Trans: Toffee
"Tôn thượng, trở về nhanh như vậy?" Thương Thương cười mỉm nghênh đón Tinh Biến.
Tinh Biến không biết gia hỏa này lại có trò gì mới, mặc kệ, mắt nhìn thẳng ra sau Thương Thương.
"Không cần sốt ruột," Thương Thương nói, "Người ngươi muốn tìm đã không còn ở đây."
Tinh Biến dừng lại.
Ánh kiếm vọt thẳng tới giữa mi tâm Thương Thương.
Thương Thương thoáng nghiêng đầu, tiếng gió cọ sát gương mặt nàng, để lại một vết cắt dài.
Lúc này Thương Thương không còn bộ dáng đáng yêu mềm mại như dĩ vãng, tuy rằng trên mặt vẫn là ý cười dịu dàng, sống lưng lại thẳng tắp, nhìn rất có phong thái gọn gàng lưu loát của Thần Cơ Môn.
Ngón tay mảnh của nàng khẽ động.
Giữa những xà nhà, ánh bạc lập loè.
Tinh Biến nhìn thoáng qua những sợi chỉ bạc chằng chịt trong không gian: "Lúc ta nói Biệt Phong có dị tâm, ngươi khăng khăng muốn lưu lại... Đây là nguyên nhân?"
Thương Thương xua tay: "Tôn thượng đừng hiểu lầm, là Minh Minh tự nguyện đi theo Biệt Phong."
Tinh Biến lạnh lùng nhìn Thương Thương: "Hắn quả nhiên vẫn bị ngươi lừa."
"Bị ta lừa?" Thương Thương thở dài, lắc đầu, "Ma tu chẳng có lấy một tên nào tốt, ngươi cũng đâu phải ngoại lệ."
"Giữ hắn ở nơi này, chẳng lẽ muốn hắn ngồi nhìn ngươi tàn sát đồng môn hắn sao? Hắn dù sao cũng là một đạo tu, vẫn là phe đối lập. Huống hồ... Ngươi có từng cho hắn một cam kết nào ra hình ra dạng sao?"
Tinh Biến ánh mắt hơi tối.
(Bản chuyển ngữ chỉ được đăng trên wattpad Toffeeincoffee và trang hesmyjade.wordpress.com. Vui lòng truy cập trang chính chủ để xem truyện)
"Biết không? Thứ ta thấu đáo nhất chính là dáng vẻ lời ngon tiếng ngọt lừa lọc của đám ma tu. Đạo tu ngây thơ đáng yêu lúc bị ta cắn nuốt từng chút tu vi, luôn thích hỏi ta: 'chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi, phải không?' ta cũng luôn chân thành trả lời: 'sẽ, chỉ cần ngươi không đổi, ta cũng sẽ không đổi. ' chờ bọn họ hao sạch tu vi, liền bị ta vứt bỏ không luyến tiếc... Cuối cùng, nghiêm túc mà nói, có ai mà không thời thời khắc khắc đang thay đổi?"
Đầu ngón tay Thương Thương nhẹ nhàng ấn sợi chỉ bạc: "Tình yêu có điều kiện, cũng không phải là ái tình thật sự."
"Tình yêu vô điều kiện, ta cũng chẳng thấy ngươi trân trọng." Tinh Biến châm chọc.
"..." Thương Thương trầm mặc.
"Cho nên mới nói," nàng nở nụ cười xinh đẹp, "Ma tu không có một kẻ tốt đẹp, ngươi không phải ngoại lệ, ta cũng không phải."
Tinh Biến nhìn Thương Thương một chốc, thu hồi kiếm.
"Nếu là chính hắn muốn đi, vậy quên đi."
"Ngươi như vậy, thật ra lại khiến ta hoài nghi ngươi phải chăng có vài phần thật lòng." Thương Thương nhẹ nhàng thở ra, nửa thật nửa giả nói.
"Giả bộ dạng hảo tâm này cho ai nhìn?" Tinh Biến nói, "Ngươi cũng chỉ là cảm thấy một đạo tu lẫn giữa đám ma tu, dễ khiến người sinh nghi thôi."
"Đương nhiên, cũng có suy xét tới phương diện này." Thương Thương nhún vai, "Nhỡ đâu tôn thượng ngài bị dụ theo địch, chúng ta mới đúng là khóc không ra nước mắt."
"Từ trước tới nay ma tu chia rẽ, đám kia cũng chỉ vì giữ mạng mới bất đắc dĩ ở đây sống theo lề lối. Ngươi còn trông cậy tạo nên cái sóng gió gì?"
"Hùng hổ hăm doạ như vậy," Thương Thương cười nói, "Không giống tôn thượng ngài nha."
Tinh Biến cười nhạo một tiếng.
"Tôn thượng, biết vì sao ta phản bội Thần Cơ Môn không?" Thương Thương vuốt ve sợi chỉ bạc.
Chỉ bạc cắt đứt ngón tay nàng, từng giọt máu đỏ dọc theo sợi dây lăn xuống.
"Khống chế đám gỗ vô tri vô giác kia thật sự chẳng có gì thú vị, nào vui như người sống? Đám người kia ở Cực Lạc Cung của ta hưởng thụ lâu như vậy, ta chỉ nhận tài vật hồi báo, cũng quá lỗ rồi, phải không?"
Lời còn chưa dứt, nàng cảm thấy trong bụng bị xé rách đau đớn.
Thương Thương nhẹ nhàng nhíu mày.
Tinh Biến nhướng mày, tay nắm kiếm chậm rãi xoay một vòng. Mũi kiếm đảo trong bụng Thương Thương.
Y cẩn thận quan sát sắc mặt Thương Thương: "Chà, chẳng vui. Không thể lộ ra biểu tình gì thú vị hơn à?"
"Ngươi vẫn như vậy..." Thương Thương cười một cái vô lực.
"..." Một lát sau Tinh Biến không hứng thú rút thanh kiếm, "Quả nhiên, đối với ngươi, còn sống mới là chuyện thống khổ nhất."
Thương Thương lại cười cười, không nói gì nữa.
Cung chủ Cực Lạc Cung từ trước đến nay vẫn mang thái độ chơi đùa nhân gian, không để ý sinh tử mới là bình thường. Nhưng, không muốn sống,
Trong tu hành của ma tu không cho phép kiềm chế bản tâm. Thương Thương nếu đã có ý muốn chết, cho dù miễn cưỡng sống, tu vi cũng sẽ chỉ như nước sông chảy cạn.
Tinh Biến lại không ngờ, nàng vậy mà có vài phần thật lòng với ma tu ở nơi giao dịch kia.
Hai người im lặng một lát.
Không khí an tĩnh này cuối cùng bị một thị nữ dè dặt đi tới phá vỡ.
Thị nữ rũ mắt, nhẹ giọng nói: "Tin tức Ma kiếm."
Hết chương 39.