Chào mọi người, tôi là Yamanaka Ino. Năm nay 20 tuổi và sau này cũng vậy. Ai cũng nghĩ cuôc tình nào cũng sẽ có kết cục đẹp và tôi cũng ko ngoại lệ. Nhưng liệu cuộc tình tôi có đẹp ko? Tôi sẽ kể cho mọi người nha.
Tôi và anh quen nhau ở đại học. Tôi là người nước xxx còn anh là người nước zzz . Do 2 đất nước xát nhau lên tôi xang nước anh để học đại học. 2 bọn tôi gặp nhau trong hoàn cảnh khá là éo le . Hôm đó tôi đi vệ sinh nhưng tôi vô nhầm phòng vệ sinh nam định quay đầu đi ra trước khi có người vào thì tôi đụng chúng anh. Anh nói : " sở thích của cậu cũng tao nhã ghê " lúc đó tôi chỉ muốn đào hố má chui xuống thôi.. À mà thôi cái đó ko phải thứ tôi muốn kể thứ tôi muốn kể là...
Sau khi bọn tôi yêu nhau đc 2 năm thì 1 chuyện kinh khủng xảy ra. Nước xxx và nước zzz đã có chiến tranh . Nghe tin đó anh đưa tôi xang gần biên giới giữa 2 nước để tôi đỡ gặp nguy hiểm còn anh xẽ ra chiến trường. Tôi nhìn anh mà rơi nước mắt, anh nói với tôi : " nhớ đừng để người ta bắt. Sau chiến tranh chúng ta xẽ gặp lại ở đây ". Tôi ôm chặt anh mà khóc , chưa đc bao lâu anh đã đây tôi qua biên giới còn anh thì vẫy tay tôi rồi chạy đi.
2 hôm sau đó , tôi sống ở hầm cùng mọi người. Lúc ấy tôi chỉ muốn gặp anh mà thôi, ko biết anh ở đâu, ko biết anh làm gì, ko biết anh còn sống hay ko, ko biết anh nhớ tôi ko. Cả đêm tôi chỉ khóc mà ko chịu ngủ may mà bên cạnh tôi còn có cô bạn mới quen, cô ấy an ủi tôi và giúp đỡ tôi.
Sáng 1 tuần sau, bọn tôi đc thông báo là đc lên mặt đất. Ai ấy cũng vui vẻ nhưng ko ai biết là 1 điều kinh khủng sắp xảy ra. Mọi người bắt đầu đi lên, trên mặt ai đấy cũng hiện lên 1 nụ cười . Cũng phải, 1 tuần ko biết tin tức gì thì vui cũng ko phải là lạ. Sau khi đi lên, 1 cảnh hoang tàn xuất hiện những xác chết dải rác khắp lơi ai đấy đều đi ra để lật lên xem có phải người quen của mình hay ko. Bỗng 1 tiếng hét vang lên từ 1 cô gái đứng cạnh cái xác và cái xác đó là chồng cô , cô khóc to lắm nhờ nó mà 1 tên địch chạy đến về phía cô ,định bắn cô nhưng tôi đã nhanh tay nhặt súng ở dưới đất lên và hạ hắn trước. Sau tiếng súng là tiếng chạy của quân địch kéo đến. Mọi người hoảng loạn chạy xuống hầm để lại mình tôi chên đó. Ko hiểu sao tôi ko hề nhúc nhích đc chân phải chăng cái triến trường này muốn tôi ở lại, bên dới cô bạn mới quen gọi tôi lại tôi mới quay lại và nói : " tôi ko xuống đâu,tôi xem chống lại chúng " . Ai đấy đều ko quan tâm , lạnh lùng mà đóng cửa hầm lại. Và tôi thì đứng đó chờ định. Chúng đến rồi bắt tôi đi về chụ sở.
Đến đó ko chỉ mình tôi mà còn rất nhiều người. Và tôi bị sử bắn . Tối hôm trước tử hình, anh đến lồng giam của tôi và hỏi han tôi . Anh ko hề đề cập đến việc tôi bị sử bắn. Cuộc nói truyện thân thiết của bọn tôi bị cấp trên của anh nhìn thấy, ko biết đó là điềm lành hay điềm xấu .
Sáng hôm sau. Tôi bước lên điểm hành hình, 1 người lính cầm xúng tiến về phía tôi. Hắn đứng khá gần đủ để cái súng chạm vào tim tôi. Định bấm còi thì người cấp trên cùa anh hôm bữa lên tiếng : " tôi yêu cầu người khác lên thay thế vị trí tên lính kia " tôi ngơ ngác nhìn. Ông ta lại nói : " Phiền cậu lên thay " ông ta chỉ vào anh. Anh thì dọ dự ko đi ông ta lại uy hiếp anh và anh bắt buộc phải lên. Anh cầm súng tiên tiến về phía tôi...
Cài liên áo bông hoa đã bạc mầu
Gác lên thân thể chẳng thấy đau
Một viên đạn một xác ko thấy đầu .
Tôi đặt hoa trước súng
Tiếng đạn nổ rộn rã tàn hoa
Cánh hoa bay theo gió thanh thản
Những người lính độc ác cười ta.
Cài lên họng súng một nhành hoa
Để em ra đi không nhạt nhòa
Rồi mai này cuộc chiến tranh kết thúc
Chẳng còn là anh người lính năm xưa.
Cành hoa trước súng
Súng nổ hoa tàn
Hoa bay theo gió
Tình tàn vào mây.
Nằm trên vũng máu
Tôi mỉnh cười
Anh lạnh lùng
Rồi lướt qua tôi.
______see you____
11 : 23
Thứ 5 ngày 3 tháng 3 năm 2022