Ký Sự Của Bồ Câu Tinh

Chương 12: Cục cục cu cu



Trans: Toffee

"Đến." Tinh Biến nói.

Nghe được tiếng của Ma Tôn, Cốc Tắc Minh giật mình tỉnh mộng.

Hắn theo bản năng chải chuốt lông chim một chốc, mới nhớ tới mình đang bị Ma Tôn mang ra ngoài. Thế là dùng cánh gỡ miệng túi, thò đầu nhìn nhìn ra bên ngoài.

Xung quanh toàn là sương mù, trên mặt đất có thể mơ hồ thấy được mấy cây cỏ mọc lưa thưa, cây nào cũng ủ rũ, tựa hồ bị ma khí dày đặc ép đến oằn mình xuống.

Một khối tinh thạch to lớn trắng như tuyết lẳng lặng nằm phía trước, tản ra ánh sáng nhè nhẹ.

Tảng đá gần như không có tạp chất, bên ngoài trơn bóng có thể soi được cả người.

Cốc Tắc Minh duỗi chân nhảy ra, ngã bẹp trên đất lại vùng vẫy bay lên đậu trên vai Ma Tôn.

"Đây là..." Hắn tò mò quan sát tinh thạch kia.

"Kính Hoa Thuỷ Nguyệt." Tinh Biến trả lời.

Kính Hoa Thuỷ Nguyệt vốn là tên một hồ nước. Nghe nói nước trong hồ nếu uống sẽ khiến người ta tâm thần cuồng loạn, Lưỡng Diện hồ quen mê hoặc nhân tâm khi nhưỡng rượu "Văn Tuý"* sẽ lấy nước hồ này. Sau này một tu sĩ phản bội Vạn Kiếm Tông nhập ma đạo trọng thương bá chiếm nơi này của chúng, Lưỡng Diện hồ từ đó mai danh ẩn tích. Tu sĩ này tu luyện ở đây mấy năm, không màng thế sự, nhưng Ma Tôn lúc đó sợ hãi hắn tăng mạnh thực lực, trăm phương ngàn kế muốn trừ bỏ người này. Nhưng mưu kế của Ma Tôn chưa thành, tu sĩ này đã phi thăng.

(*) Ngửi là say.

Truyền kỳ chính là, tu sĩ này lưu kiếm bản mạng của mình tại nơi đây.

Trên thanh kiếm này là vô số mạng người, sát khí cực thịnh, tu sĩ sau khi phi thăng, ma khí trên thân kiếm lập tức tản ra, khiến hồ nước bốc hơi. Đợi hết thảy xong xuôi, chỉ còn lại một khối tinh thạch này.

Bao nhiêu tu sĩ muốn lấy được thanh kiếm này, muốn danh vang thiên hạ. Đáng tiếc không có một người nào thành công, thậm chí không ít người mất tích thần bí tại đây, chưa từng trở lại.

"Đây là nơi lưu giữ Ma kiếm Thiên Kiếp?" Cốc Tắc Minh nói.

"... Ngươi biết?" Tinh Biến nhấc mi, sau đó y nhớ ra, "Lúc Thần Toán Các được cung chủ Cực Lạc Cung mời tới ra kiến nghị quản lý, quả thực đã từng thăm dò qua địa hình vực Vô tận.... Bọn họ ngay cả nơi này cũng phát hiện."

"Ừm..." Cốc Tắc Minh nghiêng đầu, "Ngươi muốn thanh kiếm này? Làm gì thế? Kiếm của mình dùng không tốt?"

Bội kiếm của Ma Tôn vang lên một tiếng đầy giận dữ.

Tinh Biến trấn an sờ vỏ kiếm, sau đó gảy cái bụng tròn vo của con bồ câu trên vai.

Cốc Tắc Minh hoảng sợ, ào ào lăn xuống, may mà miễn miễn cưỡng cưỡng bám chặt lấy áo bào của Tinh Biến, bật người quay lại trên vai.

Tinh Biến thong thả nói: "Xẻo thịt đám phế vật các ngươi sẽ ô uế kiếm của ta."

Kiếm vừa lòng rung vang một tiếng.

Cốc Tắc Minh: "..."

Ma kiếm cũng biết cáu đó. Ngươi nói như vậy người ta còn chịu cho ngươi dùng à... Thảo nào muốn nhờ người đến giúp...

(Bản chuyển ngữ chỉ đăng trên wattpad Toffeeincoffee và trang hesmyjade.wordpress.com. Vui lòng truy cập trang chính chủ để xem)

"Ma kiếm kia ở đâu? Lấy như thế nào?" Hắn hỏi.

"Ma kiếm lấy nước hồ làm chất dẫn, tự nhiên sinh thành hai đường cơ quan, một là Kính Hoa, một là Thủy Nguyệt." Tinh Biến gõ mặt ngoài tinh thạch, tiếng vọng "đinh đương" trong vắt vang khắp không trung, "Tầng Kính Hoa bên ngoài ngưng tụ thành những tuyến nhân quả, chỉ có máu mới có thể làm tan. Nhân quả trên thân càng nhiều, cần càng nhiều máu. Hầu như tất cả, dù có gột sạch máu trên người cũng tan không sạch tuyến nhân quả."

Y cắt một kiếm trong lòng bàn tay, máu tươi chậm rãi tràn ra.

Tinh Biến áp lòng bàn tay trên tinh thạch, máu đỏ từng dòng chảy xuống, lưu lại trên đá những hoa văn kỳ dị.

Cứ như không có gì ngăn cản, bàn tay y hãm sâu trong tinh thạch.

"Tầng bên trong Thủy Nguyệt sẽ kéo ra tâm ma." Tinh Biến nói, "Tất cả tu sĩ đều chết ở cửa này —— trừ ta."

Y liếc Cốc Tắc Minh, mắt chứa cảnh cáo: "Tuy rằng ta không có cách thông qua cửa này, nhưng thoát ra ngoài vẫn có thể. Ngươi nếu nhân cơ hội này làm chuyện khiến ta không vui... chỉ sợ Thần Toán Các sẽ có hoạ sát thân."

Cốc Tắc Minh không để ý lắm gật gật đầu.

Hắn nhảy dọc cánh tay Tinh Biến đến trên cổ tay, dùng mõm thử mổ mổ mặt gương: "Ta đây chắc hẳn không cần bao nhiêu máu..."

Mỏ trong phút chốc hãm vào tinh thạch.

Cốc Tắc Minh lảo đảo một cái, cả chim cắm đầu vào.

Hết chương 12.