Kể từ khi nhận được tin nhắn của Ngôn Hạ vào thứ năm, Hoa Tử Thuân không nhắn gì thêm, Ngôn Hạ cho rằng hắn đã tìm được mục tiêu mới. Nhưng hôm nay vô tình va phải nhau, liệu có phải trùng hợp không?
Ngôn Hạ gật đầu cho phải phép rồi lướt qua Hoa Tử Thuân, tiếp tục đi về phía trước.
Hoa Tử Thuân đạp xe theo: "Em đi đâu? Để anh đưa."
Ngôn Hạ cảm thấy nực cười! Xe đạp của Hoa Tử Thuân là xe đạp leo núi làm bằng hợp kim titan đắt tiền, nhưng không có gác baga, cô có thể ngồi ở đâu chứ?
Hoa Tử Thuân giờ mới nghĩ tới điều đó, hắn cười ha ha, vỗ vỗ xà ngang trước mặt: "Có thể ngồi ở chỗ này."
Ngôn Hạ nhịn cười, nghiêm nghị nói: "Chỗ đó hợp với Lạc Vũ đó!"
"Lạc Vũ?" Hoa Tử Thuân suy nghĩ một lát mới hiểu ý. "Là một cô gái xinh đẹp, nhưng tôi không thích kiểu người quá nhiệt tình."
Kiểu thiếu gia nhà giàu trêu ghẹo nhiều em một lúc, Ngôn Hạ thấy nhiều rồi nhưng Hoa Tử Thuân không thừa nhận thì cứ cho là không phải đi. "Em thấy các bạn học truyền tai nhau, không phải thì cho em xin lỗi, em đi trước đây."
Hoa Tử Thuân có chút kinh ngạc, Anh tạo ra động tĩnh lớn, lại để lộ một chút bối cảnh của mình, chắc chắn sẽ đến tai Ngôn Hạ, sao cô vẫn dửng dưng như vậy?
Hoa Tử Thuân nhìn chằm chằm Ngôn Hạ, hỏi: "Em có bạn trai chưa?"
Ngôn Hạ có chút bối rối, cô rất muốn nói mình đã có bạn trai để hắn tránh xa cô ra nhưng tìm đâu ra người đóng giả bạn trai đây.
Ngôn Hạ đành thành thật: "Không, Em không có." Ninh Trác Nhiên cùng cô đã làm những chuyện thân mật hơn cả bạn trai. Nhưng anh không phải bạn trai cô, anh là kim chủ mà cô cần cung phụng.
"Vậy đừng nên dễ dàng từ chối ý tốt của người khác như vậy!" Hoa Tử Thuân bước tới gần Ngôn Hạ. "Anh không phải kẻ xấu, chúng ta có thể làm bạn."
Người xấu hay không thì không biết, nhưng hắn chắc chắn không có ý tốt gì với cô. Ngôn Hạ không muốn có dính dáng đến con người này nhưng cô không thể từ chối lời mời làm bạn được. Dù sao cũng chỉ là bạn bè xã giao.
"Đương nhiên có thể!" Ngôn Hạ cười nói.
"Cứ quyết định như vậy." Hoa Tử Thuân cười. "Biết nhau là duyên phận, sau này anh đến trường em chơi."
Hoa Tử Thuân xoay người ném một túi đồ về phía Ngôn Hạ, sau đó vẫy tay. "Tạm biệt, đi đường cẩn thận."
Trên tay Ngôn Hạ là một hộp nhỏ với vỏ rất đẹp, trong hộp có bốn viên kẹo sữa với nhiều hình dạng khác nhau, tạo hình rất tinh tế.
Ngôn Hạ nhìn những viên kẹo, đẹp như vậy cô cũng không nỡ bỏ đi, bèn bỏ một viên vào trong miệng, khá béo và ngọt.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Ngôn Hạ nhanh chóng bắt máy, kẹo vẫn còn trong miệng nên cô nói chuyện có chút khó khăn.
"Ai đó?"
"Cô Ngôn." Ngữ điệu rất "công thức" của Winnie vang lên. "Cô đang ở đâu?"
Ngôn Hạ cảm thấy căng thẳng, cô liếc nhìn xung quanh, không thấy chiếc xe mà Ninh Trác Nhiên thường dùng: "Tôi vừa ra khỏi cổng trường."
"Ninh tổng muốn tôi đón cô đi ăn tối nhưng ngài ấy tạm thời đổi ý," Winnie dừng một chút rồi lại nói. "Tôi không biết hôm nay Ninh tổng có đến không, cô Ngôn hãy để tâm một chút."
Ninh Trác Nhiên vốn muốn cùng Ngôn Hạ thưởng thức bữa tối cao cấp để bù đắp những tiếc nuối hai lần trước. Lần đầu do anh lỡ hẹn, lần thứ hai phải dừng giữa chừng vì Ngôn Hạ bị đau dạ dày.
Dù tình nhân nhỏ của anh không phàn nàn, chỉ như một chú thỏ con ậm ừ trong vòng tay anh nhưng điều đó càng khiến Ninh Trác Nhiên thương cô hơn. Suốt một tuần qua, anh luôn vô ý nhớ đến hình ảnh Ngôn Hạ hôm đó, gương mặt nhỏ bé của cô tái nhợt, những đầu ngón tay mảnh khảnh ôm chặt lấy anh.
Tuy nhiên nhìn vào bức ảnh trên màn hình điện thoại lúc này, Ninh Trác Nhiên thực sự rất tức giận.
Trong bức ảnh Winnie gửi tới, Ngôn Hạ tươi cười với một người đàn ông trẻ tuổi, nụ cười như gió xuân của cô khiến Ninh Trác Nhiên nhức mắt.
Ninh Trác Nhiên quyết định bỏ mặc Ngôn Hạ vài ngày, bây giờ anh làm gì có tâm trạng cùng cô ăn uống. Đúng lúc em họ rủ anh ăn tối, anh liền trực tiếp đồng ý.
Em họ Ninh Trác Nhiên là Hạ Cẩn Sinh, hắn mới từ Singapore trở về, hiện tại đang làm người mẫu ảnh dưới trướng Giải trí Ninh Thị. Hắn cũng có chút tiếng tăm, đi đâu cũng phải đeo kính râm và khẩu trang, nếu không sẽ bị một nhóm người hâm mộ quá khích rượt đuổi.
"Anh, sao anh lại lơ đãng vậy, em đang nói chuyện với anh đó!" Hạ Cẩn Sinh không vui nói.
Ninh Trác Nhiên đang nghĩ về Ngôn Hạ. Nghe em họ nói vậy, anh tỉnh táo trở lại: "Có chuyện gì, anh đang nghe."
"Tháng sau bạn em tổ chức tiệc sinh nhật. Anh tham gia cổ vũ nhé." Hạ Cẩn Sinh nói thêm. "Anh trai bạn ấy rất giỏi, đang có ý định phát triển trong nước. Biết đâu hai người có thể hợp tác."
"Được rồi, anh hiểu rồi." Cũng không phải chuyện gì quan trọng, Ninh Trác Nhiên thản nhiên đồng ý.
"Anh, sao gần đây anh rất kỳ quái." Hạ Cẩn Sinh nghi ngờ nhìn anh. "Có phải đang giấu tình nhân bé nhỏ ở đâu không?"
Hạ Cẩn Sinh luôn sợ Ninh Trác Nhiên, nhưng vẫn không can tâm tiếp tục lẩm bẩm nói: "Có bạn gái không cho em biết, anh còn keo kiệt hơn cả anh Hoắc."
"Được rồi, ăn đi." Ninh Trác Nhiên nghiêm túc nói, "Sau khi ăn xong, anh còn có việc phải làm."
Sau bữa tối, Hạ Cẩn Sinh vẫn lảm nhảm về bộ phim điện ảnh sắp tới. Hắn có chút lo lắng, lần đầu tiên đóng phim không biết có được ủng hộ không?
Hạ Cẩn Sinh ngưỡng mộ hỏi Ninh Trác Nhiên: "Anh, tại sao anh muốn quay "Trang Đồ" vào thời điểm đó? Không ai nghĩ bộ phim đó sẽ thành công. Anh thật lợi hại, mọi người đều ngưỡng mộ anh. Anh đã tạo nên tiêu chuẩn mới cho điện ảnh trong nước."
*Trang đồ: 戆途
戆: Ngu ngốc, mông muội
途: Đường, con đường
"Đã lâu rồi, khi đó em nhỏ." Ninh Trác Nhiên không cho là đúng.
"Lúc đó em học trung học." Hạ Cẩn Sinh nói. "Khi đó mọi người đều ngưỡng mộ anh."
Đúng vậy, "Trang Đồ" là tác phẩm thành danh của Ninh Trác Nhiên. Khi đó anh vừa nắm quyền điều hành Giải trí Ninh Thị. Các cổ đông ra sức ngăn cản anh. Ninh Trác Nhiên quyết định không nghe theo đám đông, sử dụng một đạo diễn chỉ mới chỉ đạo một bộ phim tình cảm không quá nổi tiếng, đầu tư hàng chục triệu làm phim. Kết quả phòng vé bùng nổ, kiếm vài tỷ.
"Đúng vậy, tôi nghe nói có vài người ngưỡng mộ Ninh tổng vì bộ phim này." Có người sải bước đi vào, đó là trợ lý đắc lực nhất của Ninh Trác Nhiên - Điền Hạo Vũ. Hắn vừa công tác về liền vội vã chạy đến đây.
"Tôi không nói dối, đúng không? anh Hạo Vũ, nói đi, ai có tầm nhìn xa trông rộng giống tôi vậy?" Hạ Cẩn Sinh vui vẻ hỏi.
Điền Hạo Vũ cười nói: "Ngài không biết đâu, là một mỹ nữ."
Hạ Cẩn Sinh muốn hỏi lại, nhưng Ninh Trác Nhiên muốn đuổi hắn đi. Điền Hạo Nhiên cũng không đến đây để nói chuyện phiếm, hắn còn phải báo cáo công việc.
Ninh Thị là một tập đoàn lớn, với nhiều lĩnh vực phát triển khác nhau như khách sạn, bất động sản, giải trí,...
Lần này Điền Hạo Vũ đi công tác là để tìm hướng đầu tư mới.
Điền Hạo Vũ lần lượt báo cáo những thành quả của chuyến đi với Ninh Trác Nhiên. Sau đó mỗi người gọi một ly martini, thoải mái nhâm nhi.
Đang uống rượu, Điền Hạo Vũ đột nhiên bật cười: "Ninh tổng, đoán xem mỹ nữ tôi vừa nhắc tới là ai?"
Ninh Trác Nhiên lắc đầu không quan tâm.
"Là cô Ngôn." Điền Hạo Vũ nhớ lại. "Khi tôi đàm phán hợp đồng với cô Ngôn, cô ấy không nói một lời nào, sắc mặt thì tái nhợt. Tôi nghĩ cô ấy sẽ ngất đi bất cứ lúc nào. Sau đó tôi tình cờ đề cập đến ngài. Đôi mắt cô ấy bỗng nhiên sáng lên, cô ấy hỏi tôi ngài có phải là nhà sản xuất "Trang Đồ" Ninh Trác Nhiên không?"
Khi Ninh Trác Nhiên bước ra khỏi nhà hàng, anh cảm thấy vui vẻ hơn nhiều, anh không quá khó chịu về bức ảnh đó nữa.
Ngôn Hạ mới học năm hai, tất nhiên phải có những mối quan hệ xã hội. Ngôn Hạ xinh đẹp như vậy! Đáng yêu như vậy! Có người thầm thích cũng là chuyện bình thường. Trong bức ảnh đó, hai người không hề có bất cứ va chạm thân thể nào. Cô rụt rè như thỏ nhỏ, sao dám làm gì khiến anh không vui!
Được cô gái nhỏ yêu mến và ngưỡng mộ khiến Ninh Trác Nhiên càng tự mãn.
Khi Ninh Trác Nhiên dừng xe ở ngã tư chờ đèn đỏ, đột nhấn anh ấn xi nhan và ngoặt tay lái về hướng căn hộ của Ngôn Hạ.
Đã gần mười giờ, Ninh Trác Nhiên cố ý đi nhẹ nhàng, đèn trong phòng khách đều tắt hết, chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ phản chiếu vào, dịu dàng như nước. Đột nhiên, ánh mắt anh dừng lại ở ghế sô pha.
Một bóng người nhỏ nhắn cuộn mình vào góc sô pha, tấm chăn mỏng trên người đã rơi ra, chỉ che lấp mắt cá chân, một cuốn sách rơi trên sàn, tờ giấy ở giữa đã bị vò nhàu.
Ninh Trác Nhiên có chút tức giận sải bước đi tới sô pha, anh muốn ôm Ngôn Hạ lên. Ngôn Hạ từ trên sô pha bật dậy, hoảng hốt nhảy dựng lên, bối rối nói:
"Anh đến rồi... em... em đợi anh nhưng không cẩn thận ngủ quên mất..."
"Tôi nói sẽ đến sao?" Ninh Trác Nhiên hưng phấn hỏi.
"Thư ký Winnie nói... không biết anh có tới không..." Ngôn Hạ giải thích.
"Em luôn đợi tôi? Em sẽ ngủ ở đây nếu tôi không đến? Em vừa khỏi bệnh mà không biết tự chăm sóc bản thân sao?" Ninh Trác Nhiên không vui. Dáng vẻ Ngôn Hạ chờ anh thật đáng yêu, nhưng cô yếu đuối như vậy, anh không muốn tình nhân nhỏ lại bệnh lần nữa.
Ngôn Hạ có chút sợ hãi, Ninh Trác Nhiên không cười trông có chút hung dữ, khiến trái tim cô run lên, cô cẩn thận nghĩ xem tại sao Ninh Trác Nhiên lại tức giận, có phải là vì... nhu cầu thể xác?
"Em ít khi bị ốm. Hôm trước chỉ là không may thôi. Em hồi phục rất nhanh, thứ hai đã ổn rồi!" Ngôn Hạ giải thích. "Hai ngày nay thời tiết rất tốt. Khi học thể dục hay khiêu vũ mọi người đều mặc rất ít... "
Ngôn Hạ đứng trên ghế sô pha nên cao hơn Ninh Trác Nhiên rất nhiều, ánh mắt của Ninh Trác Nhiên rơi vào vòng eo mảnh mai của cô, từ từ nhìn xuống, lướt qua bờ mông cong và đôi chân thon thả, cuối cùng dừng lại ở trên đôi chân trần của cô.
Ngón chân của Ngôn Hạ rất mảnh mai, móng chân tròn đầy, ánh lên lớp nhũ hồng.
Yết hầu Ninh Trác Nhiên chuyển động, một làn sóng nhiệt trào lên từ bụng dưới của anh.
*七里香 (月橘): Thất lý hương là cây Nguyệt Quý (nguyệt quới). Mình thấy tên thất lý hương hay nên để nguyên vậy.