Kinh Thành Về Đêm (Dạ Lan Kinh Hoa)

Chương 28: Đêm tuyết soi chiếu kinh hoa (1)



Tạ Vụ Thanh đưa cô đến cổng, Lâm Kiêu chuẩn bị thêm một chiếc xe khác, theo sau Hà Vị về tận nhà.

Cô chỉ mong có thể chậm vài phút, rất có nhã hứng đi dạo nửa vòng sân. Trên con đường lát đá nhỏ bên ngoài cửa lớn có một bụi trúc tía. Hà Vị giẫm lên từng chiếc lá rơi, không nỡ rời đi, nhìn chằm chằm cánh cổng.

Cuối cùng vẫn quên sơn lại.

Có điều như vậy cũng tốt, trong khe hở tróc sơn có chút tuyết đọng còn chưa tan, là cảm giác sinh hoạt bình dị. Lúc cô đang ngẩn người, cơ thể được áo khoác của anh bọc lấy, không hề che giấu sự thân mật của đôi bên, khiến người ta có cảm giác ỷ lại.

Anh thấy cô không đành, cười nói: “Bấy nhiêu đã là anh cầu mà không được, cô hai cứ xem như không chút lưu luyến, ném anh ở Bách Hoa Thâm Xử, trở về tự do tự tại đi”.

Cô bỗng dưng rất buồn, giống như cô thật sự ném anh ở đây vậy.

Tạ Vụ Thanh đi bộ tiễn cô ra ngoài đầu ngõ, đưa mắt nhìn cô lên xe. Hà Vị quay đầu, xuyên qua ô cửa phía sau từ đầu chí cuối vẫn thấy anh đứng trước ngõ, nhìn bóng xe rời đi.

Vừa vào trong viện, Hà Vị mượn cớ bên ngoài gió cát lớn, muốn tắm gội. Liên Phòng kỳ quái nhìn cô, sao chỉ mới một ngày đã muốn tắm tận hai lần, trước nay cô không có thói quen ấy, bên cạnh bồn tắm thu dọn váy áo bẩn, hết đếm lại đếm, tra xong lại tra, sao vẫn thiếu một cái nhỉ, là áo lót mặc bên trong…

Hà Vị tỏ ra khó hiểu, Liên Phòng ôm một chồng y phục hết sầu lại lo.

Công tử Tạ gia thật sự phong lưu thành tính. Mới lần thứ hai gặp mặt đã cởi xiêm y rồi, không thể quy củ ngồi uống với nhau một tách trà sao?

“Liên Phòng”, Hà Vị ngâm mình trong bồn sứ trắng nhẹ giọng gọi, “Lúc này chị thật sự muốn kết hôn”.

“Trước kia một người quan trọng là sơ gả tòng phụ, tái giá tòng thân [1]… Cả hai lần trước cô hai đều tuân theo ý tứ của người nhà, đến lần thứ ba mới tự mình lựa chọn, Nhị tiên sinh tuyệt đối sẽ không ngăn cản”, Liên Phòng tuy nói thế nhưng trong lòng khó tránh thấp thỏm, “Thật là vị công tử họ Tạ kia sao?”

[1] Đây là quan điểm lâu đời của dân gian ta, cho rằng “lần đầu con gái gả ra ngoài phải nghe theo ý kiến của cha mẹ, đến khi tái giá lần hai mới được tự quyết định theo ý mình”.

Trên mặt cô bị hơi nóng hun đến ửng hồng, nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.

Cô xoay người nằm sấp trên bồn tắm, nghĩ đến mấy vết thương cũ trên đùi, trên lưng anh.

Đêm nay cô ngủ không yên, đến rạng sáng hai giờ liền xuống giường bật đèn tường. Khấu Thanh ngủ ở giường đối diện cũng tỉnh giấc, nhẹ giọng hỏi: “Khát ạ?” Hà Vị dỗ cô ngủ tiếp, quấn áo choàng cổ lông bạch hồ đến thư phòng.

Khấu Thanh ôm chăn gấm tới. Cô lật sách xem đến bốn giờ, nghĩ anh sắp qua, quyết định chịu đựng một chút, không đi ngủ nữa. 

Trời tờ mờ sáng vẫn còn tĩnh mịch, tiếng chuông điện thoại chốc lát lại vang lên trong thư phòng, tim cô đập như sấm giật, tiếng động có thể đánh thức toàn bộ người trong viện. Cô kéo điện thoại đến gần, nhấc máy.

“A lô?” Cô thấp giọng hỏi, tim vẫn đập thình thịch.

“Là anh, Tạ Vụ Thanh”.

Đúng như dự đoán, thật là anh.

Cô nhẹ nhàng “vâng” một tiếng.

“Sao nghe máy nhanh vậy?” Anh ở đầu dây bên kia hỏi, “Điện thoại chắc là để trong thư phòng”.

“Em ngủ không được nên đến đọc sách, không để ý thời gian tới giờ”, cô gần như lặng lẽ nói, “Nghĩ anh sắp đến, cũng không định trở về ngủ nữa”.

Bên kia bất ngờ im lặng.

“Có phải có chuyện gì không?” Cô nhẹ giọng hỏi.

Qua lúc lâu, Tạ Vụ Thanh rốt cuộc nói: “Sợ là hôm nay phải lỡ hẹn rồi”.

Cô thấy hơi mất mát, cũng không phải vì hôm nay là mùng 8 tháng Chạp, mà đặc biệt do hôm qua, từ khi cô về nhà đều muốn nhanh gặp lại anh.

Toàn bộ cuộc gọi của anh trong kinh thành đều bị người khác nghe lén, điều đó hai người đã biết từ lâu.

Giờ phút này cũng không thể nhiều lời.

Bên kia Tạ Vụ Thanh có không ít người, anh cũng không nói nhiều, liền cúp điện thoại.

Một cuộc gọi điện khiến cô không còn lòng dạ nào đến Ung Hoà Cung nhận cháo. Trong thư phòng, cô không ngừng do dự, có nên hỏi thăm một chút về cuộc hoà đàm bắc nam cùng Hội nghị Quốc dân không.

Nhưng nghĩ lại thôi đi, lập trường của cô không nên quan tâm mấy chuyện đó, vẫn cẩn thận thì hơn.

Không ngờ, người đầu tiên báo tin cho cô, chính là Triệu Ứng Khác đúng giờ Ngọ đến bái phỏng chú hai.

Từ khi Triệu Ứng Khác làm phụ tá cho quân phiệt, hai người cũng ít giao tiếp qua lại. Có điều Triệu Ứng Khác vẫn trước sau như một, đối với chú hai vô cùng kính trọng, chỉ cần hắn ở kinh thành, ngày lễ hay tiệc năm mới đều luôn đến thăm hỏi một tiếng. Gặp chú hai xong, Triệu Ứng Khác lại đề nghị đến tây viện xem Hà Vị.

“Để anh ấy vào đi”. Hà Vị nghĩ một lúc, liền đồng ý.

Trực giác nói cho cô biết, Triệu Ứng Khác sẽ nói chuyện cô muốn nghe lúc này.

Cô sai người chuẩn bị trà, vừa dặn dò xuống thì Triệu Ứng Khác đã bước vào tây viện. Đông viện của Hà nhị gia do chú hai cùng đại công tử sinh thời ở, một trong ba toà viện lớn nhất là tây viện chỉ thuộc về một mình cô. Khi cô còn nhỏ, Triệu Ứng Khác thường xuyên lui tới, đối với từng kết cấu, cây cỏ hòn giả sơn trong sân đều vô cùng quen thuộc, hôm nay hắn vừa bước chân vào cửa viện, chuyện xưa chôn chặt bỗng như ùa về, hắn hoảng hốt đứng lại hồi lâu, cho đến khi Khấu Thanh đến mời hắn vào chính phòng, hồn phách hắn mới quay lại, lần nữa thẳng lưng đi vào.

Triệu Ứng Khác tới cửa, muốn cởi áo khoác tây trang, lại nghĩ lúc đi trên đường ra không ít mồ hôi, sợ áo sơ mi trong ướt đẫm sẽ không đứng đắn, vì thế bỏ qua ý nghĩ này, ngồi xuống cái ghế bên cạnh Hà Vị.

Khấu Thanh bưng một chén trà long nhãn hạt sen bước vào, Triệu Ứng Khác nhận lấy: “Thoáng cái lại đón năm mới, cũng sắp tới sinh nhật em rồi”.

Cô mỉm cười: “Anh đặc biệt đến tìm em, có phải có chuyện gì muốn nói không?”

Triệu Ứng Khác khẽ gật đầu, trước đặt chén cháo sang một bên.

“Những lời này trên đường đến đây anh đã nghĩ rất lâu”, Triệu Ứng Khác nói, “Vị Vị, em biết tính anh đó, anh luôn muốn nói thẳng”.

Cô gật đầu: “Được, anh nói đi”.

“Em nên khuyên Tạ Vụ Thanh nhanh chóng rời kinh”, Triệu Ứng Khác nói, “Càng sớm càng tốt”.

Hà Vị sửng sốt.

“Đêm qua có một chuyến tàu xuống phía Nam bất ngờ bị chặn lại, một vị tướng quân tên Tôn Duy Tiên đã mất liên lạc”. Triệu Ứng Khác nói tiếp.

Hà Vị nhớ ra vị tướng quân này, lúc ở Thiên Tân, hắn đã trêu chọc Tạ Vụ Thanh.

Cô còn nhớ người đó đeo một cặp kính, lúc nói chuyện luôn cười tủm tỉm, Tạ Vụ Thanh nói hắn đang du học ở trời Âu, vì hưởng ứng lời kêu gọi bắc phạt, vừa mới vất vả từ nước ngoài quay về tổ quốc…

“Lần này nam bắc hoà đàm không thành công, người trong mọi tầng lớp, từ chính trị gia thương nhân hay văn nhân, phàm là không ủng hộ quân phiệt đều lặng lẽ rời kinh, bao gồm cả các tướng lĩnh cùng ra bắc với Tạ Vụ Thanh”, Triệu Ứng Khác tiếp lời, “Nam bắc khai chiến là tất yếu, Tạ Vụ Thanh tay nắm trọng binh, từ lâu đã là cái tên nằm đầu danh sách ám sát. Hắn vốn có thể về thẳng từ Phụng Thiên, chứ không cần quay lại Bắc Kinh”.

Cô biết Triệu Ứng Khác sẽ không lừa mình. Nhưng cô không hiểu, vì sao Triệu Ứng Khác lại quan tâm đến an nguy của Tạ Vụ Thanh. 

Cô nhìn Triệu Ứng Khác: “Vì sao lại mạo hiểm nhắc nhở anh ấy?”

Triệu Ứng Khác đảo mắt sang Hà Vị, trầm mặc hồi lâu mới nói: “Quan hệ giữa anh cùng Tạ Vụ Thanh có chút sâu xa, hắn đã giúp đỡ một người bạn thân thiết của anh. Hôm đó anh đến Thiên Tân gặp hắn ở nhà Cửu tiên sinh cũng vì muốn xác thực chuyện này. Mấy năm nay làm phụ tá cho quân phiệt, anh tự có tính toán của mình, nhưng trong lòng anh, vẫn tuyệt đối không tin người tay nắm quân quyền. Những tướng quân tư lệnh, ai cũng nói bản thân vì đại nghĩa quốc gia, nhưng chẳng một ai thật lòng. Có thể nói đến tận giờ phút này, anh đối với vị Tạ thiếu tướng quân kia cũng không hoàn toàn tin tưởng. Nhưng ít nhất vì người bạn thân ấy, anh không muốn trơ mắt nhìn hắn chết ở đây”.

Hà Vị nhẹ gật đầu, không nói một lời.

“Vị Vị”, Triệu Ứng Khác thấp giọng gọi, “Em không tin anh sao? Thế nên, không muốn nói thêm gì khác?”

Cô ngẫm nghĩ, nói lời thật trong lòng: “Em tin lời anh nói. Nhưng em không chắc mình phải nói gì, không nên nói gì”.

Triệu Ứng Khác biết cô từ nhỏ đã đi theo Hà Tri Hành và Hà Nhữ Tiên, được dạy dỗ theo kiểu người thừa kế, làm việc luôn cẩn thận tỉ mỉ. Hắn hơi gật đầu, cầm chén sứ trắng lên, chậm rãi uống cạn đáy.

Đợi dùng hết cháo, người cũng cáo từ rời đi.

Sau khi Triệu Ứng Khác đi rồi, cô lăn qua lộn lại nghĩ đến tình cảnh của Tạ Vụ Thanh. Tuy nói cô luôn tin Tạ Vụ Thanh tính tình cẩn thận, nhưng cô vẫn lo lắng cho hành trình cùng an nguy của anh ở Bắc Kinh, cơm trưa cũng không ăn được hai miếng đã buông đũa.

Buổi chiều, chú hai sai người mang một tấm thiệp mời đến tây viện, là của thương hội Thượng Hải mời người trong Hà nhị phủ. Chiều thì đến Ngọc Hồ Trà Xuân Lâu ở Thanh Vân Các, tối đến Quảng Đức Lâu, bút lực cũng thật lớn.

“Gần đây trong kinh có rất nhiều khách quý đến đãi tiệc”, Quân Khương hỏi, “Cô hai có muốn đi không?”

Cô lắc đầu. Cô rất ít khi đến Thanh Vân Các, nơi đó đông người phức tạp, không đơn giản như rạp hát hay những vũ hội bình thường.

“Vẫn là nên đi ạ, tiên sinh nói, lần này có mời cả công tử Tạ gia nữa”. Quân Khương cười nói.

Cô ngẩn ra.

“Tiên sinh còn nói, hai người muốn gặp nhau không dễ, nếu có thể thì cứ đi đi”. Quân Khương học theo khẩu khí của Hà Tri Hành, ôn hoà nói, “Cho dù không có cơ hội nói chuyện, vẫn có thể thay đổi tâm tình”.

Cũng đúng, có thể gặp nhau đã là tốt lắm rồi.

Thanh Vân Các là nơi các nhóm khách văn nhã rất thích đi.

Vì nó cách Lưu Ly Xưởng không xa, rất nhiều người đến Lưu Ly Xưởng dạo xem xong sẽ đến Thanh Vân Các, thưởng trà dùng cơm, thỉnh thoảng còn có thể bắt gặp những vị giác nhi nổi tiếng trong hí khúc đến trà lâu biểu diễn. Ở đó có nhà hàng, câu lạc bộ sách, những cửa hàng cũ. Thưởng trà đến Ngọc Hồ Xuân, đãi khách đến Phổ Trân Viên, đây là hai nơi nổi tiếng nhất, trà lâu hôm nay được đặt bao hết chính là Ngọc Hồ Xuân.

Xe hơi chạy đến đường Dương Mai Trúc Tà, chính là cửa sau Thanh Vân Các.

Cô để hai gã sai vặt đợi ở bên ngoài, còn mình dẫn theo Quân Khương vào trong trà lâu. Khách mời đến đa phần là nam, phụ nữ rất hiếm gặp, con gái một mình đến đây như cô lại càng đếm trên đầu ngón tay. Trên sân khấu kịch của trà lâu đang xướng vở “Phàn Lê Hoa”.

“Cô hai muốn dùng Long Tỉnh hay vẫn là Bích Loa ạ?” Người phục vụ hỏi cô.

“Trà hoa quế đi”. Cô tự giác ngồi xuống bàn dành cho mình.

Không lâu sau, phó hội trưởng thương hội Thượng Hải đích thân đến đón: “Cô hai, ngưỡng mộ đã lâu”.

Hà Vị mỉm cười dịu dàng, đứng dậy chào hỏi: “Thương hội Thượng Hải là khách hàng lớn của chúng tôi, là tôi nên nói ngưỡng mộ đã lâu mới đúng”.

“Mới vừa rồi tôi còn cùng Tạ thiếu tướng quân nói về cô hai”, vị phó hội trưởng kia cười nói, “Trên chuyến tàu từ Thiên Tân trở về tôi đã muốn đến làm quen cô hai đây, chỉ tiếc ngày đó bên cạnh tướng quân có quá nhiều binh lính, không tiện hàn huyên”.

“Tạ công tử cũng ở đây sao?” Cô ra vẻ ngạc nhiên.

“Đang gặp khách”. Phó hội trưởng chỉ vào gian phòng nghỉ.

Hà Vị từ xa liếc nhìn gian trong một cái, muốn chờ anh gặp khách xong rồi nói tiếp.

Phó hội trưởng nói thêm hai câu, liền đi đón tiếp khách mới đến.

Lâm Kiêu tình cờ từ phòng nghỉ bước ra, Hà Vị sai Quân Khương đến gọi một tiếng. Lâm Kiêu nhìn thấy Hà Vị, lộ vẻ kinh ngạc vui mừng.

“Cô hai”. Lâm Kiêu đến cạnh bàn.

“Anh ấy đang gặp khách đúng không? Tôi chờ anh ấy xong việc rồi đến”.

Lâm Kiêu đè thấp giọng nói: “Cô hai nếu có cách ngăn cản thì càng tốt, công tử gia không muốn nhìn thấy mấy vị khách này”.

Hà Vị ngẩn người, thấy trong mắt Lâm Kiêu lo lắng, đoán được phía Tạ Vụ Thanh đã xảy ra chuyện gì, hẳn anh muốn ngồi một mình.

“Trong kia là ai?”

“Có hai đầu lĩnh phái quân phiệt, thêm phụ tá của bọn họ đưa một cô gái đến, còn có một vị vừa xuống đài…” Lâm Kiêu vốn không nghe hí khúc, không biết hình dung những kép hát nổi tiếng như thế nào, “Hí khúc tiên sinh, đang uống rượu trong đó”.

Hà Vị suy nghĩ một lúc, e là có người muốn giới thiệu kép hát nổi danh cho Tạ Vụ Thanh, anh không muốn tiếp xúc, nên mới bảo Lâm Kiêu nghĩ cách.

Cô tháo khuyên tai hồng ngọc của mình xuống: “Tìm một cái đĩa đi”.

Trong phòng nghỉ, Tạ Vụ Thanh không yên lòng cầm chén rượu, tay kia đút nghiêng trong túi quần quân đội.

“Một trong những người diễn ‘Phàn Lê Hoa’ nổi tiếng nhất chính là vị trước mắt đây”, một người phụ tá của quân phiệt cười nói, “Tối nay vốn định đến khách sạn Lục Quốc, tướng quân nếu muốn giữ hắn lại, chỉ cần nói một tiếng”.

Người đàn ông mặc trang phục diễn tuồng hai tay cầm một cái thương ngọc, đang muốn kính rượu Tạ Vụ Thanh, Lâm Kiêu liền bước vào, nâng cái đĩa sứ trắng lên, bên trong có một cái khuyên tai hồng ngọc.

Mọi người không hiểu gì.

Trong mắt Tạ Vụ Thanh chứa ý cười, cầm lấy khuyên tai kia, bỏ vào túi quần dài: “Đi mời cô hai đến đây”.

Lời này vừa thốt ra, mọi người đều vỡ lẽ, đúng là cái vị cô hai nhà họ Hà đã tới. Khuyên tai này tất nhiên là vì cô hai ghen tuông nên sai người đưa đến cho Tạ thiếu tướng quân thầm oán trách.

Lâm Kiêu thấy mọi người có ý muốn đi, trong lòng thầm khen, vẫn là phu nhân tướng quân tương lai có bản lĩnh.

Lâm phó quan cũng lui ra ngoài.

Rất nhanh, một mình Hà Vị vén rèm châu, chầm chậm bước vào.

Cô vừa nhìn thấy Chúc tiên sinh xướng khúc “Phàn Lê Hoa”, bất giác nở nụ cười, vị kép hát nổi tiếng này cô có quen biết, chính là bạn tốt của cô bảy. Ý cười của Hà Vị còn chưa tan, nhìn thấy một cô gái hơi nghiêng người đứng sau Tạ Vụ Thanh, tay cầm chén bạch ngọc, da dẻ trắng trẻo mịn màng, vô cùng thanh tú, ngay cả trang điểm cùng ăn mặc trên người cũng đều thuần một màu trắng…



Cô vừa ngước mắt, nhìn Tạ Vụ Thanh.

Tạ Vụ Thanh âm thầm thở dài.

Anh bảo Lâm Kiêu nghĩ cách đuổi đám người này đi, là vì bọn họ mang theo một cô gái như vậy đến. Tạ Vụ Thanh sợ chuyện này truyền đến tai Hà Vị, sẽ chọc cô không vui. Lâm Kiêu ngược lại “chăm sóc tận tình”, trực tiếp gọi Hà Vị đến cứu viện.

Một phụ tá vội vàng giải thích: “Đây là một người em gái bà con xa của tôi, luôn ngưỡng mộ thiếu tướng quân nên muốn gặp một lần. Mong cô hai đừng hiểu lầm tướng quân”. Bọn họ muốn kết bạn với Tạ Vụ Thanh, không phải muốn gây thêm phiền phức.

“Cô hai đã tới rồi, vậy chúng tôi đi trước đây’.

Mấy kẻ trong phòng dù không muốn cáo từ, cũng không thể không đi.

Lâm Kiêu đóng cửa giúp hai người.

Bọn họ đối diện nhau.

“Mấy kẻ đó từng nghe kể về em lúc ở Phụng Thiên”, Tạ Vụ Thanh mở lời, “Tự ý suy đoán sở thích của anh nên mang cô gái kia đến. Chuyện này, anh thật sự không biết”.

“Thiếu tướng quân thật có phúc”. Cô nhẹ giọng nói, nhìn như bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng ngoài ghen tuông thì không còn gì khác.

Tạ Vụ Thanh ngồi xuống ghế.

Cô lườm anh.

Tạ Vụ Thanh nói: “Trước lúc em tới, anh đang nghĩ cách làm sao tống cổ bọn họ đi”.

Hà Vị ngồi xuống cạnh anh, mang theo lòng ghen tị đáp lại: “Nếu em đến trễ một chút, không chừng chén rượu kia anh đã uống rồi”.

Dứt lời không thấy anh lên tiếng, cơn ghen càng đậm.

Tạ Vụ Thanh nhìn cô, muốn nói gì đó, còn chưa nghĩ xong. Lâm Kiêu đã bưng trà hoa quế đi vào, nhìn thấy hai người đều không mở miệng, nhỏ giọng nói với Hà Vị: “Tướng quân bị thương”.

Tạ Vụ Thanh không kịp ngăn lại, Hà Vị hoảng sợ, nhìn chằm chằm anh.

“Cô hai đau lòng thương ngài, đừng tức giận”.

Lâm Kiêu lập tức ra ngoài.

“Sao lại gạt em?” Cô không còn lòng dạ ghen tuông, muốn tìm vết thương của anh.

Tạ Vụ Thanh nhẹ nắm cổ tay cô: “Không nghiêm trọng lắm”.

Trong mắt Hà Vị vừa đau lòng lại vừa khổ sở, Tạ Vụ Thanh không cách nào che giấu nữa, anh cởi bỏ quân phục, lộ ra áo sơ mi bên trong. Cách một lớp vải mỏng, có thể nhìn rõ băng gạc trắng quấn quanh thắt lưng anh thành nhiều vòng.

Đêm qua bị tập kích ở khách sạn Bắc Kinh, anh dùng vết thương này đổi lấy mạng của một người đồng liêu, cũng không tính thiệt thòi. Chuyện đó anh không muốn lừa dối Hà Vị, cũng không giấu được cô, chỉ muốn đợi qua hai ngày tịnh dưỡng cho thương tích lành lặn một chút sẽ nói cho cô biết.

Tạ Vụ Thanh nhác thấy trong mắt Hà Vị đỏ hồng, thấp giọng an ủi: “Lẩn trốn mưu sát đối với anh mà nói là chuyện bình thường, không có gì quan trọng. Lần sau sẽ cẩn thận một chút”.

Cô đau lòng nhìn thắt lưng anh, làm sao cẩn thận? Muốn cẩn thận thế nào?

Có bao nhiêu người một lòng vì nước đến chết cũng không rõ ràng… Có kẻ muốn giết anh, ngày đêm tìm sơ hở, rồi sẽ có lúc thành công.

Anh thấy Hà Vị khổ sở không chịu nổi, trấn an cô: “Nếu lỡ không may cũng không có cách nào phòng ngừa vẹn toàn, chỉ cần nghĩ đến, bọn họ có thể cải trang thành công nhân, nông dân hay học sinh gì đó, lẩn trốn vào bất kỳ chỗ nào cũng được cả. Nhưng anh không thể cái gì cũng không làm, người nào cũng không gặp, nơi nào cũng không đi. Đã bước lên con đường này, không thể lựa chọn được”.

“Anh là đang an ủi người khác sao?” Cô uỷ khuất hỏi anh, trong lòng càng thêm buồn khổ.

Hình như đúng thế, không giống an ủi người khác.

Tạ Vụ Thanh hiểu ra, ngược lại cười: “Nào”.

Anh định ôm cô ngồi lên đùi.

Hà Vị biết anh muốn cô quên đi chuyện này, nhẹ đẩy tay ra: “Anh đang bị thương”.

Anh giữ chặt tay cô, Hà Vị sợ ảnh hưởng đến miệng vết thương của anh, không dám rút mạnh về, cẩn thận ngồi xuống đùi anh, tựa lưng vào mép bàn, cố gắng không đụng đến thắt lưng anh.

“Đêm qua để quên thứ gì trên giường?” Anh cười hỏi cô.

Hà Vị không lên tiếng… Là cô cố tình, để lại một cái áo lót cho anh.

“Vị Vị hình như quen thói để quên đồ của mình trong phòng anh hửm?”

“Không phải bây giờ”. Cô nhỏ giọng đáp.

“Vậy à”. Anh lại cười.

Anh nói theo: “Nghĩ lại đi”.

Hà Vị nghĩ thế nào cũng không ra, lắc đầu. Đoán chừng Tạ Vụ Thanh đang trêu ghẹo cô.

Tạ Vụ Thanh cười, không nói tiếp.

“Anh chuẩn bị khi nào đi?” Cô không muốn để Tạ Vụ Thanh biết Triệu Ứng Khác tìm cô nói chuyện, chỉ mượn cớ anh bị thương để bàn bạc, “Nơi này không thể ở lâu, vẫn nên nhanh chóng quay về cho an toàn”.

Tạ Vụ Thanh nhìn vào mắt cô, cười hỏi: “Tối qua để lại áo lót, hôm nay đã muốn đuổi anh đi rồi à?”

“Nói chuyện nghiêm túc”. Cô lo lắng sốt ruột.

Anh hơi trầm ngâm, giải thích với cô: “Về công về tư, bây giờ anh đều không thể đi. Về công việc, đoàn đại biểu cùng chính phủ quân phiệt không thể nói chuyện được nữa. Quân phiệt đang chuẩn bị cho Hội nghị Quốc dân, mà đoàn đại biểu cũng phải lo liệu Hội nghị Quốc dân. Vì chuyện này, anh phải ở lại thêm một thời gian nữa”.

Cô nhẹ gật đầu.

“Về chuyện riêng, anh muốn cùng em ăn tết”. Anh cuối cùng nói.

Ngày tết quan trọng nhất của người Trung Quốc, năm nay so với mọi năm càng đặc biệt hơn, hai người vừa mới quyết định chuyện hôn sự, anh không muốn vội vàng rời đi.

Ngoài cửa có người cười hỏi Lâm Kiêu, có phải Tạ thiếu tướng quân đang gặp cô hai không, quên mất còn rất nhiều khách khứa bên ngoài.

Hà Vị biết anh phải mở cửa tiếp khách, lại không nỡ để anh phải mang thương tích đi nói chuyện xã giao.

Hai tay cô siết chặt bàn tay Tạ Vụ Thanh, đau lòng chà sát vào nhau, sau đó áp lên mặt mình. Tạ Vụ Thanh dán mu bàn tay lên mặt cô, nhẹ giọng nói: “Đừng đau lòng, anh không sao đâu”.

Ai nói không sao chứ. Cô cúi đầu, lần nữa nắm chặt tay anh.

“Tối nay đến Quảng Đức Lâu xong, anh sẽ về viện em ở”, anh khoác áo choàng tướng quân bên ngoài, che lại áo sơ mi cùng băng gạc trắng bên trong, mỉm cười nói, “Có điều hôm nay cả người thương tích, chỉ có thể ôm em ngủ một đêm thôi”.

— HẾT CHƯƠNG 28 —