Tay Tạ Vụ Thanh đầy máu, tất cả đều là máu trên đầu Triệu Dư Thành. Anh lau vội lên áo sơ mi của mình, hai vệt máu đỏ tươi kéo dài như một bức hoạ trên nền vải trắng, chói mắt đến kinh hãi.
Sau đó anh dùng đôi tay ấy vuốt sạch bùn đất trên mặt Triệu Dư Thành, nhặt lại mắt kính rơi dưới đất.
Anh càng tỉ mỉ cẩn thận làm việc, càng khiến người khác khiếp sợ.
Hà Vì nhìn đến khó thở, vặn mở cửa xe, liền bị Liên Phòng giữ chặt lại: “Đừng xuống đó”.
Cô nhẹ thì thầm: “Không sao đâu”.
Tạ Vụ Thanh trước mắt là người yêu cũ của cô, dù có đi xuống đó cũng không ai dám chê trách.
Chân Hà Vị vừa chạm xuống bãi bùn, nghênh đón toàn bộ ánh mắt của mấy người xung quanh.
Bất kể là người đi theo Tạ Vụ Thanh hay người vây giết Triệu Dư Thành, ngay cả chú Mậu cùng nhân viên của Hà gia đều cảm thấy kinh ngạc khi cô xuống xe. Hà Vị nhìn Triệu Dư Thành, lại nhìn Tạ Vụ Thanh hơi nghẹn ngào dùng góc áo sơ mi của mình không ngừng lau sạch mắt kính, cô dịu giọng gọi: “Anh Thanh”.
Người đàn ông quỳ một gối trên đất khẽ ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Hai người đối mặt.
Gió đông bên ngoài ga tàu như dao, nước mắt trên má bị gió cắt đau rát: “Ở đây nhiều người nhìn ngó hỗn loạn… Không phải chỗ tốt. Anh trước mang ông…”
Lời nói nghẹn ở cổ họng.
Tạ Vụ Thanh không nhìn cô nữa, đứng thẳng dậy.
Mười mấy người theo anh tiến lên, có vài người trong số đó cởi quân phục ôm lấy thân thể Triệu Dư Thành, định khiêng người rời khỏi. Đám vây giết Triệu Dư Thành không dám trêu chọc Tạ Vụ Thanh, nhưng lại sợ phản đồ nguy hiểm bị mang đi, người giữ chức quan cao nhất trong đám tiến lên, cung kính nói với Tạ Vụ Thanh: “Tạ công tử, người này là tội phạm nguy hiểm của chúng tôi…”
Tạ Vụ Thanh nhét mắt kính vào túi quần dài.
“Phạm tội gì?” Anh bình tĩnh hỏi lại.
Tên quan quân hiểu lầm thái độ anh khi nói chuyện, khuôn mặt tươi cười đáp lời: “Hắn ta tư thông với bà tư trong nhà tham mưu trưởng chúng tôi ——”
Tạ Vụ Thanh chăm chú quan sát tên quan quân.
Tiếng đạn lên nòng vang lên bảy tám lần, ngoại trừ những người khiêng Triệu Dư Thành, số võ quan còn lại đi theo Tạ Vụ Thanh đồng loạt giơ súng, không nói một lời bức tới người khác sợ hãi, mỗi ánh mắt đều như nhuốm máu.
Người nọ hoảng sợ lùi lại hai bước: “Chuyện này không phải ti chức nói…”
Kẻ đứng ngoài nhìn thấy trưởng quan của mình bị người khác chĩa súng vào đầu, không hiểu tình huống gì, lập tức muốn rút súng, lại bị sĩ quan bên cạnh Tạ Vụ Thanh xông tới đánh, lớn tiếng quát tháo. Đùa vui cái gì, lỡ như hôm nay Tạ Vụ Thanh có mệnh hệ ra sao, toàn bộ người có mặt ở đây đều phải chôn cùng không sót một ai.
“Phạm tội gì?” Tạ Vụ Thanh lần nữa hỏi.
Người nọ miệng khô lưỡi đắng: “Ti chức… không, rõ ràng…” Chỉ sợ nói sai một chữ sẽ ngã xuống tại đây.
…
“Nói với tham mưu trưởng của các người”, Tạ Vụ Thanh lên tiếng, “Triệu Dư Thành là trưởng quan cũ của Tạ Vụ Thanh tôi, ông ta chỉ có thể chết trên chiến trường, phải chết một cách oanh liệt trên chiến trường”.
Gió ngoài Chính Dương Môn cuốn theo bụi cát, bay vào mắt cô khiến nước mắt vất vả lắm mới nén xuống được nay lại trào ra.
Tạ Vụ Thanh không nhiều lời, men theo con đường lúc tới để rời đi. Vị quan dẫn đường cho anh do dự đứng tại chỗ mất nửa ngày… Thật sự không dám đuổi theo, chỉ đành đến cạnh xe Hà Vị thấp giọng hỏi: “Cô hai Hà… không đi theo khuyên nhủ sao?”
Hà Vị khẽ lắc đầu, không muốn nói thêm một chữ với những kẻ này, xoay người lên xe.
Phó quan đi theo Tạ Vụ Thanh chạy đến đầu xe, hành kính lễ với Hà Vị ngồi bên trong, động tác ra hiệu, giúp xe mở đường rời đi. Chú Mậu xem xét tình hình, nhân lúc khí thế của Tạ Vụ Thanh chưa tan, khởi động xe chạy về phía hàng người đang xếp thành vòng tròn bao vây bên ngoài. Toàn bộ đều giống như không để tâm lắm, hỗn loạn né tránh, thả bọn họ đi.
Đoàn người quay về Hà gia. Khấu Thanh ngồi dưới hiên nhà, đang lột một chén nhỏ hạch đào, muốn hỏi mọi người vị cô gia vô duyên vô phận với nhà mình có bình an lên đường không, nhác thấy hai mắt Hà Vị sưng đỏ liền bị doạ một trận. Liên Phòng không để bọn họ đi theo, nhưng bảo chuẩn bị nước nóng, định lau người giúp cô.
Cô để mặc Liên Phòng bận rộn, nằm xuống giường, hồn phách như tan rã, thu lại chỉ còn một nhúm.
Đêm khuya, đồng hồ trên bàn trà gõ chín phách báo giờ. Trong giây phút ngắn ngủi, có vệt sáng nhạt màu rơi xuống mí mắt cô.
Cô híp mắt nhìn, ánh sáng nhạt nhoà đó là đèn tường phía xa kia, Liên Phòng sợ cô bị chói mắt, buông rèm xuống.
“Là người của Tạ công tử đến”. Liên Phòng ôn hoà nói.
Trong phòng quá yên tĩnh, hoảng hốt như nghe được tiếng vang.
Liên Phòng nói tiếp: “Tặng mấy chậu hải đường, nở hoa rất đẹp, muốn sai người mang đến cho cô hai xem”.
Hà Vị nhắm chặt mắt, cố gắng lấy lại tỉnh táo. Tặng hoa chỉ là cái cớ, e là có việc cần nhờ cô.
Cô ngồi dậy, xuống mép giường. Liên Phòng đưa một cái khăn mặt ấm áp qua, nhìn thấy Hà Vị đã lau mặt xong thì giúp cô thay một bộ đồ khác để ra gặp khách. Cô rời khỏi phòng ngủ, định đi đến thư phòng nhỏ.
“Không ở thư phòng, đang đợi trong sân ạ”. Liên Phòng nói.
“Sao không mời khách đến thư phòng chờ?” Cô nói, cổ họng khàn khàn.
“Họ không chịu vào, nói là… hôm nay có chuyện đặc biệt, vào nhà không tốt lành”.
Hà Vị đi đến ngoài hiên, nhìn thấy người đến là một khuôn mặt trẻ tuổi hoàn toàn xa lạ, không phải mấy vị phó quan thường thấy. Cậu thanh niên vừa thấy Hà Vị liền cúi đầu chào, gọi một tiếng: “Cô hai Hà”.
Võ quan trẻ chào xong, tiến lên hai bước, hai tay đưa một lá thư được gấp gọn gàng cho cô. Dưới ánh đèn ngoài hiên, Hà Vị mở thư theo nếp gấp, không biết người viết mang tâm sự nặng nề thế nào mà gấp thư chồng chéo nhiều đường như này.
Anh lớn gặp nạn, chỉ có cô hai ra tay giúp đỡ. Ơn nghĩa này đời người không quên, ngày sau tất lấy mạng báo đáp. Tạ Sơn Hải
Cô suýt rơi nước mắt, rõ ràng nơi ngực trái không ngừng đau nhói, giống như bị cắt da xẻ thịt. Chưa làm được gì cả, người cũng không cứu được, mà anh lại nói như thế, khiến cô càng thêm đau khổ.
“Anh ấy…” Cô nhẹ giọng hỏi, “Công tử của các cậu bình an về khách sạn Lục Quốc không?”
Tạ lão tướng quân có lệnh cấm túc sau 9 giờ tối, cháu trai của anh từng nói với cô.
Cậu thanh niên lắc đầu: “Không về ạ, người đang ở Bách Hoa Thâm Xử”.
Dứt lời, võ quan trẻ tuổi cẩn thận quan sát sắc mặt Hà Vị, lại thấp giọng bảo: “Lâm phó quan có nói, nếu tiện thì xin nhờ cô hai Hà gọi một cuộc điện thoại đến nói chuyện với ngài ấy được không ạ. Đây không phải ý của công tử, là chúng tôi lén lút bàn bạc”.
“Anh ấy lúc về có nổi giận không?” Cô lo lắng.
Cậu thanh niên lắc đầu: “Không có ạ”.
“Buổi chiều tôi thấy anh ấy đánh người kia, cứ ngỡ…”
“Đều có nguyên nhân. Người như công tử chúng tôi, khi cười có nguyên nhân của ngài, khi ra tay cũng có lý lẽ của ngài. Công tử không phải vì nhất thời xúc động mà gây chuyện”, cậu thanh nhiên vô cùng sùng bái Tạ Vụ Thanh, nói thêm hai câu, “Lâm phó quan lúc trước nói, công tử từng bảo, không thể khởi binh vì nóng giận, càng không thể đấu trí vì phẫn nộ, một tướng lãnh binh nếu ngay cả cảm xúc của mình cũng không khống chế được thì khó gánh vác việc lớn”.
Cuối cùng cậu thanh nhiên nói: “Chúng tôi chỉ cảm thấy, ngài ấy đã canh giữ bên tham mưu Triệu mấy giờ liền, ngay cả người tâm sự cũng không có, thật quá đáng thương”.
Hà Vị nhẹ gật đầu, hỏi xin số điện thoại rồi dặn dò Quân Khương đưa võ quan trẻ đến sương phòng chờ, bản thân đến thư phòng nhỏ.
Dưới ánh đèn bàn, cô nhấc ống nghe.
“Chào buổi tối, xin hỏi quý khách muốn gọi số nào?” Nhân viên tiếp điện thoại ở đầu kia dịu dàng cất tiếng.
“192”
“Xin quý khách vui lòng chờ một lát”.
Cô ngồi trên cái bàn lùn, nhìn thấy chồng danh sách khách đi tàu sáng nay mình lật xem, lại sợ nhìn thấy tên Triệu Dư Thành nên đóng danh sách lại nhét dưới bàn.
Trong ống nghe có tiếng điện thoại được nhấc lên, kết nối với một nơi khác.
Không ai nói chuyện.
Cô muốn mở miệng, bên kia đầu dây nghe tiếng Lâm phó quan thấp giọng hỏi, người của tham mưu trưởng đích thân tới, xe đang chờ ở đầu ngõ phía đông chùa Hộ Quốc. Vẫn không ai lên tiếng, nghĩ có lẽ anh dùng hành động bảo phó quan ra ngoài.
Vì sao anh không nói gì?
“Sao không nói gì?” Đầu kia vang lên câu hỏi giống hệt suy nghĩ trong lòng cô.
Cô định mở miệng, anh lại lên tiếng: “Các người cứ việc nói tiếp nhưng tôi chưa chắc đã đủ kiên nhẫn để nghe”.
…
Xem ra trước đó cuộc gọi của anh bị ngắt quãng, người nhân viên không biết đã kết nối cuộc gọi của cô vào. Đến lúc này Tạ Vụ Thanh vẫn cho rằng cô là người vừa nói chuyện với anh khi nảy.
“Tôi là Hà Vị”. Cô thì thầm.
Đầu kia giống như bị ngắt kết nối, không có tiếng hồi âm.
Hà Vị sợ làm trễ công việc của anh, dịu giọng nói: “Nếu anh còn có việc quan trọng cần bàn, em không làm phiền nữa. Em cũng không có chuyện gấp”.
…
“Cẩn Hành”, anh thấp giọng hỏi, “Có biết em gọi cuộc điện thoại này không?”
Anh nhắc nhở Hà Vị một câu, mặc dù bản thân đang ở Bách Hoa Thâm xử nhưng đường truyền điện thoại là do chỗ khác quản lý, không biết có kẻ nào rắp tâm muốn nghe lén không.
Trong lòng cô có rất nhiều lời muốn nói, trước mắt phải diễn cho xong.
“Tôi với anh ấy là chỗ bạn bè, tình nghĩa cũng giống như anh”, Hà Vị nắm chặt ống nghe, nhẹ giọng nói chuyện, “Bạn bè gọi điện thoại cho nhau hỏi thăm, cũng cần người khác gật đầu đồng ý sao”.
“Cẩn Hành là người tốt, không giống tôi”, anh nói, “Tôi không cho em được gì, nhưng cậu ấy có thể”.
“Những gì tôi muốn, không ai có thể cho được”, cô nói đoạn, dịu dàng hỏi, “Tối nay có thể đừng nói chuyện này không?”
“Được”, anh thuận theo ý cô, “Không nói chuyện này”.
Hà Vị không khỏi nghĩ ngợi, thân phận người yêu cũ của Tạ Vụ Thanh cũng thật ảo diệu, mối quan hệ nam nữ cầu mà không thành, dù có hành động thế nào cũng không khiến người khác sinh nghi. Vì cô là tri kỷ trong quá khứ nên việc anh sai người thình lình đến Hà phủ cũng không bất ngờ, mà cô nửa đêm gọi điện cho anh cũng không đến mức quá phận, sau này nếu có chuyện nhờ vả gì, lui tới càng tiện hơn. Nói không chừng vị tiểu thư nhà nào đó nhìn trúng anh muốn làm quen, trước hết cũng bắt đầu hỏi thăm từ chỗ hồng nhan tri kỷ là cô đây.
May mắn từ nhỏ cô đã theo chú hai bàn chuyện làm ăn khắp nơi, đối với việc diễn kịch… xem như không cần thầy dạy vẫn am hiểu.
“Mấy năm nay không ít người rời đi, sớm đã quen rồi”, anh đột nhiên nói, “Mấy câu an ủi từ chiều đến giờ nghe không ít, không bằng cứ yên tĩnh một lát lại thoải mái hơn”.
Cô nhìn những đường vân chạm khắc trên bàn trà: “Tuổi tôi nhỏ hơn anh nhiều, mấy câu an ủi cũng giống như lông da bên ngoài, không thể khiến trong lòng nhẹ nhõm được. Tôi chỉ muốn… cảm ơn hoa hải đường của anh”.
Ý cô muốn nói, lá thư kia cô đã nhận được rồi.
“Hoa nở đẹp không?” Anh hỏi.
Có kịp nhìn đâu, hoa vẫn còn ở sương phòng.
“Vâng”, cô đáp lời, “So với trong nhà đẹp hơn nhiều”.
“Tối nay anh có về lại khách sạn không?” Hà Vị hỏi anh.
Vừa nảy nghe võ quan trẻ kia nói, cô hơi lo lắng, lệnh cấm của Tạ lão tướng quân đặt ra cho anh ắt có nguyên do. Hôm nay nhìn chuyện xảy ra ở nhà ga, cô cảm thấy ông không hẳn lo sợ anh phong lưu bên ngoài, chỉ muốn bảo vệ anh bình an.
“Về ngay đây”, anh trả lời, “Bị trì hoãn vài phút, vì nhận cuộc gọi vừa rồi”.
“Vậy anh đi nhanh đi, không làm phiền anh nữa”. Cô vội nói.
“Lỡ rồi không bằng cứ nói chuyện thêm lát đi”, anh nói, “Hiếm có dịp em gọi điện thoại cho tôi”.
Cô đoán Tạ Vụ Thanh không muốn chạm mặt vị tham mưu trưởng đang đợi ở đầu ngõ. Sức lực cùng khí thế của anh đã dùng hết lúc sáng rồi, tối nay lại là đêm đầu tiên Triệu Dư Thành mất, nếu đổi lại là người khác cũng không muốn xả giao với ai.
Hai người cầm điện thoại, không hẹn cùng trầm mặc, hô hấp nhẹ nhàng, vô cùng khắc chế.
“Nói chuyện đi”, anh nói, “Chuyện gì cũng được”.
“Vâng”. Cô đồng ý.
Hà Vị nghĩ dù gì hôm nay mình cũng có mặt trong đám đông ở Chính Dương Môn, nếu trong điện thoại quá bình tĩnh hình như cũng không ổn lắm. Cô cân nhắc mấy lời có thể nói mà không sợ kẻ khác nghe trộm, thấp giọng hỏi: “Hôm nay… sao anh đánh người kia?”
“Sao vậy?” Giọng nói Tạ Vụ Thanh xa xôi, mơ hồ không rõ, giống như đang uống nước, “Họ gây khó dễ cho em à”.
“Không có. Nhưng lúc anh vừa đi, hắn đến nhờ em khuyên anh, nhìn qua sợ chết khiếp”.
“Muốn nói giúp hắn sao?” Anh cân nhắc nói, “Hắn không xứng để em nói giúp đâu”.
“Tôi vốn không quen hắn, nói giúp hắn làm gì”, cô dịu dàng nói, “Nhưng anh là khách quý được đón vào kinh, không đáng vì một kẻ tiểu tốt như hắn mà động tay, lỡ truyền ra ngoài cũng không dễ nghe”.
Bên kia anh im lặng.
Hà Vị có thể tưởng tượng được cảnh Tạ Vụ Thanh lúc này đang ngồi dựa trên cái ghế cao ở Bách Hoa Thâm Xử, trên mặt không rõ buồn vui nắm chặt ống nghe, chắc anh đang nhìn khối gạch dưới đất, hoặc đang nhìn bức ảnh chụp trắng đen trên vách tường, nghe cô nói chuyện.
Có tiếng tách sứ va vào đĩa, anh đặt tách trà xuống, nói: “Lúc Lâm phó quan đến Chính Dương Môn nhặt xác, bị người của hắn gọi ra ngoài”, anh dừng lại một chút, lại nói, “Hắn bảo đang chấp hành nghiêm lệnh, nếu khách quý không đến thì không ai có quyền động vào bất cứ thứ gì ở hiện trường”.
Anh bình tĩnh lặp lại mệnh lệnh kia: “Đích thân công tử Tạ gia phải đến để tận mắt thấy hiện trường ban đầu”.
Hơn một giờ đó, trên đường đi, anh đã biết người bạn vào sinh ra tử với mình đã bị hại, chờ tới hiện trường, lại phát hiện chỉ vì người bị hại mang danh là bạn tốt của Tạ Vụ Thanh nên đến lúc chết cũng phải nằm đó đợi, đợi Tạ Vụ Thanh tận mắt chứng kiến tình cảnh bi thảm này, muốn dùng cách đó để gõ một cái vào công tử Tạ gia vốn tâm cao khí ngạo, tự thề rằng có thể cứu nước cứu dân.
“Vị Vị” [1]. Anh bỗng nhiên gọi nhũ danh của cô.
[1] Từ đây cả hai đã dần xác thực tình cảm nên mình sẽ đổi xưng hô “Tôi – anh/em” thành “Anh – em” để hợp với không khí dịu dàng của truyện nhé
Trái tim cô chậm nửa nhịp, không nói nên lời.
…
“Em không nên quan tâm chuyện này”. Anh nhẹ giọng nói.
Cô tìm lại giọng nói của mình, dịu giọng thì thầm: “Anh kêu em hỏi, em chỉ hỏi hai câu. Nếu anh không vui thì em sẽ không hỏi nữa”.
Anh cười.
Vì anh gọi hai tiếng nhũ danh khiến Hà Vị cảm thấy không thể diễn được tiếp, liền muốn ngắt điện thoại.
“Ngày kia có rảnh không?” Tạ Vụ Thanh hỏi.
“Ngày kia?” Hà Vị không biết nên nói thật hay giả vờ.
Anh ở đầu dây bên kia nói tiếp: “Anh có một đàn em vừa hoàn thành khoá học ở trường Quân đội West Point [2], là thanh niên tiền đồ rộng mở, chuyên gia về quân sự. Nếu em có thời gian thì đến gặp mặt một chút”.
[2] Học viện Quân sự Hoa kỳ (viết tắt là USMA) được thành lập vào năm 1802, là học viện quân sự lâu đời nhất của Mỹ, vì học viện đặt tại West Point (New York) nên còn có tên gọi khác là trường Quân đội West Point.
“Nếu thật tốt đẹp tài giỏi như thế… sớm đã bị các tiểu thư chưa cưới gả nhìn trúng rồi”, cô nhẹ giọng nói, “Gặp cũng vô ích”.
Ngón tay Hà Vị vô thức vẽ vẽ lên mặt đá cẩm thạch của bàn trà, không rõ ý định của anh là gì. Muốn nói cho kẻ nghe lén nghe, hay thật sự có người như thế nên anh muốn thật tâm tác thành cho nhân duyên của cô? Nếu anh đã mở lời, tất nhiên không phải phải vô cớ bịa đại một người không có thật, chẳng lẽ thật sự muốn dùng đàn em của mình để báo đáp ơn tương trợ của cô ư?
“Không vui à?” Tạ Vụ Thanh phá vỡ sự im lặng.
Cô ra vẻ nhàn nhạt, nhẹ đáp: “Không có”.
“Vốn là để em chọn người ta, cũng không phải bắt người ta chọn em”, anh nói, “Em cứ đến gặp trước, nếu thật sự hợp ý thì anh có thể tìm một bà mối mát tay để thúc đẩy chuyện hôn sự”.
“Anh thấy tốt thì cứ quyết định vậy đi”, cô ngẫm lại nói, “Cũng không có gì”.
“Ngày kia sẽ sắp xếp xe đến đón em”.
Ngắt điện thoại, cô ngồi đối diện đồng hồ báo giờ trên đa bảo cách [3], ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, hai bên giằng co kéo dài không ai nhường ai mất một lúc lâu. Vội vàng nói chuyện, không biết sao lại nói đến việc xem mắt rồi…
[3] Đa bảo cách là một dạng tủ đặc trưng theo thiết kế truyền thống của Trung Quốc, thường có nhiều ngăn, các ngăn không đồng đều về hình dáng hay kích thước. Thời phong kiến hay dân quốc rất thịnh hành loại tủ này.