, tiếng cười lại một lần nữa vang lên, lần này thì hòa với tiếng khóc của cô.

- Ta biết ngươi trọng bằng hữu, không biết... còn hắn thì sao?
Nàng ta bàn tay hướng về phía Thiên Bình, Song Tử trợn tròn mắt nhìn theo, cho dù hắn có ghét, có hận cô, cô cũng không có chút gì gọi là không thích hắn, Lệnh Hồ Như không cười nữa, nàng ta nắm chặt bàn tay lại, tay còn lại cũng bóp lấy vai cô. Song Tử thấy hắn ngã xuống không kiềm được hét lên, nàng ta vui vẻ đứng dậy, trước khi gϊếŧ cô, vẫn nên để cô đau khổ một chút.

Song Tử không hiểu, cô đến nơi này chỉ mới thấm thoát có một tháng, đối với này vẫn còn mơ hồ, nhưng hình ảnh Thiên Bình mỗi lần tức giận mà vẫn kiềm chế in sâu trong tâm trí cô, gương mặt ấy lần lượt tái hiện lại trước mắt, chốc chốc lại trở thành thế này.

- Quốc Sư... đừng...

Lệnh Hồ Như không còn nhớ rằng nàng có một người ca ca hết sức yêu thương mình còn sống, thứ mà nàng ta nhớ lúc này là cảnh tượng gia tộc diệt vong trong tay vu tộc, khắc dấu lên cổ mỗi người một ấn kí, biến tất cả thành thí nghiệm bất tử. 
Nàng không phải người duy nhất sống sót sau thí nghiệm bất tử, chính vị sống sót, nàng không còn là cô bé năm nào nở nụ cười tươi như hoa, không còn sự ngây thơ trong sáng, không còn sự đơn thuần đáng yêu nữa, ví nàng như một tấm vải lụa trắng bị vẩn đục bằng chính máu của gia tộc, ví nàng như đóa sen ngát hương sâu dưới làn nước chính là bùn đất bẩn thỉu níu chân, để có vẻ ngoài ấy, để có được ngày hôm nay đứng nơi đấy vì hai chữ trả thù, nàng không biết đã đạp lên bao nhiêu cái xác rồi.

-----------------------Chắc chắn là còn tiếp------------------------

Song Tử: Tao không chết... tao không chết... tao không chết...

Bạch Dương: Hôm nay mày lạc quan hẳn ra đấy em.

Kim Ngưu: Bi quan tiếp đi em, lạc quan phút này vô dụng thôi.

Song Tử:( ಥ_ಥ )