Kinh Thành Về Đêm (Dạ Lan Kinh Hoa)

Chương 69: Hồn Anh Hùng Máu Tế Đỏ 2





Hoàng hôn buông xuống, ánh sáng hắt vào chính điện càng thêm u ám.
“Có cần thắp đèn không?” Một người cô hỏi.
Lời nói khiến Hà Chí Trăn bừng tỉnh, hộp diêm trong tay đã sớm bị bóp nát, méo mó lõm xuống.
“Không cần đâu”, Hà Vị đáp thay cô ấy, “Chuẩn bị ra ngoài dùng bữa chay rồi”.
Nhóm trẻ con đứng ngồi không yên, thấp giọng trò chuyện với nhau, bọn họ nóng lòng muốn ăn thử món chay này.

Cả đám ngồi suốt 2 giờ trong chính điện, đã không còn nhẫn nại.

Mẹ Hà Vị lại giống như pho tượng bằng đất bày trí trong những ngôi miếu ở kinh thành, nhận hết hương đăng trà qủa nhưng lại im phăng phắc không tiếng động.
“Đốt thêm đi”.

Mẹ nhỏ giọng.
Hà Chí Trăn ngạc nhiên nhìn mẹ, đây không khác gì kéo dài thời gian ngăn cản cô rời đi.
“Đốt đi”.

Mẹ lặp lại.
Hai tay Hà Chí Trăn nắm chặt hộp diêm.
Hà Vị nhấc ấm trà, chậm rãi rót vào tách.
Nhóm thiếu nữ không chịu nổi sự buồn tẻ trong chính điện, mắt liếc nhau, ngầm hiểu ý đứng dậy, một trong số đó định mở miệng, hai tiếng súng vang lên bất ngờ phá tan sự tĩnh lặng.
Hộp diêm rơi trên chân, sắc mặt lập tức thay đổi.
Trong chính điện vô cùng hỗn loạn, nhóm đàn bà phụ nữ chấn động, nhanh chóng rời khỏi ghế, hoảng hốt nhìn về phía cửa, lại không dám nhúc nhích.

Hai cánh cửa chính điện khép kín, giống như có thể ngăn cách nỗi sợ hiện tại, không ai dám chạy ra ngoài, càng sợ có bóng người lao tới.

Ngoại trừ lão phu nhân đi lại bất tiện, còn có Hà Vị buông ấm trà, những người khác không ai không hoảng.
Hà Chí Trăn kìm lòng không đặng bước lên 2 bước.
“Lúc mới lên núi nghe nói có người muốn tiêu diệt thổ phỉ”, Hà Vị mở miệng, “Đám thổ phỉ ở quan ngại nhân lúc Nhiệt Hà bị chiếm đã trốn vào trong này”.
Hà Chí Trăn quay đầu, lo sợ nhìn chằm chằm Hà Vị.
“Biết tin này sớm, tôi đã thuê người bảo vệ chùa Bích Vân, không cần quá lo”, Hà Vị đối diện Hà Chí Trăn, “Mấy tên đạo tặc hèn nhát cũng không sợ gây nên sóng gió gì”.
Hôm nay Hà Vị đến đây không son phấn, quanh người trắng muốt không đeo trang sức, khác yeutruyen.net biệt hoàn toàn với đám phụ nữ trong chính điện.
Mà giờ phút này, trong ánh chiều tà hoàng hôn buông xuống bên cửa sổ chính điện, phảng phất như mặt trời đang vẽ một tầng phấn hồng trên mặt cô, đẹp như hoa đào, tròng mắt trong trẻo linh động: “Chị đừng đứng sợ như vậy, không bằng ngồi xuống để lòng an ổn hơn”.
“Lúc này tuỳ tiện xông ra ngoài, lỡ như không may bị liên luỵ, lại ảnh hưởng đến bọn trẻ”.

Cô nhẹ giọng khuyên.
Tay chân Hà Chí Trăn tê dại, đã lường trước những gì Hà Vị nói.
Đầu gối cô cứng nhắc, không cách nào động đậy, không thể đi lên càng không cam tâm ngồi tại chỗ.
Cửa chính điện bị đẩy ra, một gã sai vặt chạy vào, nói bên ngoài có lệnh nhóm phụ nữ cứ ở trong chính điện, không được đi lại lung tung.

Đám người đứng đầy chính điện lúc này mới quay lại chỗ ngồi.

Cũng không dám trò chuyện vui vẻ như trước, bọn họ im phăng phắc, trầm mặc nhìn nhau.
“Thắp đèn đi”.

Hà Vị phân phó.
Bọn tỳ nữ cũng sợ hãi, vội vàng chạy đến giá cắm nến, thắp từng ngọn đèn.
Ánh lửa nảy lên, soi sáng những bức bích hoạ Đức Phật treo đầy vách tường chính điện.

Trong luồng sáng đong đưa, dung nhan tượng Phật tựa như biến hoá, uy nghiêm dõi mắt quan sát chúng sinh.
Ngoài điện lặng tiếng súng.
Mấy lần Hà Chí Trăn định châm thuốc cho mẹ nhưng tay run phát sợ.

Dưới ánh nến lung linh, Hà Vị bình thản nhấp trà, uống xong một tách, cửa điện lại mở ra, một gã sai vặt tiến thẳng đến trước mặt Hà Vị, cung kính nói: “Ông ba mời cô hai qua đó”.
Hà Vị gật đầu, đi theo gã sai vặt.
“Hà Vị”.

Hà Chí Trăn bất chợt gọi tên cô.
Hà Chí Trăn dõi theo bóng cô, mãi một lúc không nói.

Cô không cách nào nói ra lời đại nghịch bất đạo trước mặt người trong điện.
Nhưng đối với em gái ruột thịt, nhiều năm qua cô vẫn không cam lòng.

Nhớ lúc nhỏ khi cô và Hà Vị quen biết Triệu Ứng Khác, yeutruyen.net trong mắt người ngoài, cậu cả Triệu gia nổi danh khắp kinh thành đem lòng yêu sâu sắc em gái cô, vốn tưởng định sẵn sẽ trở thành em rể, không ngờ duyên nợ thế nào lại biến thành chồng cô, trong chuyện đó cô tính toán không ít… Vợ chồng chung sống bao lâu, cũng không bằng thanh mai trúc mã mấy năm…
Hà Chí Trăn nhìn dáng vẻ Hà Vị, lại nhìn cái bóng dưới đất của cô, đan xen nhiều bóng đen hỗn loạn của đám người trong điện.
Tuy lòng cô không mưu tính nhiều như Hà Vị nhưng ít ra lúc này cô đoán được, cha của đám trẻ đã hung hiểm vô cùng.

Thế cục đã định, cô cắn răng, chỉ có thể thừa nhận cha bọn trẻ đã cởi quân trang, rời quân đội thành thương nhân…
Nương theo ánh trăng cùng bóng nến, Hà Vị rời khỏi chính điện.
Cô bước ra từ cửa son khắc hoa, nhìn nhóm chú bác các phòng Hà gia đều tụ lại một chỗ, mấy người họ bình thường đau ốm liên miên do hút thuốc phiện quá nhiều, đứng cùng nhau trông càng thêm uể oải, dù là béo gầy hay mặt dài ngắn đều mang dáng vẻ giống hệt nhau.
Bất chợt Hà Vị nhớ lại lúc nhỏ lần đầu gặp chú Hai, ông cũng đứng sau cánh cửa khắc hoa.


Lúc đó chú Hai vừa du học nước ngoài trở về, đang đứng “nghe” trưởng bối dạy bảo.

Còn cô nấp phía sau cánh cửa màu đỏ nhìn chăm chú cậu Hai khác hẳn những người trong gia tộc… và cả sự tích kinh thiên động địa của ông.
Lúc chú Hai qua đời, di nguyện là được đưa vào từ đường của Hà gia.
Trong hậu viện ở công ty vận tải đường thuỷ Hà gia có một căn nhà nhỏ, đặt bài vị của chú Hai và anh trai, có hai người bầu bạn cùng nhau cũng xem như từ đường nhỏ của phòng thứ Hà gia.
Trước đềm đá, chú Ba và chú Tư liếc mắt nhìn nhau một cái.
Chú Ba mở miệng: “Bên ngoài rất đông người, nói là người của cô Hai”.
“Phải”, Hà Vị gật đầu, “Người của tôi”.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt”.
Trong lòng hai chú đều lo lắng, không dám dò hỏi.
Ơ động đất à, đấy là quảng cáo web đang đi lên
“Đường xuống núi xa xôi, đã bày sẵn tiệc chay ở trên núi rồi”, cô quan sát hai người chú không thốt nên lời, dặn dò, “Nếu người lớn không sao thì đừng kinh động đến bọn trẻ”.
Cô không hứng thú nói chuyện với người Hà gia, đại khái mấy câu liền rời khỏi chùa.
“Vẫn là cô hai mềm lòng”.

Khấu Thanh đánh giá.
Bức tường vàng hạnh bao lấy ngôi chùa, dưới bóng trăng như viết nên đôi lời của Đức Phật.

Hà Vị cùng Khấu Thanh đi xuống bậc thang đá, đến lối vào đầu tiên, chậm rãi dừng bước.
Tạ Vụ Thanh khoanh tay đứng đó, ngay bên ngoài lối đi, như đã đợi cô từ rất lâu.
Tối qua cô hỏi anh, có thể cho cô một cơ hội khuyên bảo chị mình cùng bỏ trốn, hoặc ít nhất bảo vệ được đám trẻ.
“Cái đêm anh rời khỏi cung thân vương phủ từng nói với em, lý do vì sao anh không thể dừng tay”.

Tạ Vụ Thanh nhắc nhở cô.
Anh từng nói, những năm qua điều khiến anh sợ hãi nhất chính là nhìn thấy cảnh trẻ con phải cầm súng, sợ nhìn cảnh bọn nhỏ vây lấy thương binh chờ chết để soát đồ có thể mang về nhà…
“Đối với những đứa trẻ vô danh ấy chúng ta đều muốn che chở, huống hồ là những người có quan hệ huyết thống với em”, Tạ Vụ Thanh ngồi trong rèm giường xanh biếc, tựa vào gối nằm, nói với cô, “Chúng ta đều đã làm cha mẹ, suy nghĩ này của em anh có thể hiểu”.

Cô băng qua mấy bậc thềm liên tiếp, chạy đến trước Tạ Vụ Thanh: “Mọi chuyện thuận lợi chứ?”
Tạ Vụ Thanh khẽ gật đầu: “Tin tức từ quan ngoại truyền đến, dùng máu tươi tế đồng bào”.
Giọng anh uy nghiêm, không gì có thể ngăn cản hay che lấp.

Hà Vị giữ chặt tay anh, không chờ hỏi lại, Tạ Vụ Thanh đã trở tay bao lấy cô, đan xen không rời.
Trong lòng anh, Hà Vị vĩnh viễn mang theo dáng vẻ thiếu nữ tuổi 17, một mình gắng gượng duy trì lòng tự tôn trước mặt người Hà gia.

Tạ Vụ Thanh thương cô chịu uỷ khuất, dù rằng hiện tại người trước mắt đã trưởng thành hơn trước nhiều.
“Khi nãy ngồi trong chùa…” Cô thì thầm, “Bỗng nhớ đến chú Hai”.
Dứt lời, cô tiếp tục: “Còn có anh trai”.
Tạ Vụ Thanh lẳng lặng nhìn cô, mãi lúc sau mới tiếp lời: “Xuống núi trước đã”.
Buổi tối, cảnh vệ chuyển rương hành lý của Tạ Vụ Thanh đến gian phòng phía tây.
Nhiều năm qua đi, cái rương đan từ cây cọ theo anh xuôi nam ra bắc, chưa bao giờ thay đổi.

Bốn góc cạnh bị mài mòn đến mức có thể thấy ván gỗ dưới đáy rương.
Hà Vị lo Tư Niên nhìn cảnh Tạ Vụ Thanh thu dọn hành lý lại đau lòng nên bảo Khấu Thanh dỗ con gái ngủ trước, cô ngồi một bên, yên tĩnh nhìn Tạ Vụ Thanh xếp hai bộ quần dài cùng áo sơ mi, thêm thắt lưng để vào rương.
“Lần này chắc không xa lắm”, cô nhỏ giọng, “Chỉ cách một cái Trường Thành”.
Tạ Vụ Thanh đóng nắp rương, ngồi xuống cạnh cô: “Kể chuyện anh trai em đi”.
Hà Vị sửng sốt.


Vì sao bỗng hỏi chuyện này, hôm nay thật kỳ lạ.
“Người thân của em, ngoại trừ Hà Tri Hành tiên sinh, anh chỉ biết mỗi người này”, anh giải thích, “Hình như anh chưa từng nghe em nghiêm túc nói đến”.
Hà Nhữ Tiên.
Vừa là học trò bác Tấn tự hào nhất, vừa là quan ngoại giao vô danh bỏ mạng tại Nam Dương.

Không khác gì những người Giáp, Ất, Bính Đinh nào đó vì nước hy sinh nơi sa trường, không kịp lưu danh sử sách, không chiến công không bù đắp, càng không được hậu nhân nhớ đến ca tụng…
“Anh em sao”, Hà Vị ngồi dưới ánh nến trong đêm đen, từ từ nhớ lại bóng dáng kia, “Là một quan ngoại giao không ai biết đến”.
“Anh ấy… có lẽ không phải là con trai của cha em.

Ý em là, nhiều khả năng anh ấy không phải con trai ruột của Hà Tri Nghiễm”, cô dừng lại, như từng bước vén mở quá khứ đã phủ đầy bụi bặm, “Khi còn trẻ, Hà Tri Nghiễm cưới rất nhiều vợ nhỏ, sau này có người đồn đoán về lai lịch bất minh của con trai bà năm (ý chỉ vợ thứ năm của Hà Tri Nghiễm), mà những chuyện không bằng không chứng, một đồn mười – mười đồn trăm, lâu dần ai cũng tin”.
Hà Tri Nghiễm vì không muốn thừa nhận chuyện vợ lẻ tư thông với người hầu nên không buồn nhìn đến đứa trẻ vừa sinh ra, nhưng đồng thời cũng không dễ dàng tha thứ cho một đứa con hoang sống trong nhà, vì thế liền đưa cho Hà Tri Hành của phòng thứ làm con thừa tự.
“Sau đó Hà Tri Nghiễm sợ nếu lỡ anh trai em thật sự không phải con ruột mình, tương lai không nghe lời, thế nên trăm tính vạn tính, cuối cùng chọn em đi theo”, Hà Vị nói nhỏ, “Em là người phòng lớn, là con gái của vợ cả, trong mắt bọn họ tất nhiên đáng tin hơn một kẻ không biết có phải là con ruột mình hay không”.
Cuối cùng Tạ Vụ Thanh đã hiểu, vì sao cùng là con gái của bà cả nhưng người thân kẻ lạ khác biệt.

Người phòng lớn đã tính toán rất kỹ, một khi Hà Nhữ Tiên qua đời, công ty vận tải đường thuỷ Hà gia tất nhiên rơi vào tay Hà Vị.
Không ngờ, quân cờ tưởng như đã sắp xếp ổn thoả lại là một người đối chọi gay gắt.
“Nói chuyện anh em đi, không nói người Hà gia nữa”, Hà Vị mỉm cười, “Nhớ lúc anh em mới đến Bộ Ngoại giao không lâu liền bị điều tới Nam Dương.

Nguyên nhân là vì một lần diễn thuyết trên giảng đường đại học.

Hôm đó, đồng nghiệp ở Bộ Ngoại giao có việc gấp không thể tới, anh ấy đã lên bục…”
Cô nhìn vào mắt Tạ Vụ Thanh: “Anh ấy nói phải phản quân phiệt”.
Trong số người nhậm chức ở chính phủ Bắc Dương, dám giương cao ngọn cờ tuyên truyền phản quân phiệt, cũng chỉ có mỗi Hà Nhữ Tiên.

Vì khí phách thư sinh nhất thời sảng khoái, lại khiến một thanh niên tài tuấn bị trục xuất đến Nam Dương.
“Lúc em đến Nam Dương cùng anh ấy, không có phòng làm việc.

Một nửa nhân sự trong văn phòng vận tải đường thuỷ đều bị anh ấy điều đi”, cô kể, “Anh ấy vốn là tiến sĩ ngành Luật, nếu không vì lần diễn thuyết hôm đó, nhất định thành tựu đạt được càng lớn hơn”.
“Cả người anh ấy đều toát lên khí chất của một thân sĩ, chưa từng nổi giận với bất kỳ ai”, Hà Vị như mở ra cánh cổng hồi ức, muốn nói rất nhiều nên câu cú hỗn loạn, không theo trình tự, “Ngay cả chú Hai cũng từng nổi nóng với người khác nhưng anh em không có”.
Không giống cô hai Hà gia, cậu cả Hà gia là một thanh niên thích cả ngày trong nhà, không muốn xuất đầu lộ diện trước mọi người.
Sau khi anh ấy du học về nước liền bị điều đến Nam Dương, rất nhanh đã qua đời.

Một thanh niên như thế nếu được nhắc đến trong miệng người dân cũng chỉ làm người khác cảm thán mấy câu, không có thêm gì khác.
Nhưng Hà Vị nhớ rất rõ, anh cô là một tài tử tuyệt đỉnh thế nào, khát vọng cao cả trong lòng ra sao.

“Anh ấy cũng giống anh, từng tự mình viết sách, liên quan đến ngoại giao”, Hà Vị tiếc nuối, “Nhưng chưa kịp mang về từ Nam Dương”.
“Có điều, anh ấy cũng không hoàn toàn giống anh, không có danh tiếng bên ngoài”, cô nhẹ giọng than thở, “Một quan ngoại giao không tên tuổi viết sách, có ai muốn xem chứ”..