Trans: Toffee
"Lúc đó ta bảo con tầm nào?" Sư phụ ngáp một cái.
"... Buổi trưa." Cốc Tắc Minh ngập ngừng.
Ánh hoàng hôn xuyên thấu qua cửa sổ chiếu lên mặt đất.
"Là buổi trưa hôm qua!" Sư phụ hung hăng gõ đầu Cốc Tắc Minh một cái, "Nghiệt đồ! Để vi sư đợi lâu như vậy!"
"Sư phụ, ngài cũng vừa đến." Sư tỷ đứng một bên mặt không biểu tình, "Chỉ có con đúng giờ hôm qua tới."
"Con quả nhiên hiểu sư phụ mà!" Cốc Tắc Minh vui vẻ, "Con nghĩ lúc này con tới hẳn là vừa kịp, sao dám để sư phụ đợi lâu!"
"... Tôn sư trọng đạo dạy cho hai đứa chạy đi đâu rồi!" Sư phụ khụ một tiếng, "Từ trước đến nay đại nhân vật luôn lên sân khấu muộn! Con là đại nhân vật à? Con dám lên sân khấu cùng lúc với ta! Không biết thì học sư tỷ con kìa, chỉ biết học ta!"
Sư tỷ: "..."
Cốc Tắc Minh: "... Con không phải người, con là một con bồ câu mà..."
Sư phụ: "..."
"Đồ nhi à, con phải nhớ kỹ," sư phụ đổi sắc mặt, vẻ mặt hiền từ dạy dỗ Cốc Tắc Minh, "Không phải ai cũng nguyện ý chờ con."
"À..." Cốc Tắc Minh nói, "Không muốn chờ thì không cần đợi nữa chứ sao..."
"... Con còn dám tranh luận?" Sư phụ nói, "Ý con là sư phụ dễ bắt nạt, nguyện ý chờ con, nên mới để muộn như vậy?"
Cốc Tắc Minh: "Sao có thể! Ai con cũng muộn như vậy!"
Sư tỷ: "..."
"Tốt lắm." Sư phụ vỗ bàn nói, "Có những lời này của con, sư phụ liền an tâm. Đối xử như nhau, lấy vạn vật như sô cẩu (*), không hổ là đồ đệ ta!"
(*) dĩ vạn vật vi sô cẩu: coi vạn vật như chó rơm (Chương 5 Đạo đức kinh)
Sư tỷ: "..."
"Không phải ai cũng nguyện ý chờ con." Sư phụ nói lại với Cốc Tắc Minh.
Cốc Tắc Minh: "...Sư phụ, ngài vừa nói câu này rồi."
"Không phải ai cũng nguyện ý chờ con." Sư phụ sắc mặt không đổi.
"Sư..."
"Không phải lần nào cũng có thể chờ con." Khuôn mặt sư phụ bắt đầu trở nên vặn vẹo.
"Sư phụ...?"
"Ầm" một tiếng, sư phụ ngã trên mặt đất. Vết thương chồng chất, thê thảm vô cùng.
"Sư phụ!"
"Đừng ồn ào." Một giọng nói vang lên bên tai.
Cốc Tắc Minh chợt bừng tỉnh.
(Bản chuyển ngữ chỉ được đăng trên wattpad Toffeeincoffee và trang hesmyjade.wordpress.com. Vui lòng truy cập trang chính chủ để xem truyện)
"Ngươi cũng vô tư thật," Ma Tôn chọc mặt Cốc Tắc Minh, "Mạng đều sắp mất mà còn ngủ được?"
Cốc Tắc Minh ngơ ngác không rõ tình trạng hiện tại.
Hắn nhìn Ma Tôn, lại nhìn xung quanh.
Trong phòng tối tăm. Biệt Phong đứng ở một bên.
Biệt Phong hờ hững ném Ma kiếm tới trước Cốc Tắc Minh.
Ma kiếm nhẹ kêu một tiếng, bất mãn mình cứ bị tùy tiện ném tới ném lui.
"Ca ca ngươi ở chỗ ta rất an toàn." Tinh Biến nói với Biệt Phong, "Ngươi có thể đi rồi."
Biệt Phong không ừ hử rời khỏi căn phòng.
"Ta vẫn đang mơ?" Cốc Tắc Minh lẩm bẩm.
"Ồ?" Tinh Biến nhướng mày, kiếm hơi hé khỏi vỏ, "Ta đây giúp ngươi thanh tỉnh nhé?"
"Ta tỉnh rồi." Cốc Tắc Minh lập tức nói, "Ngươi...sao lại ở đây?"
Tinh Biến mỉm cười không nói gì.
Tay y dịch lên trên đôi mắt Cốc Tắc Minh, chạm hàng mi hắn.
Bầu không khí trong phòng lạnh theo.
Nếu lúc trước Cốc Tắc Minh còn hơi ngơ ngơ, giờ phút này hắn đã hoàn toàn thanh tỉnh.
Hắn không biết Tinh Biến định làm gì, mí mắt không ngừng run rẩy, lại không dám nhắm mắt.
...... Không phải là định móc mắt hắn chứ? Không thể nào? Móc sống?
Hắn vừa mới nói sai cái gì à? Cứu mạng ...
"Ta nghĩ," trước khi Cốc Tắc Minh tự hù mình chết, Tinh Biến cũng nói, "Ma kiếm vẫn nên để trên tay ta mới đủ an tâm."
Y nhanh chóng mở trói cho Cốc Tắc Minh, đứng lên: "Đi thôi."
Cốc Tắc Minh ngẩn người.
Hắn còn ngồi yên không nhúc nhích, đến khi nhìn thấy Tinh Biến lộ ra nét không kiên nhẫn, mới lấy hết can đảm, nhỏ giọng nói: "...... Không được."
Hắn ngửa đầu nhìn Tinh Biến: "Sư tỷ nói, Ma kiếm không thể hiện thế."
"Sư tỷ ngươi cũng mặc ngươi rồi, ngươi còn ở đây tình thâm?" Tinh Biến ghét bỏ.
"... Sư phụ có bảo," Cốc Tắc Minh yếu ớt nói, "Phải nghe lời sư tỷ."
"..." Tinh Biến nhìn Cốc Tắc Minh.
Sau đó y hé một nụ cười khiến Cốc Tắc Minh cảm giác toàn thân không ổn: "Là cái gì...... khiến ngươi cảm thấy, ngươi có thể từ chối?"
"Vết thương trên eo..."
"Lúc trước ta chưa nói gì hết!" Cốc Tắc Minh lập tức biến thành bồ câu, lạch phạch bay lên người Tinh Biến.
Tinh Biến đón lấy bồ câu, bàn tay xoa nhẹ trên cổ bồ câu đầy tính uy hiếp, nhét bồ câu mình đầy thương tích vào túi mình.
Hết chương 21.