Hoàng hậu cho người hầu hạ thái tử dùng thiện, Diệp Trọng Cẩm an vị trên ghế con đặt ở cạnh giường, y cúi đầu không dám nhìn ngó lung tung, hoàng hậu thỉnh thoảng hỏi một vài câu, y ngoan ngoãn đáp lại từng câu một.
Vẻ ngoài của đứa bé này rất thuận mắt, thanh âm mềm mại ngọt ngào, ngữ điệu không nhanh không chậm, câu cú có trước có sau, rõ ràng lễ phép, khiến cho người ta có muốn không thích cũng không được, huống chi đứa bé này còn là bảo bối nâng trên tay của nhà họ Diệp, cho dù thật sự không thích, cũng phải giả vờ cực kỳ yêu thích.
Thật ra hoàng hậu ghét nhất là trẻ con, trong cung có tất cả sáu hoàng tử, nhưng chỉ có một là do hoàng hậu sinh, những hoàng tử khác đều do trượng phu nàng và nữ nhân khác sinh ra, tuy chúng vẫn gọi nàng là mẫu hậu, dù vậy đổi lại là bất kỳ người nữ nhân nào cũng không vui nổi.
Chẳng qua lòng có không thích đến cỡ nào thì bên ngoài vẫn phải khoác lên dáng vẻ từ ái ôn nhu, thân làm hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, phải bao dung rộng lượng, phải khiêm tốn đức hạnh.
Các hoàng tử cưới phi nạp thiếp hoàng hậu phải lao tâm lao lực, nếu chẳng may vị nào đau đầu nóng sốt, hoàng hậu phải kịp thời kịp lúc đến thăm, ban chút dược quý nhân sâm hay thuốc bổ, nếu chẳng may nữa, vị nào xảy ra chuyện gì, hoàng hậu phải gánh một phần trách nhiệm do thất trách, không chừng còn bị người ta dâng tấu phê bình, lên án hoàng hậu không đủ đức hạnh, mang lòng tàn hại long tự.
Mục Thanh Nhã mười sáu tuổi đã gả cho Khánh Tông đế, từ khuê phòng nhà quan đến hậu cung rộng lớn, từ thái tử phi đến nhất quốc chi mẫu, người ngoài nhìn vào thì thấy phong quang vô hạn, thật chất nàng không có lấy một ngày thư thái.
Đứa bé nhà họ Diệp này thì không như vậy, nó không phải là con của trượng phu nàng với người khác, không ngoài mặt thì nịnh hót, quay lưng đã lập tức nguyền rủa nàng như những hoàng tử luôn miệng gọi nàng là mẫu hậu kia, càng không phải là quân bài của hậu phi dùng để đối phó nàng, đôi mắt đứa bé này trong suốt sạch sẽ, chẳng nhiễm lấy một vết nhơ, đối diện với một đứa trẻ thế này luôn khiến cho người ta buông lỏng tâm tình, cực kỳ thư thả.
“Con nói sao? Đường huynh con tặng con một con vẹt nhỏ sao?”
Diệp Trọng Cẩm ngồi ngay ngắn trên ghế con, nghiêm trang đáp: “Tiểu Cát Lợi có bộ lông màu xanh biếc, ánh mặt trời chiếu lên nhìn rất là đẹp mắt, tuy là có hơi ngốc, chỉ biết nói đi nói lại một câu đại cát đại lợi, dạy thế nào cũng không học khôn lên được.”
Cố Sâm nuốt xuống ngụm canh, đưa ra gợi ý: “A Cẩm thả bạch hổ ra dọa nó thử xem, biết đâu lại học được.”
Diệp Trọng Cẩm tức giận trừng hắn một cái: “Nhỡ làm nó sợ rồi ngu luôn thì phải làm sao?”
Cố Sâm cười gượng một tiếng, cúi đầu tiếp tục uống canh.
Hoàng hậu nắm bàn tay mềm nhỏ của Diệp Trọng Cẩm, thân thiết nói: “Mấy con vẹt là vậy đấy, nhiều khi con muốn dạy, nó lại không học được, nhưng ngẫu nhiên nói mấy câu, nó vậy mà lại nghe được, không chừng còn nhớ rất nhanh nữa, không vội, không vội.”
Đạo lý này lần đầu Diệp Trọng Cẩm được nghe, y âm thầm ghi nhớ trong lòng.
Mục hậu lại nói: “Mẫu thân con nhất định là một nữ nhân rất dịu dàng, nếu không sẽ không thể nào nuôi dạy ra được một đứa trẻ ngoan như thế này.” Trẻ con như một tờ giấy trắng, nhìn vào lời nói và hành vi của chúng là có thể suy ra gia đình giáo dưỡng ra sao.
Diệp Trọng Cẩm nghiêm túc suy nghĩ một chốc, đáp: “Mẫu thân bình thường rất dịu dàng ôn nhu, nhưng đôi khi cũng sẽ nổi giận, nhất là những lúc A Cẩm không uống thuốc, mẫu thân sẽ vô cùng tức giận.”
Mấy câu trần thuật này chọc cho hoàng hậu bật cười cả buổi, cười đủ rồi, hoàng hậu khôi phục lại dáng vẻ của một trưởng bối dạy tiểu bối, ý vị sâu xa nói: “Đó là một loại ôn nhu khác nữa, chờ con lớn lên sẽ hiểu. Nhưng mà con trưởng thành cũng không hẳn là chuyện tốt, theo bản cung thấy, Diệp gia từ nay nên xây một gian kim ốc tàng kiều, giấu bảo bối là con ở trong đó cả đời mới tốt, tránh cho thế tục trần ai bám dính lên con.”
Cố Sâm nghe mẫu hậu mình gợi lên ý tưởng như vậy, mặt mày nháy mắt đen thui, người nhà họ Diệp không phải vẫn luôn kim ốc tàng kiều rồi sao, nếu không nhờ mặt bản thái tử đủ dày, sợ rằng cả mặt của bảo bối này cũng chẳng cách nào nhìn được.
Trong cung có quy định hoàng tử và mẫu phi không được quá thân thiết, kể là hoàng hậu nương nương cũng không ngoại lệ, Cố Sâm dùng xong canh, hoàng hậu cho người thu dọn rồi chuẩn bị hồi cung.
Cố Du bên kia dùng xong bữa tối đã vội vàng chạy qua Đông cung tìm hoàng huynh mình, vừa khéo đụng phải hoàng hậu đang trở ra, y vội vàng bước tới hành lễ.
“Du nhi thỉnh an mẫu hậu, mẫu hậu vạn phúc kim an,”
Mục hậu từ ái vỗ vỗ vai y: “Du nhi miễn lễ, hoàng huynh con đang dưỡng bệnh, không nên ảnh hưởng hoàng huynh con, con thăm một chốc rồi về sớm nghỉ ngơi.”
Cố Du liên tục gật đầu, nhìn theo bóng lưng hoàng hậu dần xa. Mẫu hậu là một trong số rất ít người trong hậu cung này đối xử tốt với y, Cố Du rất tôn kính người.
Diệp Trọng Cẩm buông mắt che đi tinh quang vừa lóe lên, thái độ của hoàng hậu đối với Cố Du thật khiến cho người ta phải lưu tâm suy nghĩ.
Y chưa kịp ngẫm xem đó là gì đã bị Cố Sâm gọi lại, bắt đút bánh táo đỏ cho hắn. Bánh ngọt có thể bổ huyết ích khí, mới ngửi mùi thôi đã thấy ngọt tận răng rồi, Cố Sâm không thích ngọt, nhưng Diệp Trọng Cẩm lại cực kỳ thích, cuối cùng, nói là đút bánh cho thái tử, kết quả hơn nửa chỗ bánh lại âm thầm trôi hết xuống bụng nhỏ của Diệp Trọng Cẩm.
Thấy y ăn đến quên trời quên đất, Cố Du quay đầu nhìn y, nghi hoặc hỏi: “A Cẩm, bánh ngọt này là loại bổ máu, A Cẩm cũng bị thương sao?”
Giọng điệu ngây thơ như vậy, lại hỏi một câu ngây thơ như vậy, còn dùng vẻ mặt ngây thơ như vậy, Diệp Trọng Cẩm không kịp đề phòng, nghẹn luôn một họng bánh, y ho khan mấy tiếng, ấp úng nói: “Ta… ta cũng hơi thiếu máu chút chút.”
Cố Du rất dễ gạt, đẩy thêm một dĩa bánh ngọt tới trước mặt y, chân thành nói: “Vậy A Cẩm ăn nhiều vào.”
Diệp Trọng Cẩm ậm ờ vài tiếng rồi lảng nhanh sang chuyện khác: “Mạc ca ca về rồi ư?”
Giọng Cố Du có chút mất mát, gật đầu đáp: “Hoài Hiên ca ca về rồi, nghe nói nhà Hoài Hiên ca ca xảy ra chuyện gì gấp lắm, không biết bây giờ thế nào rồi.”
Cố Du không biết, Diệp Trọng Cẩm thì biết rất rõ, năm nay là năm Khánh Tông thứ mười, phủ Việt Quốc Công xảy ra một đại sự, Mạc đại thiếu gia Mạc Hoài An đột nhiên qua đời, Mạc Hoài Hiên từ thân phận thứ tử thấp kém, trong một đêm, trở mình thành người thừa kế của phủ Quốc Công.
Nói là qua đời ngoài ý muốn, thật ra là chết vì lý do chẳng vẻ vang gì, cho nên không dám công khai ra ngoài, làm sao có thể nói ra thế tử Quốc Công phủ lại nằm chết ở trên người nữ nhân được.
Mạc Hoài An giống y chang như Quốc Công gia, háo sắc thành tính, thậm chí còn vượt xa ông già nhà mình, tuổi còn nhỏ không biết tiết chế, mấy năm trước vô tình gặp gã ở ngự hoa viên Diệp Trọng Cẩm đã nhận ra rồi, người này cùng lắm mới đâu mười lăm mười sáu tuổi, bước chân đã nhẹ hẫng không có lực, hiển nhiên là do lao lực quá độ mà ra.
Giờ mới qua có mấy năm, lại thêm ông cha làm tấm gương sáng rỡ ngay trước mắt, càng ngày càng hăng hái không biết chừng mực, kết cục thế này cũng không có gì kỳ lạ.
Cả kinh thành đều biết cảm tình giữa Việt Quốc Công và phu nhân mình hỏng bét, mấy năm qua chỉ có một mụn trưởng tử này. Thiếp thất trong phủ tuy cũng không ít người từng mang tử tự, nhưng ngặt nỗi Quốc Công phu nhân là cháu gái ruột của thái hậu, muốn khó dễ mấy thai phụ dễ như trở bàn tay, mấy năm nay tổng cộng chỉ có hai thứ nữ bình an qua ải.
Những chuyện xấu trong hậu trạch Việt Quốc Công đều biết cả, ầm ĩ cũng đã ầm ĩ, làm to chuyện cũng quậy to lên rồi, lần nào cũng có thái hậu ra mặt giảng hòa, sau cùng chuyện gì cũng được dàn xếp cho lắng xuống, Việt Quốc Công cũng hết cách, cứ vậy ngày càng xa lánh người vợ kết tóc này.
Năm Tần Thị hoài thai Mạc Hoài Hiên là ngay lúc được Việt Quốc Công nâng trên tay đặt trong tim, sủng ái hết mực, nhờ vậy Mạc Hoài Hiên mới sống sót, cũng nhờ vậy mà giờ đây Việt Quốc Công mới không phải đối mặt với quẫn cảnh không người nối dõi.
Hôm nay phủ Quốc Công phỏng chừng đã rối tung rối mù lên rồi.
Cố Sâm chớp mắt, có lẽ cũng nhớ tới chuyện này, khóe môi nhàn nhạt câu lên nụ cười, nắm tay Diệp Trọng Cẩm nói: “A Cẩm, trò hay sắp bắt đầu.”
Diệp Trọng Cẩm không hiểu hắn muốn nói gì, dùng tay còn lại nhét một miếng bánh táo vào miệng hắn, làm xong mới sực nhớ, thôi xong rồi, cái này mình vừa cắn qua mà, sắc mặt y thoáng chốc cứng đơ, Cố Sâm ngược lại rất vui vẻ, vừa nhai bánh vừa nói: “Ngọt lắm.”
“…”
Bỗng có tiếng cung tỳ thông truyền: “Thái tử điện hạ, Ngũ điện hạ, thánh giá đến.”
Cố Sâm gật đầu, sắc mặt lạnh nhạt không nhìn ra tình tự.
Cố Du lại rất vui, gần như là reo lên: “Phụ hoàng đến thăm hoàng huynh kìa.” Tuy là người chậm chạp ngu ngốc, nhưng ở trong cung lâu ngày, ngốc thế nào Cố Du cũng nhìn ra một điều, hoàng đế thích người nào, người đó sống cực kỳ tốt, hoàng đế lạnh nhạt người nào, kẻ ấy sẽ ngày càng chật vật.
Khánh Tông đế vừa bước vào trong điện vừa quay đầu nói với Diệp Nham Bách đi sau mình: “Diệp khanh, tính nết thái tử thế nào trẫm vẫn rõ, nó xưa nay thờ ơ lạnh nhạt, chẳng khác gì cục đá, đừng nói là con trai khanh, cho dù tiên đồng trên trời hạ phàm nó cũng không thèm để ý nữa là, nói chi đến chuyện cưỡng ép người ta ở lại, khanh đó, suy nghĩ nhiều rồi.”
Khóe miệng Diệp Nham Bách co rút mấy bận, may mà vẫn kiềm lại chưa cười ra tiếng, viện tử của A Cẩm nhà ông trong ngoài có tất cả ba nhóm tuần phòng, thậm chí còn có mấy người võ công cao cường ngày đêm hộ viện, vậy mà đến nay chưa ai thành công ngăn được cái vị thái tử điện hạ kỹ năng trác tuyệt kia một lần nào, còn dám nói tính nết thái tử thờ ơ lạnh nhạt, không cảm thấy lời này vô lý quá thể sao?
Ông cũng không tranh cãi, giơ tay làm động tác mời, Khánh Tông đế vung ống tay áo, dẫn đầu đoàn người bước vào trong.
Trong điện điểm hơn mười ngọn đèn, coi như đủ sáng, Khánh Tông đế nhìn tới giường thái tử, rồi lại lia mắt nhìn sang đứa bé trắng trẻo ngồi bên mép giường của con mình.
Một khắc khi đứa bé kia quay đầu lại, đáy lòng hoàng đế chấn động mãnh liệt, này… là từ trên trời rớt xuống thật hử?
Diệp Trọng Cẩm mở to hai mắt, y không hiểu vì sao hoàng đế vừa nhìn thấy mình thì ánh mắt trở nên kinh ngạc tột cùng như vậy, Cố Du ở bên cùng lúc gọi một tiếng: “Phụ hoàng.”
Khánh Tông đế lúc này mới tìm về thần trí, bước qua xoa đầu con trai: “Du nhi cũng đến thăm hoàng huynh sao?”
Cố Du gật đầu, vặn xoắn ngón tay một hồi, nhỏ giọng nói: “Phụ hoàng, hoàng huynh bị thương rất nặng, phụ hoàng nhớ phải thường xuyên đến thăm hoàng huynh đó, lần trước Du nhi bị bệnh, ngày nào phụ hoàng cũng đến chăm sóc Du nhi, giờ hoàng huynh bị thương nặng như vậy, phụ hoàng không thể bất công với hoàng huynh.”
Hiện tại đến cả Thất hoàng tử nhỏ nhất cũng đã biết tranh thủ lấy lòng ông, chỉ có Du nhi là vẫn thẳng thắn ngây thơ như vậy, chẳng hề thay đổi mảy may, luôn giữ thiên tính thuần khiết tốt đẹp của mình, sắc mặt Khánh Tông đế nhu hòa trở lại, mềm giọng nói: “Được, nghe theo Du nhi hết, sau này mỗi ngày phụ hoàng đều sẽ đến thăm hoàng huynh con.”
Cố Du có được đáp án lập tức yên lòng, quay đầu nở nụ cười khoe công với hoàng huynh.
Cố Sâm đỡ trán, hắn không muốn ngày nào cũng phải nhìn cái mặt già của phụ hoàng, nếu như tiểu Ngũ dùng chiêu này trên người A Cẩm, hắn nhất định sẽ cảm động đến rơi nước mắt.
Cố Sâm còn đang rối rắm thì chợt nhìn tới Diệp Nham Bách lẳng lặng đứng sau hoàng đế, lồng ngực hắn trở cứng ngắc, lúc này, hắn càng không muốn nhìn thấy cái mặt già của phụ hoàng mình.
— Dẫn sói vào nhà!
Diệp Nham Bách nhếch môi nở nụ cười tự đắc, sau đó mặt mày thoắt cái thay đổi, như đang bận lòng lo lắng điều gì, bước lên trước vài bước, thở dài một hơi: “Thái tử điện hạ, thần đến đón A Cẩm về nhà, người thấy đó, trời tối như vậy rồi, ở trong cung lâu quá không tốt lắm, mẫu thân và tổ phụ A Cẩm sẽ lo lắng.”
Diệp Trọng Cẩm nhận được ánh mắt của cha, nhanh chóng trèo xuống giường, chưa kịp chạm đất thì cổ tay đột nhiên bị giữ lại, vừa quay đầu, đã thấy Cố Sâm nghiến răng ra lệnh: “Không được đi.”
Ba chữ phun ra gằn mạnh tới cỡ nào, Khánh Tông đế nghe mà giật mình, liếc mắt nhìn qua, in vào mắt hoàng đế là hình ảnh thái tử của ông đang giữ chặt tay con trai cưng của lão hồ ly họ Diệp, gương mặt như mang khổ đại thâm cừu gì với người ở trong phòng này, nhất quyết không chịu thả người.
“Thái tử, không được hồ đồ!” Khánh Tông đế tức giận quát: “Còn không mau thả người, có thái tử nào một mực đòi giam cầm con nhà người ta như con không?”
Cố Sâm trầm mặc một lúc thật lâu, sau đó, bắt đầu trở nên không chịu nói lý: “Phụ hoàng, hiện nhi thần đang trọng thương, có thể tùy hứng một lần không? Hôm nay nhi thần muốn giữ A Cẩm lại, phụ hoàng đáp ứng yêu cầu này của nhi thần được không?”
Cố Sâm vừa nói xong, cả phòng lặng ngắt, mười cung tỳ đang trực đồng loạt quỳ rạp xuống, không khéo qua hết đêm nay bọn họ không thấy được ngày mai nữa rồi.
Mấy câu này nếu phun ra từ miệng bất kỳ hoàng tử nào cũng chỉ là chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng ngặt nỗi cứ nhất quyết phun ra từ miệng của thái tử điện hạ mới hãm hại mạng người, cái người trước sau luôn trầm ổn lạnh nhạt, tính tình cô tịch lạnh lùng này, hiện tại lại làm ra hành động ăn vạ trước mặt hoàng thượng và thừa tướng đại nhân, bọn họ không dám nghe, sợ rằng sáng sớm mai sẽ bị diệt khẩu.
Gương mặt già của Khánh Tông đế run run, đúng lúc bắt được cái nhếch mép thiếu đòn của Diệp Nham Bách đính kèm vẻ mặt “Ngài xem, đây chính là thái tử điện hạ của ngài đấy”, Khánh Tông đế càng thêm tức giận.
Diệp Trọng Cẩm dường như vẫn chưa phát giác mấy chuyện kỳ lạ trong phòng, đời trước Cố Sâm mới bắt đầu tuy cũng thích đùa bỡn chơi xấu y, nhưng không bao giờ lộ ra dáng vẻ này trước mặt người khác, có thể thấy lần này hắn hạ quyết tâm đánh đổi bằng bất cứ giá nào rồi, y nhịn cười, muốn xem xem hôm nay hắn thu xếp cục diện này ra sao.
“Con có còn dáng vẻ của một trữ quân nữa không? Thân làm thái tử, sao có thể ở trước mặt Diệp tướng nói ra mấy lời không thích đáng, làm ra hành vi không thích đáng như vậy, con đem mặt mũi hoàng gia chúng ta đặt ở đâu? Cho dù con thích con trai nhà người ta đến thế nào đi nữa, thì trước tiên phải hỏi qua Diệp tướng một câu, sao có thể tự mình chủ trương quyết định, vứt sạch cấp bậc lễ nghĩa như vậy?”
Câu trước còn giống như đang dạy dỗ, câu sau đã rành rành hàm ý bao che.
Diệp Nham Bách đã liệu trước hoàng đế này là mặt hàng không đáng tin rồi, vội vàng tiếp lời: “Khởi bẩm bệ hạ, không phải thần không muốn, mà hiện tại già trẻ trong nhà đang đợi phụ tử thần trở về, cha thần tuổi già sức yếu, mỗi đêm phải gặp cháu trai mới ngon giấc được, cầu bệ hạ xót thương.”
Lôi cả Diệp lão thái gia ra luôn rồi, Khánh Tông đế nào dám bao che thêm nữa, ông là học trò của lão thái gia, dù chỉ là trên danh nghĩa, nhưng bao năm qua vẫn luôn tự nhận mình là đệ tử đích truyền của người ta, đương nhiên phải đặt lão sư lên đầu.
Cố Sâm thấy vậy, hai mắt xẹt qua hàn ý, hắn muốn giữ người, hôm nay ai cũng đừng hòng mang A Cẩm rời khỏi Đông cung.
Diệp Trọmg Cẩm rùng mình, y hiểu rõ tên điên này hơn ai hết, hiện tại người này đang mang thương nặng trên người, sợ hắn lại làm ra hành vi điên cuồng dại dột gì nữa, Diệp Trọng Cẩm nhẹ nhàng nắm bàn tay ấm áp của hắn, mềm mại nói: “Thái tử ca ca, A Cẩm khi khác lại tới thăm ngài, ngài nhất định phải dưỡng thương cho mau khỏe, nếu vết thương lại nứt ra, A Cẩm sẽ tức giận thật đó.”
Cố Sâm ngớ ra, hắn không thể xác định là trùng hợp hay là nhóc này phát hiện ra ý đồ của hắn nên mới nói ra mấy lời ngăn cản này.
Diệp Trọng Cẩm thấy hắn vẫn im lặng không đáp, lòng thầm mắng cái tên cố chấp này, y chần chờ chốc lát, thình lình cúi người, hôn một cái lên mặt Cố Sâm.
Trong phòng ánh nến mờ ảo chập chờn, trên mặt đột nhiên mềm mềm ươn ướt, Cố Sâm có cảm giác như trước mắt là trăm hoa đua nở, còn ngửi được mùi thuốc quen thuộc lẫn trong hơi thở của y, mùi hương thoang thoảng mà dễ chịu, trong nháy mắt đã át đi mùi máu vẫn lởn vởn quanh mình, nếu không phải A Cẩm nói không cho phép vết thương nứt ra, hắn thật muốn kéo bé cưng này vào lòng ôm thật chặt.
Sắc mặt Diệp Nham Bách tối sầm, không thèm để ý bộ dạng ngây ngốc của thái tử điện hạ, giật lại con trai mình, quay người cáo từ với hoàng đế.
Khánh Tông đế ngược lại rất thoải mái, lão hồ ly kia không vui, ông rất hài lòng, phất tay chuẩn cho hai cha con họ về nhà.
Vừa ra cửa điện, Diệp tướng bắt đầu lên lớp giáo dục con nhỏ: “Cục cưng, không được tùy tiện hôn người khác, nhất là thái tử điện hạ, chuyện này… nói tóm lại là không được hôn ai hết.”
Diệp Trọng Cẩm ngây thơ đáp: “Nhưng mà ca ca cũng hay hôn A Cẩm mà.”
Diệp tướng nghẹn lại, phiền muộn khắp người cuối cùng đã tìm được nơi phát tiết, ông hiện tại chỉ muốn nhanh chóng về nhà để bắt thằng lớn phạt quỳ từ đường, chép gia quy một trăm lần mới được ra.