Trans: Toffee
Trong lúc Cốc Tắc Minh dưỡng thương, Ma Tôn chưa từng xuất hiện.
Hắn rảnh phát chán giúp Biệt Thiên xử lý thảo dược, cảm giác mình thành nhân công giá rẻ luôn rồi.
Linh Cáp của sư tỷ rất nhanh lại tới: "... ? Đệ nghĩ gì đấy? Ta giao đệ nhiệm vụ này không phải để đệ lang thang dạo phố uống trà nghe chuyện xưa à? Trước đó đang êm đẹp nghe cố sự ngoài trà lâu mà? Có sư muội nói gặp đệ ở Cực Lạc Cung, làm sao lại chạy tới tận vực Vô tận? Đệ sao mà tìm được Ma Tôn??? Đừng làm loạn! Sư phụ đã xuống núi tìm đệ, mấy hôm nữa sẽ tới Chung Quý thành. Nhanh liên hệ với sư phụ!"
Cốc Tắc Minh: "..."
Hả? Thì ra nhiệm vụ hạ sơn sư tỷ bảo hắn có thế thôi à?
Nói rõ thì chết sao! Hại hắn ăn nhiều khổ oan uổng như vậy...
Hắn vội vàng gửi linh cáp cho sư phụ: "Sư phụ ngài ở đâu? Con đi tìm ngài."
Hồi âm của sư phụ một ngày sau mới tới: "Viết cái quỷ gì đấy? Ta say rượu cầm than củi viết cũng đẹp hơn đám chữ nứt con vẽ. Sư phụ mai sẽ đến Chung Quý thành. Có rảnh thì tới tầng cao nhất của khách điếm Chung Quý tìm ta. Tiền ăn uống là công quỹ, không cần lo lắng. Đến nhanh còn giúp ta chọn đặc sản mang về cho đám sư huynh đệ tỷ muội của con."
Cốc Tắc Minh: "..." Sư phụ không hổ là sư phụ, ra cửa vẫn có nguồn tài chính. Không giống hắn, ra khỏi nhà một chuyến tiêu sạch tiền tích góp bao lâu...
(Bản chuyển ngữ chỉ đăng trên wattpad Toffeeincoffee và trang hesmyjade.wordpress.com. Vui lòng truy cập trang chính chủ để xem truyện)
Lúc hắn đang viết hồi âm gửi sư phụ, Ma Tôn cuối cùng cũng xuất hiện.
"Biệt Thiên nói thương của ngươi dưỡng cũng gần khỏi rồi?" Tinh Biến đẩy cửa vào nhà, trong giọng nói có chút cân nhắc, "Có phải nên cho chút thương mới không?"
Cốc Tắc Minh bị hoảng sợ, tay run lên, trên giấy rớt một vết mực rõ to.
... Ôi, lại phải viết lại lần nữa. Hắn ghét nhất viết thư cho sư phụ, mỗi lần chữ không ngay ngắn là lại bị phê bình.
Tinh Biến duỗi tay muốn nhìn vết thương trên cánh tay Cốc Tắc Minh. Cốc Tắc Minh cảnh giác rụt lại, tránh đi, nội tâm tràn đầy ai oán.
Tinh Biến nhướng mày, ánh mắt lạnh lẽo.
Y thẳng người, thoáng kéo khoảng cách sau đó nói: "Ma kiếm đã nhận ngươi làm chủ, nên ước định không còn giá trị."
"Hả???"
"Nhưng ... để báo đáp ngươi giúp ta vượt qua tâm ma, ta có thể cho ngươi một lựa chọn." Tinh Biến khoanh tay, giọng điệu so với vừa nãy bình tĩnh khác biệt một trời một vực, "Ta sẽ giữ bí mật cho Thần Toán Các các ngươi, tuyệt không lộ ra ngoài. Lấy cái gì thề cũng được. Cho nên, nếu muốn giữ bí mật, ngươi không cần gả cho ta."
Mắt Cốc Tắc Minh sáng rực, ngay sau lại do dự.
Nhưng... hình như không phù hợp với quy định của chưởng môn lắm...
"Ta coi như sẽ quên chuyện này." Tinh Biến cúi người, dùng tay cắt một vết trên thân Ma kiếm, lại quệt máu lên mặt Cốc Tắc Minh, "Ma Kiếm đã nhớ kỹ máu của ta, nếu ta trái lời thề, ngươi tùy thời có thể tới giết ta. Thế nào, vui không?"
Dứt lời, y vẫn về với ngữ khí ngả ngớn quen thuộc lúc trước.
Máu dinh dính trên mặt, nhưng Cốc Tắc Minh không dám lau.
"... Nếu nói như vậy," Cốc Tắc Minh nghĩ, lại nhịn không được nói, "Bây giờ giết ngươi luôn không phải là càng an toàn sao?"
Tinh Biến: "..."
Y cười một cái nguy hiểm.
"Được rồi." Cốc Tắc Minh cúi đầu không thấy được biểu tình của Tinh Biến.
Hắn sờ sờ mũi kiếm, cảm giác lạnh lẽo thấm qua da: "Ta hỏi sư phụ rồi nói sau."
"Thân thiện nhắc nhở... tin tức ngươi lấy được Ma kiếm đã bị người của Bách Thảo Cốc lan ra ngoài." Tinh Biến đi đến gần cửa sổ, nhìn Biệt Thiên bên ngoài đang cẩn thận chăm sóc thảo dược, nhẹ nhàng nói, "Không nhanh chóng quay về Thần Toán Các của ngươi, sợ là không trở về được."
"À" Cốc Tắc Minh nghĩ, bộ dáng dong dài này thực ra cũng có chút phong phạm của hiền thê lương mẫu ấy chứ.
"Còn có vấn đề gì?" Tinh Biến dựa vào tường hỏi.
"Có." Cốc Tắc Minh lập tức nói.
Tinh Biến dùng ánh mắt ý bảo hắn mau nói.
"Tâm ma của ngươi cho ta xem những thứ đó... ta có thể viết vào thư gửi về không?" Cốc Tắc Minh nói, "Nhìn có vẻ rất đáng giá đấy. Dù sao cũng là chuyện rất lâu rồi... bán đi cũng không sao đâu nhỉ?"
Tinh Biến: "..."
Hết chương 17.
Nghèo phát điên là có thật :)))))))))))