Năm 1933, không quân Nhật tấn công vào Sơn Hải Quan.
Quân canh giữ chống cự quyết liệt, lấy nợ máu cố thủ.
Không lâu sau, Sơn Hải Quan bị vây khốn.
Cùng năm đó, Nhiệt Hà cũng rơi vào thế giằng co.
Trên bàn làm việc của công ty vận tải đường thuỷ có một tập báo.
Trang nhất in tấm ảnh trắng đen Sơn Hải Quan bị quân địch oanh tạc, bên cạnh là chính phủ Nam Kinh ký kết “Hiệp ước Đường Cô” bao gồm những điều khoản giống như nỗi nhục đất nước mất chủ quyền, cho phép phi cơ của người Nhật Bản tuần tra quanh Vạn Lý Trường Thành, không khác gì đang chắp tay dâng ba tỉnh Đông Bắc và Nhiệt Hà cho chúng.
Cô nhớ đến Trịnh Độ.
Lần này vận chuyển vật tư kháng chiến đến trường thành có gặp được người trong nghĩa quân.
Họ nói Trịnh Độ đối mặt với quân Nhật điên cuồng tiến công, nhưng binh lực yếu ớt, trong khoảnh khắc cuối cùng vẫn nửa bước không lui, hắn vứt bỏ quân trang, chỉ còn độc sơ mi trắng, nắm chặt súng nhảy vào trận địa quân địch.
Nếu hắn nhìn thấy cảnh tượng ba tỉnh Đông Bắc và cả Nhiệt Hà bị vây khốn thì không biết sẽ nghĩ thế nào.
Hà Vị xếp gọn tập báo, thả vào một ô vuông nâu đỏ.
Giá để sách báo được chuyển đến từ Bách Hoa Thâm Xử.
“Trên trường thành tướng sĩ hy sinh nhiều như vậy, xương cốt chưa lạnh mà bọn họ đã ký hiệp ước đình chiến, muốn dâng Nhiệt Hà cho người ngoài”, cô nhỏ giọng nói, “Cắt đất nhanh hơn bất kỳ ai khác”.
“May mắn có tin tốt, trong lần thứ tư bao vây tiêu diệt địch thì hồng quân thắng lớn.
Họ kêu gọi tạm dừng nội chiến, sẽ ra bắc kháng chiến chống Nhật”.
Triệu Ứng Thăng nói.
Quả thật chỉ có duy nhất một tin tốt.
Tháng Sáu bước vào đầu hạ.
Trong thành Bắc Bình một màu xanh mơn mởn bao trùm, cô một mình bước ra từ căn tứ hợp viện của công ty vận tải, lúc này trời đã về khuya.
Nương theo ánh trăng, cô nhìn chằm chằm sư tử đá điêu khắc trước cửa viện, viên châu ngậm trong miệng đã sớm bị đám trẻ con sờ đến trơn bóng.
Xe dừng trước mặt, cô ngồi vào trong: “Đến Bách Hoa Thâm Xử đi”.
Lúc nãy khi xem báo, trong đầu cô liên tục nhớ đến căn viện nhỏ ở Bách Hoa Thâm Xử.
Xe đi qua cổng Đức Thắng Môn, cô hơi tựa vào ghế ngồi, nhìn bóng thành cao lớn dưới ánh trăng.
Phía nam trường thành, chính là Bắc Bình.
“Bắc Hoa Thâm Xử không có ai, cô hai có muốn gọi vài người đến không?”
“Không cần đâu”, cô nhẹ giọng đáp, “Lâu rồi không đến, chỉ muốn yên tĩnh ngủ một đêm ở đó”.
Tài xế không nhiều lời.
Dáng vẻ ngõ nhỏ vẫn không đổi, con đường đất hẹp dài bên trong không một ánh đèn.
Ngược lại khiến bóng trăng càng thêm sáng rõ.
Cô nhớ mỗi lần đi qua con đường này, luôn có một khoảng sân mở rộng cửa, giống căn nhà hiếu khách.
Tối nay cũng thế, cô hứng thú dừng bước trước nhà, trông thấy bóng dáng một người vợ trẻ đầu búi tóc, tay ôm đứa bé sơ sinh, hỏi vọng vào phòng người chồng, có ra ngoài giếng lấy nước chưa?
Cô quên mất, nếu không ai nói, cô cũng phải một mình ra ngoài giếng lấy nước.
Hà yeutruyen.net Vị lấy chìa khoá từ ngực áo, đến trước sân nhà mình, mở cửa.
Đẩy cổng viện, bên trong một mảnh im lìm.
Năm ngoái ông bác mất.
Biết được nguyên quán ở Thừa Đức nên cô cố tình sai người đưa di hài ông bác hồi hương.
Thừa Đức nằm ở Nhiệt Hà, nay đã rơi vào tay Nhật, muốn tảo mộ cũng khó khăn.
Chỗ này hiện không ai sinh sống, đúng giờ Quân Khương sẽ tạt qua để quét tước dọn dẹp.
Cô vào phòng chính, đang định chốt cửa thì chợt nhớ ra, cổng viện đã khoá, cũng không cần khoá thêm một lớp làm gì.
Thế nên tiện tay cô lấy cái ghế gỗ chặn trước cửa.
Không chỉ lười tắm mà đến quần áo cũng chẳng buồn thay, chỉ ngủ một đêm, sáng mai quay về Hà phủ rồi tính tiếp.
Hà Vị ôm gối đầu cùng chăn gấm trong rương ra ngoài, trải phẳng trên giường.
Sau đó pha một tách trà nhuận họng, nằm xuống đệm chăn.
Mấy ngày qua vì bận sắp xếp vận chuyển các bác sĩ ở bệnh viện và thương binh nên không ngủ đủ giấc, mặt vừa áp xuống gối đã đi vào mộng.
Trong mơ hồ cô bị đẩy đến hồ sen ở Tích Thuỷ Đàm, chú hai đang phe phẩy quạt giúp cô thổi hơi nóng, dịu dàng nói: “Tứ Cửu Thành này, lúc nào cũng có kẻ muốn chiếm giữ, ngày xưa là người man di, hiện tại là liên quân tám nước.
Họ cho rằng đây là thủ đô, chỉ cần chiếm đóng, đốt sạch, phá bỏ là có thể rút hết căn cơ của Hoa Hạ chúng ta.
Nhưng thật đáng tiếc, bọn chúng không hiểu người Trung chúng ta biến hoá thích nghi không ngừng, mấy ngàn năm qua, có nơi nào là chưa từng trở thành thủ đô? Thủ đô ở đâu không quan trọng, thứ quan trọng nhất chính là huyết mạch đời đời”.
Gió thành cổ hoà lẫn hương sen, thổi mát rượi khuôn mặt cô gái nhỏ.
Lâu rồi Hà Vị không nằm mơ thấy chú hai, trong lòng biết rõ là mộng nhưng vẫn không muốn tỉnh.
Cho dù mơ màng lim dim, chỉ thấy chăn quá nóng, cô lại mang hồn phách của mình nương náu vào thân thể lúc bé, mỉm cười nhìn chú hai.
“Loảng xoảng” vang lên, cô bừng tỉnh giấc, từ trên giường bật dậy.
Bên ngoài rèm châu, có bóng lưng cong cong đang nâng ghế ngã dưới đất.
Hà Vị ngừng thở, nhờ ánh trăng mỏng manh bên ngoài, cách một tấm rèm châu im ắng, nhìn chằm chằm người đang dọn cái ghế đằng kia.
“Tướng quân?” Có người bên ngoài hỏi han, lo lắng an nguy.
“Không sao”, anh đáp lời người đó, “Vợ tôi để đồ sai vị trí thôi”.
Anh không chú ý phòng trong, đi theo hướng quen thuộc đến bức tường dán đầy ảnh chụp để tìm đèn bàn.
Lần trước khi Hà Vị chuyển nhà đã mang hết đèn trong phòng đi.
Anh tất nhiên không tìm được, chỉ đứng tại chỗ vài giây rồi cởi áo khoác tây trang đặt lên ghế, sau đó đi về phía rèm châu.
Hà Vị như thể còn trong mộng, hoặc cô không dám xác thực đây là mơ hay tỉnh, cô muốn ghi nhớ hết thảy những gì đang xảy ra.
Tay của anh, giống như trong quá khứ, lặng lẽ vén rèm châu.
Khắp phòng ngập tràn ánh trăng, anh thong thả dừng bước.
Diện mạo mờ mịt nhưng cũng thật rõ ràng, cô có thể cảm nhận được ánh mắt của anh, giống như trong quá khứ, dán chặt lên người mình.
Giống như Sát Hải vẫn tồn tại trong Tứ Cửu Thành, không đổi thay, ánh sáng trong đôi mắt của anh chưa bao giờ suy suyển.
Hà Vị hít thở nhẹ nhàng, không chớp mắt, nước mắt chực trào ra.
“Vừa nãy…” Cô nghẹn ngào, giọng đặc quánh, “Cứ tưởng…”
Nước mắt rơi trên người.
Tạ Vụ Thanh trầm mặc, đi đến cạnh giường, Hà Vị đột nhiên bừng tỉnh, xốc chăn, mặc kệ chân trần đón lấy cánh tay của Tạ Vụ Thanh vươn tới, ôm thật chặt.
Toàn bộ nước mắt cô thấm ướt áo sơ mi của anh, hít một hơi thật sâu, rất muốn kìm nén xúc động nhưng lại không cách nào ngăn được.
Ơ động đất à, đấy là quảng cáo web đang đi lên
Hơi thở đàn ông phả lên mặt cô, giọng nói trầm thấp: “Vốn định sớm mai mới đến tìm em”.
Hiện tại đã 5 giờ, chỉ còn chưa đầy nửa tiếng thì trời sáng.
Hà Vị ôm anh, hoàn toàn không còn dáng vẻ của một Hà nhị tiểu thư nắm quyền cao chức trọng trong tay, nước mắt không ngừng trào ra, nửa ngày không nói nên lời.
Tạ Vụ Thanh cũng siết chặt cô, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi: “Là anh không tốt, không nên đợi tắm rửa, cạo râu sạch sẽ rồi mới đến gặp em.
Đáng lẽ anh nên đi thẳng đến Hà phủ tìm người mới phải”.
“…Anh đến Hà phủ”, cô nức nở, giọng oán trách, “Mới không gặp được em đấy”.
Anh bị cô trêu cười rộ lên, tiếng cười ẩn thấp vô cùng vui vẻ.
Hà Vị ngẩng đầu, quan sát mặt anh.
Nương theo ánh trăng, chăm chú nhìn kỹ, người đàn ông này quả thật hao gầy hơn nhiều.
Khuôn mặt râu lún phún chưa kịp cạo sạch, vẫn mang dáng vẻ của một lữ khách trải qua mưa gió đường xa trở về.
Theo thời gian dài sinh sống ngoài chiến trường, từ trong cốt cách anh tỏa ra sức uy hiếp ngày càng nặng nề, nhưng chung quy vẫn gầy vô cùng.
Chính vì khuôn mặt gầy nên hốc mắt càng sâu, lộ ra sóng mũi cao thẳng.
Tạ Vụ Thanh bị cô nhìn chăm chú mà bật cười: “Mỗi lần em nhìn như thế đều làm anh có cảm giác như trở về thời hai mươi mấy tuổi”.
Năm đó khi mới quen biết cô, anh vẫn là một tướng quân tuổi thanh niên.
“Nói đúng hơn là, mỗi lần cô hai nhìn Tạ mỗ đều khiến Tạ mỗ không nói nên lời”, anh nhỏ giọng, “Giống năm đó mới gặp gỡ, lúc nào cũng phải đắn đo xem nên nói điều gì mới thu hút sự chú ý của em, mà không khiến em ghét bỏ anh”.
Hà Vị mềm lòng, lần nữa siết chặt anh, vùi mặt vào cổ anh.
Ngoài cửa sổ gió thổi tới sau lưng lạnh toát.
Khi nãy gặp lại nhau, vì quá khẩn trương khiến mồ hôi đổ đầy lưng.
“Trời còn chưa sáng, ngủ thêm chút đi”.
Anh thì thầm.
Cô cho rằng Tạ Vụ Thanh bôn ba đường dài nên mệt mỏi, liền gật đầu đồng ý, cùng anh nằm xuống giường.
Trong bóng tối, tay người đàn ông men theo mành giường tìm kiếm dây treo.
Dây thừng đong đưa trong tay, chưa bao lâu, hai bên mành giường đều bị buông xuống.
Hà Vị mê man chỉ biết mở to mắt nhìn anh hôn khẽ lên môi mình, ôm chặt eo thon, cô ngã xuống chăn gấm, thầm nghĩ, sao không hỏi han anh một câu, hỏi xem rốt cuộc chuyến này vì sao anh lại về, khi nào đến, khi nào lại đi… Nhưng cô mơ hồ nghĩ, vợ chồng xa cách lâu ngày gặp lại, dù sao cũng phải thân mật một chút.
Tướng quân nghiêm khắc đến đâu, cũng chỉ là cơ thể máu thịt.
Tạ Vụ Thanh vừa ôm vừa hôn cô, cảm nhận được cánh tay Hà Vị chủ động vòng qua sau cổ.
Anh nương theo chút ánh sáng mỏng manh xuyên qua mành giường, nhìn người phụ nữ đã lâu không gặp.
Máu trong người bất chợt dâng trào, là biểu hiện của một người bình thường có thất tình lục dục, mái tóc dài thơm hương của cô ngày càng lan toả, chiếm trọn lòng anh.
“Sao lại ngủ ở đây?” Giọng anh khàn khàn, cọ chóp mũi quanh mày cô.
Anh quan sát cách bày biện trong phòng, không giống như có người thường xuyên ở, đoán có lẽ cô nhất thời nảy sinh hứng thú.
Hà Vị không đáp, chỉ im lặng nhìn anh, xem xét một lát, thân mật nhắm mắt lại.
Bởi do chiến sự.
Cô sợ ngày sau Bắc Bình bất ổn, bản thân cô không thể không theo tàu chở khách đến Hồng Kông, Ma Cao trú tạm.
Sợ rằng không hẹn ngày gặp lại.
Tạ Vụ Thanh và cô giống như quay về đêm tân hôn đầu tiên.
Đến khi chân trời nhuộm một màu trắng, ánh mặt trời hửng sáng, chăn gấm đều đã bị vò nhăn nhúm khó coi.
Cô vươn cánh tay ra ngoài, muốn lấy tách trà đặt trên ghế nhỏ cạnh giường.
Cô nhớ tối hôm qua mình có đặt nó ở đó.
Tạ Vụ Thanh nhanh hơn cô một bước, đặt tách trà bên môi cô.
Hà Vị nhấp ngụm nhỏ, lười nhác mỉm cười nhìn anh, nhỏ giọng thầm thì: “Lúc này mới có cảm giác được gả cho người ta”.
Anh cũng cười, đặt tách trà xuống chỗ cũ: “Uống một ngụm nước đã vui vẻ thế này à?”
Hà Vị nửa đùa nửa thật “Vâng” một tiếng, nói nhỏ: “Câu này không thể lọt ra bên ngoài, không ai biết chúng ta kết hôn.
Cũng không thể nói với người nhà, bọn họ sẽ lo lắng cho em.
Hình như chỉ có thể nói với anh… Lúc trước anh rời đi, em có xuống phía Nam, trên đường đi nghĩ, từ lúc chúng ta kết hôn đến nay, cũng chưa từng có một ngày chung sống đúng nghĩa.
Đợi khi gặp lại, nhất định phải bù đắp”.
Tay Tạ Vụ Thanh còn đặt trên ghế nhỏ, hơi sững lại rồi rút về.
Ngón tay cái của anh vuốt ve khuôn mặt cô: “Lúc trước từng muốn cho em danh phận.
Hiện tại danh phận đã cho, nhưng vẫn làm em thiệt thòi nhiều”.
Hà Vị híp mắt, quan sát người đàn ông gần ngay trước mặt.
“Không thiệt thòi”, cô nói, “Ngược lại em thấy anh thật vất vả, vừa có vợ vừa có con lại muốn một mình sống trên chiến trường”.
Trong mắt Tạ Vụ Thanh hiện lên ý cười.
Suốt một năm qua anh luôn hướng về chiến sự phía Bắc, trong lòng trăm mối sầu lo, từ lâu đã không nhớ vui sướng là cảm giác thế nào.
Vừa có vợ vừa có con, nguyên nhân khiến anh càng thêm muốn chiến đấu một trận.
Trong quá khứ anh xông pha vì nước vì dân, hiện nay là vì nước vì dân, cũng vì gia đình.
Vì bản thân, vì vô số vợ con của những người nô lệ mất nước.
Hà Vị thấy trời đã sáng, cho rằng tất cả cấp dưới của anh đều ở trong viện, mà tướng quân lúc này không rời giường thì thật kỳ cục.
Không ngờ Tạ Vụ Thanh ở cạnh cô chỉ biết tuỳ ý chính mình, chưa bao giờ thay đổi.
Anh theo thói quen xuống giường, đi đến đa bảo cách ở góc tường, tìm được thuốc lá và hộp diêm trong dĩa sứ trắng.
Sau đó quay lại hút nửa điếu thuốc rồi trở về trên giường.
Hà Vị lim dim, trên môi phảng phất độ ấm nhè nhẹ, cô cảm nhận rõ ràng anh đang cúi xuống hôn cô, đè nặng hai cánh môi.
Giống như năm đó ở Thái Phong Lâu, anh dịu dàng từ tốn dừng lại trên môi cô, dùng hơi thở ấm áp bao lấy toàn bộ tâm hồn cô.
Hà Vị chờ một lát, chờ đến mất kiên nhẫn, vừa định mở mắt ra, Tạ Vụ Thanh dường như đọc được suy nghĩ trong lòng cô, anh cười.
“Sự kiên nhẫn của cô hai, giống hệt trong quá khứ”.
Anh cúi xuống bên tai cô, thấp giọng cười nói.
Hà Vị không muốn mở miệng.
Anh bèn thấp người, hoàn toàn chiếm lấy môi cô, dẫn dắt cô chìm đắm trong từng cái mút mát của nụ hôn… Ánh sáng xuyên qua rèm giường len lỏi vào khoảng không, chiếu xuống mi mắt cô.
Giống như một vầng hào quang ảo diệu của những sắc vàng, sáng, tối đen xen trần trụi sau lưng anh.
Tạ Vụ Thanh hôn xong, im lặng ôm cô, chờ một lát mới mở miệng: “Trên đường ra Bắc, lúc đến trạm giao thông ở Thượng Hải từng bắt gặp Đặng Nguyên Sơ.
Hắn nói sủi cảo em gói rất ngon”.
Sao đột nhiên lại nhắc đến sủi cảo?
Chờ Tạ Vụ Thanh lần nữa rời giường, ra ngoài gọi cảnh vệ chuẩn bị nước tắm, cô nằm trên chăn gấm suy nghĩ dần rõ ràng, từ lúc kết hôn đến nay, Tạ Vụ Thanh chưa từng ăn thử sủi cảo do đích thân cô làm.
Không phải vì luyến tiếc một đĩa sủi cảo, mà vì sợ rằng sinh ly tử biệt bất cứ lúc nào không còn cơ hội thưởng thức.
Một người đàn ông thuở thiếu thời tòng quân, từ lâu yeutruyen.net đã quên mất cách biểu đạt tình cảm mềm mại nơi đáy lòng.
Đây là nỗi nhung nhớ mà anh không cách nào nói ra ngoài miệng..