Kỳ Thiên Lộ

Chương 18: Cấm chế lô



Trương Thuần thống khổ vạn phần: " Chẳng lẽ nhìn ta quá xấu xí? Ai, đợi khi đến được Nguyên Anh kỳ...ta cũng sẽ làm cho mình tuấn tú như mặt trắng nhỏ...ai, xấu số a!" Lời này nói xong rất mập mờ, làm cho Đào Thường Khí bật cười. Diêm Ngũ Tàng có chút không giải thích được nói: " Cái đó và xấu đẹp có quan hệ gì? Ngươi và Tiểu Thiên rất quen thuộc nhau mà?"

Trương Thuần nhất thời không biết làm sao trả lời. Tần Tiểu Thiên nói: " Hôm nay ta mới kết giao với Trương Thuần và tiểu Thường Khí thôi, a a." Hắn phát hiện Trương Thuần đã tức giận đến mức miệng không nói ra lời.

Diêm Ngũ Tàng lắc đầu cười nói: " Tu chân...đây có phải là giác ngộ của con người, với tâm tính luôn muốn chiếm tiện nghi bây giờ của ngươi, cảnh giới thật rất khó đề cao, cho dù tu vi đạt tới Nguyên Anh kỳ, đây cũng không có gì cao hứng, chúng ta là Dã Tu...phương diện này ngươi phải chú ý. Trương Thuần, có thể sẽ có ngày Tần Tiểu Thiên mềm lòng, sẽ cho ngươi Thiên Kim Sa, nhưng một khi ngươi dưỡng thành thói quen không nhọc mệt mà thu hoạch, sau này tu hành làm sao có bao nhiêu tiền đồ. Tu chân cũng là quá trình tu tâm, đây là thể hội của ta."

Những khó khăn của Dã Tu là không có người nào chỉ đạo, Trương Thuần cũng không ngốc, nếu không cũng không tu đến Linh Tịch kỳ. Hắn trầm mặc chốc lát, nói: " Cảm ơn tiền bối chỉ điểm." Nửa giây sau, lại đột nhiên nói: " Nhưng...ta là một người nghèo a!"

Tần Tiểu Thiên mỉm cười, lấy ra một khối Thiên Kim Sa đưa cho hắn, nói: " Ân, ngươi có thể hiểu rõ đạo lý này, ta cũng sẽ không tiếc với ngươi một khối Thiên Kim Sa."

Diêm Ngũ Tàng đối với lời của hắn cũng rất có xúc động, tu hành chính là tu tâm, đây là đạo lý hắn mới hiểu được. Tần Tiểu Thiên và Dã Tu cũng không khác biệt, cũng thiếu hụt người chỉ dạy, có thể có điều cũng cảm thấy thật cao hứng. Hắn cố ý bày ra một bộ tư thái tiền bối cao nhân, thuận thế tặng ra một khối Thiên Kim Sa, xem như là lễ vật kết giao bằng hữu. Khối Thiên Kim Sa kia vốn có tính toán định cho Trương Thuần, nhưng Tần Tiểu Thiên lại không muốn để cho hắn dễ dàng có được. Hắn cảm giác được Trương Thuần và Đào Thường Khí càng giống người bình thường, mà không giống người tu chân, điều này làm cho hắn có một loại cảm giác thân thiết, dù sao Thiên Kim Sa còn nhiều, tặng đi vài khối cũng không có gì đáng ngại. Trương Thuần cầm Thiên Kim Sa, trong lòng âm thầm cảm khái. Đối với tu chân đã đi lừa gạt dối trá cũng không phải dễ dàng, rốt cuộc gặp được một cao thủ khờ khảng khái, điều này thật sự là rất khó gặp được.

Vị Tiểu Thiên tiền bối này đúng là một cao thủ tuyệt phẩm khảng khái, dùng Thiên Kim Sa mà coi như một tảng đá đưa tặng cho người thật dễ dàng, không biết hắn còn có đồ vật gì tốt nữa không? Trương Thuần hạ định quyết tâm, tiếp tục đi theo, cái gì mà tu tâm hay không tu tâm, thì chờ khi bọn họ tới được Nguyên Anh kỳ, có thời gian tu tâm, bây giờ tự mình cần nhất chính là linh đan và phi kiếm.

Không trung đột nhiên nổ lên quang hoa vo tròn, tiếng sấm gió mơ hồ truyền đến. Tần Tiểu Thiên hỏi: " Đây là cái gì?"

Diêm Ngũ Tàng cười nói: " Đấu pháp. Người tu chân luôn luôn tranh đấu tần xuất bất tận, giống như từ Nguyên Anh kỳ trở xuống, cao thủ chân chính khinh thường ở trước xuất thủ ở trước mặt mọi người, ở chỗ này tranh đấu không có gì đáng nhìn." Mấy người lại vòng vo một vòng, Diêm Ngũ Tàng cáo từ nói: " Tiểu Thiên, khối ngọc phù kia tặng cho ngươi, nếu muốn tìm ta...đây là linh quyết, có thể thêm vào bên trong, dùng linh quyết tống ra sẽ biết. A a, quen biết với ngươi thật cao hứng, viên Thanh Uẩn Đan ta có việc dùng quan trọng."

Hai người lại hàn huyên vài câu, Diêm Ngũ Tàng ngự kiếm rời đi.

Tần Tiểu Thiên cũng cảm thấy nên rời đi, hắn hốt nhiên chợt nhớ Sài Đạt Tiến, bắn ra một cây châm thật nhỏ, đinh đinh một thanh âm vang lên, cây châm tạo ra một làn bạch tuyến nhàn nhạt, chợt lóe rồi không.

Trương Thuần nhỏ giọng hỏi: " Tiểu Thường Khí, Tiểu Thiên tiền bối đang thông tri cho ai vậy?"

Đào Thường Khí nói: " Ta làm sao biết? Ngươi hỏi tiền bối một chút không được sao?"

Tần Tiểu Thiên quay đầu nhìn hai người một cái, nói: " Ta phải đi, lần này thật sự chia tay rồi! Sau này nếu có duyên, chúng ta gặp lại."

Hắn cũng không muốn mang theo hai tên lường gạt đồng hành, mặc dù tu vi của bọn họ cũng không phải kém lắm, nhưng hắn từ nhỏ vốn thích đi lại một mình.

Trương Thuần muốn nói gì đó, lại bị Đào Thường Khí kéo lại.

Đào Thường Khí chắp tay cười nói: " Được, nếu có duyên, chúng ta sẽ gặp lại." Nói xong lôi kéo Trương Thuần nhanh chóng rời đi. Tần Tiểu Thiên mỉm cười.

Sau một lúc lâu, Sài Đạt Tiến đến bên cạnh hắn, hỏi: " Tiểu Thiên, đổi được bảo bối gì?"

Tần Tiểu Thiên nói: " Được một ít tài liệu luyện kiếm. Tài mê, chuyện xong xuôi rồi?"

Sài Đạt Tiến cười khổ nói: " Xong rồi, thiếu chút nữa là xong đời luôn."

" A? Sao vậy?"

Sài Đạt Tiến nói: " Đến chậm hai người. Vốn là bằng hữu giúp đỡ, kết quả...đến chậm hai ngày, bằng hữu bị trọng thương, nếu không phải ta chạy tới, thiếu chút nữa hồn phi phách tán. Bây giờ ta đã giấu hắn đi rồi...Bây giờ ta phải vội vã đi tìm chút ít linh đan, cho nên phải ở chỗ này trì hoãn một lát. Nếu ngươi không có chuyện gì khác, có thể giúp ta mở một nơi trao đổi trên vách đá, thu tập một ít linh đan trị thương?" Hắn nói ra một ít tên linh đan.

Tần Tiểu Thiên nguyên lai muốn cấp cho hắn một viên Tụ Tiêm Đan, nhưng lúc Sài Đạt Tiến nói ra một số tên linh đan, hắn không nghe được một tên quen thuộc nào. Hắn không biết những linh đan mình sở hữu đều là tuyệt thế tinh phẩm, còn tưởng rằng linh đan của mình không được, suy nghĩ một chút nói: " Được, ta sẽ bày một chỗ trên ghềnh đá, có sẽ thông báo cho ngươi."

Sài Đạt Tiến lại đưa cho hắn một cây châm nhỏ, nói: " Vậy phiền phức ngươi rồi."

Tần Tiểu Thiên bay lên trên vách đá cao, tìm kiếm một động trống, đưa tay khắc mấy chữ to trên vách động rồi bay ngược lại vài thước, nheo mắt thưởng thức chữ trên vách, chỉ nghe phía sau có người thì thầm: " Thiên Kim Sa đổi linh đan...Tiểu Thiên tiền bối, ngươi muốn có linh đan gì?" Quay đầu lại vừa nhìn, Trương Thuần và Đào Thường Khí cười hì hì xuất hiện trước mắt.

Trương Thuần nói: " Còn chưa đủ bắt mắt, ta tới thử xem."

Hắn xuất ra một khối trung phẩm tiên thạch, dùng chân nguyên lực chấn vỡ, đánh ra một linh quyết, đem tiên thạch khảm nhập vào trong chữ, quát khẽ: " Thiểm!" Mấy chữ nhất thời lòe lòe sáng lên, giống như là hồng đăng.

Hắn cười nói: " Tiểu Thiên tiền bối, như vậy được không?"

Tần Tiểu Thiên không nghĩ tới có thể vận dụng tiên thạch và trận pháp như vậy, trong lòng phi thường bội phục, điều này đã làm cho hắn có thêm ý nghĩ kết hợp giữa tiên thạch và trận pháp, hơn nữa linh chú cấm chế, rất nhiều điều có thể vận dụng vào giữa cuộc sống.

Hắn cười nói: " Nếu các ngươi tới, thì cùng hỗ trợ ta đi! Ta có một bằng hữu cần linh đan."

Trương Thuần lộ ra vẻ rất vui vẻ, cười nói: " Hay a, chúng ta vừa chờ vừa nói chuyện phiếm."

Ba người khoanh chân ngồi xuống, còn chưa nói chuyện, đã có hai người tu chân bay tới.

Thiên Kim Sa thật sự quá hiếm thấy, rất nhanh có người tu chân chú ý tới hang động này. Hai người tu chân kia cũng chưa tới Nguyên Anh kỳ, cùng tu vi của Trương Thuần không sai biệt lắm, đang ở Linh Tịch hậu kỳ, cũng là người cần luyện chế phi kiếm.

Người tới đều dùng những đồ vật kỳ dị cổ quái trao đổi Thiên Kim Sa, nhưng lại không có linh đan trị thương, ở tu chân giới, luyện linh đan mặc dù cũng là một công khóa của người tu chân, nhưng chỉ có cực ít người tu chân có thể thực sự nắm giữ được kỹ nghệ luyện đan, cho nên người tu chân có thể luyện đan ai cũng ngạo khí. Cũng không dễ dàng dùng linh đan trao đổi đồ vật khác. Trước sau tới bảy, tám người tu chân, nhưng không có ai đổi linh đan, Tần Tiểu Thiên lại đổi được vài đồ vật cho chính mình, hắn nói: " Tiểu Thường Khí, sửa lại chữ trên vách đá, chỉ viết...Thiên Kim Sa đổi lại linh đan, thứ khác không đổi!"

Trương Thuần cười nói: " Ta đi! Ta đi sửa." Hắn bay lên vách đá tu cải.

Sau khi chữ được sửa đổi, người tu chân cũng không tới nữa, chỉ nhìn thấy kiếm quang xẹt qua bay đi, không có một đạo kiếm quang nào rơi vào trên động khẩu của Tần Tiểu Thiên.

Hắn có chút uể oải nói: " Kỳ quái, linh đan hiếm có như vậy hay sao? Nga, nhìn bộ dáng ta cũng phải đi tìm một ít tài liệu, luyện chế một ít đan dược."

Hắn có công pháp luyện chế linh đan, trong Cổ ngọc giản cũng có ghi lại pháp môn của phương diện này, chẳng qua không có người nào chỉ đạo, nếu như muốn luyện chế, phải tự mình đi lục lọi.

Trương Thuần kinh hãi kêu lên: " Ngươi...tiền bối, ngươi biết luyện đan?"

Đào Thường Khí dùng ngữ khí kính nể nói: " Tiền bối thật sự là thần kỳ không tưởng nổi, luyện đan là một pháp môn thâm ảo."

Tần Tiểu Thiên nhàn nhạt nói: " Cho tới bây giờ ta không có luyện chế qua linh đan, chẳng qua là muốn nếm thử một chút."

Hai người Trương Thuần trợn mắt há hốc mồm. Nói gì vậy, dường như luyện đan là một chuyện thật dễ dàng?

Qua nửa giây sau, Đào Thường Khí nhịn không được hỏi: " Tiền bối, ngươi thật sự chưa từng luyện qua linh đan?" Hắn có chút không tin.

Tần Tiểu Thiên nói: " Chưa, ngay cả phi kiếm cũng không có luyện chế qua. Bất quá...chờ ta đổi được linh đan thì phải đi luyện kiếm, tài liệu luyện kiếm đã thu tập đầy đủ rồi, a a."

Trong lòng hắn có chút hưng phấn, thanh phi kiếm đầu tiên, mặc dù còn chưa luyện chế qua, nhưng từng bước và phương pháp luyện chế hắn cũng đã suy nghĩ tự hỏi qua. Luyện khí trong Cổ ngọc giản ghi lại, hạng nhất là luyện kiếm hắn đã học thuộc thành thục, hơn nữa còn cẩn thận suy nghĩ lý giải, mỗi một chi tiết cũng không bỏ qua, đã đạt tới cảnh giới tùy tâm.

Đào Thường Khí mở to miệng, nước bọt thiếu chút nữa chảy ra, bộ dáng thật si ngốc. Trương Thuần nguyên bổn vốn đang khoanh chân ngồi dưới đất, suýt nữa cũng ngã bật ra sau, hai tên lường gạt kinh nghi nhìn không rõ, trong lòng thì đang hoài nghi: " Người này thật sự là tiền bối cao thủ? Không thể tư nghị, không ngờ còn kém hơn mình, dù sao tốt xấu gì mình cũng từng luyện chế qua phi kiếm."

Hai ngày thời gian trôi qua, không ngờ không có một người tu chân tiến đến trao đổi. Ngày thứ ba, Sài Đạt Tiến rốt cuộc quay lại, hắn tiến vào liền hỏi: " Có thu được linh đan hay không?"

Tần Tiểu Thiên cười khổ nói: " Tài mê, không nghĩ tới linh đan lại hiếm hoi như vậy, ta dùng Thiên Kim Sa cũng không đổi được."

Sài Đạt Tiến nói: " Ta cũng không đổi được. Bỏ đi, ta tính tự mình luyện chế, chỉ là phiền toái một chút, vừa mới đổi được dược tài cùng đan dẫn( thuốc dẫn), Tiểu Thiên, cảm ơn ngươi." Đây là lời tạ ơn phát ra tận đáy lòng.

Tần Tiểu Thiên khảng khái dùng Thiên Kim Sa ra đổi lấy linh đan, chỉ dựa vào điểm này, hắn đã nhận định vị này làm bằng hữu.

Tần Tiểu Thiên khoát tay nói: " Đừng khách khí, ta cũng chuẩn bị luyện chế phi kiếm, muốn tìm một địa phương yên tĩnh."

Sài Đạt Tiến suy tư chỉ chốc lát, nói: " Tiểu Thiên, ngươi tin được ta, thì đi tới chỗ ta ẩn tu mà luyện kiếm, nơi đó ta cũng có vài loại tài liệu tốt, nếu như ngươi cần...sẽ đưa cho ngươi."

Trương Thuần và Đào Thường Khí không cam lòng rời đi như vậy, bọn họ cảm giác được Tần Tiểu Thiên dị thường thần bí.

Trương Thuần nói: " Sài tiền bối, hai chúng ta cũng muốn luyện kiếm, nhưng không có địa phương nào yên tĩnh. Hà hà, tiền bối..."

Sài Đạt Tiến bị hắn gọi đến cả người không được tự nhiên, nói: " Vậy cùng nhau đi!"

Mặc kệ thế nào tất cả đều là người tu chân, hơn nữa hai người mở miệng là gọi tiền bối, hắn cũng không muốn bày ra bộ dáng cự tuyệt người từ ngàn dặm.

Trương Thuần mừng rỡ, nguyên nghĩ rằng Sài Đạt Tiến sẽ cự tuyệt, không nghĩ tới hắn dĩ nhiên lại đáp ứng.

Hắn vui vẻ nhảy dựng lên, nói: " Ai, thời gian chờ đợi tại Tiểu Lang Sơn cũng quá dài rồi, thật mệt! Tiền bối, chúng ta đi bây giờ?"

Sài Đạt Tiến không để ý đến hắn, nói với Tần Tiểu Thiên: " Mời." Xoay người bay đi ra ngoài.

Tần Tiểu Thiên mỉm cười, theo sát bay ra động khẩu, Trương Thuần và Đào Thường Khí cuống quýt đuổi theo. Sài Đạt Tiến và Tần Tiểu Thiên tốc độ bay nhanh, Trương Thuần và Đào Thường Khí cơ hồ dùng tới cả khí lực bú sữa mẹ mà đem hết toàn lực ngự kiếm phi hành.

Tần Tiểu Thiên rất nhanh đã lạc đường, hắn hoàn toàn không rõ Tư Hương Trấn nằm nơi nào, San Hô Tông ở nơi nào.

Từ Tiểu Lang Sơn đi ra, hắn vẫn một mực đi theo Sài Đạt Tiến, một đoạn đường bay đi, đã đi tới một sa mạc mênh mông. Trên đường chỉ nghỉ ngơi một lần, là vì để cho Trương Thuần và Đào Thường Khí khôi phục một chút, hai vị này đã mệt muốn chết, đường dài làm cho bọn họ phải cố hết sức.

Nơi ẩn tu của Sài Đạt Tiến nằm tận sâu trong của sa mạc, là một khối lục châu không lớn, từ bên ngoài cũng nhìn không ra, là do hắn dùng trận pháp che phủ.

Sài Đạt Tiến giải thích: " Đây là một nơi ẩn cư của ta, bố trí một ảo trận, bên trong chẳng qua là một lục châu, có một đường nước không lớn, không có người tu chân nào đến."

Bởi vì có ảo trận chống đỡ, thực vật của lục châu rậm rạp thương thương, đường nước không lớn cùng với những hàng cây thấp với một mảnh đất bằng, chiếm chừng mười mẫu, ở giữa đúng là một tòa lương đình đơn sơ, trong đình có một chiếc lò đan.

Sài Đạt Tiến nói: " Tiểu Thiên, ngươi luyện kiếm, ta luyện đan, có ảo trận bảo vệ, không có người đến quấy rầy." Hắn vừa nói vừa đi vào lương đình.

Tần Tiểu Thiên một lòng muốn luyện chế phi kiếm cho chính mình, hắn biết Sài Đạt Tiến vội vã luyện đan, cho nên lôi kéo Trương Thuần và Đào Thường Khí, nói: " Chúng ta đi tới bên cạnh đường nước luyện kiếm, các ngươi tự mình luyện kiếm hay vẫn còn..."

Trương Thuần vội vàng nói: " Tiền bối, chúng ta có thể nhìn xem luyện kiếm hay không?"

Đào Thường Khí thần sắc có nhiều do dự, hắn biết tính Trương Thuần, muốn nói cái gì lại nuốt trở vào.

Luyện kiếm là một chuyện rất bí ẩn, không phải chí thân bạn tốt, yêu cầu được xem là một hành vi rất vô lễ, Trương Thuần không ngờ lại nói thẳng ra. Ai biết Tần Tiểu Thiên lại liền đáp ứng, hắn căn bản là không biết quy củ này.

Sài Đạt Tiến vội vã chạy trở lại, đưa cho Tần Tiểu Thiên vài dạng tài liệu rồi lại vội vã rời đi.

Đối với Dã Tu mà nói, học trộm là chuyện thật kích động vô cùng. Nếu Tần Tiểu Thiên không phản đối, hai người liền lập tức ngồi đàng hoàng sang một bên.

Tần Tiểu Thiên tiện tay bố trí một phòng ngự trận, quy tắc cơ bản hắn vẫn còn hiểu được, lúc luyện kiếm phải phòng bị bên ngoài quấy rầy.

Sài Đạt Tiến cấp cho vài dạng tài liệu chính là Thiên Kim Thối, một khối Ô Kim đề thuần, còn có mười viên Áo Ngọc Sa. Áo Ngọc Sa hắn có rất nhiều, Thiên Kim Thối lại là một bảo bối phi thường hiếm thấy, Ô Kim tạm thời dùng không tới, đó chẳng qua chỉ là tài liệu luyện kiếm bình thường.

Hắn thuận tay đem Ô Kim và Áo Ngọc Sa đưa cho Trương Thuần và Đào Thường Khí.

Đào Thường Khí thở dài nói: " Trương Thuần, chúng ta sau này nhất định phải đi theo Tiểu Thiên tiền bối...Ai, tự mình tu luyện, cái gì cũng không có, không trách được Dã Tu chỉ cần có cơ hội liền bái sư, có trưởng bối chiếu ứng thật là khác hẳn a!"

Trương Thuần con ngươi xoay chuyển, nói: " Chớ có lên tiếng, Tiểu Thiên tiền bối bắt đầu luyện kiếm rồi."

Tần Tiểu Thiên trước tiên sửa sang lại một lần trình thức luyện kiếm ở trong đầu. Việc làm đầu tiên không phải luyện kiếm, mà là đề luyện tài liệu. Hắn chuẩn bị luyện chế hai thanh phi kiếm, một thanh dùng Thiên Kim Sa làm thân kiếm, một thanh dùng Áo Ngọc Sa làm thân kiếm, Thiên Kim Sa tính nhiệt, Áo Ngọc Sa tính hàn, hai phi kiếm có thể hỗ trợ lẫn nhau. Còn về phần uy lực hắn tạm thời không suy nghĩ, có thể luyện xuất phi kiếm coi như thành công.

Thuần độ của Thiên Kim Sa rất tốt, đó là Đại Viêm Linh Thú từ nham tương luyện ra, mặc dù còn không đủ để luyện kiếm, nhưng hơi chút đề thuần là có thể. chủ yếu là phẩm chất của Áo Ngọc Sa bác tạp, phải được đề thuần thật kỹ lưỡng. Áo Ngọc Sa đề thuần khó khăn rất cao, cho dù là dùng Tam Muội Chân Hỏa, cũng phải trải qua nhiều năm tháng đề luyện, phi thường tiêu hao thời gian.

Tần Tiểu Thiên có Vô Diễm Chi Hỏa, tự nhiên không sợ.

Hắn nói: " Hai người các ngươi nên cẩn thận, ta dùng hỏa ôn rất cao, các ngươi tự mình cẩn thận phòng hộ, thật sự không được thì rời đi nơi này." Trước người hắn đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa vo tròn trong suốt, trong phút chốc, độ nóng chung quanh nhanh chóng lên cao.

Bởi vì Tần Tiểu Thiên vừa mới sinh ra lũ bổn mạng hỏa, vẫn không thể khống chế, độ nóng cấp tốc phát ra, Trương Thuần và Đào Thường Khí luống cuống tay chân bố trí phòng ngự, hai người tóc tai cũng như muốn cháy tiêu. Trương Thuần kinh hãi nói: " Đây là lửa gì?"

Tần Tiểu Thiên kiệt lực thu nhiếp, ngọn lửa từ từ ổn định treo phù ngay trước người. Hắn dựa theo sự ghi lại trong Cổ ngọc giản, đánh ra chín thủ ấn linh quyết, hình thành một cấm chế luyện khí lô vô hình(lò cấm chế luyện khí), độ nóng chung quanh mới hạ thấp xuống tới.

Trương Thuần thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lau mồ hôi, nói: " Kỳ quái, không nóng nữa." Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Lò luyện khí từ cấm chế hình thành, đầu nhập một Áo Ngọc Sa mới hiển lộ ra, ngay cả Tần Tiểu Thiên cũng giật mình không thôi, đây là một thứ rất cổ quái, căn bản không giống một cái lò, mà là một hình dáng tròn mỏng như cánh bướm, thỉnh thoảng hiện lên từng đạo hồng mang, trông rất đẹp mắt.

Áo Ngọc Sa ở trong lò luyện khí mỏng như cánh bướm không ngừng trầm phù.

Bởi vì là lần đầu tiên đề thuần, Tần Tiểu Thiên không dám thả lỏng, ước chừng bỏ hơn mười viên Áo Ngọc Sa. Đề thuần không phải là một chuyện đơn giản, chỉ có thể lưu lại vật chất, trừ đi những tạp chất, chỉ dựa vào độ nóng thì không được. Đề thuần có miêu tả rất kỹ lưỡng trong Cổ ngọc giản, còn có cả ngàn linh quyết phối hợp sử dụng, phần lớn đều là thủ pháp thất truyền của tu chân giới.

Tần Tiểu Thiên liên tiếp đánh ra hơn mười thủ ấn linh quyết. Theo Trương Thuần nhìn ra, hơn mười linh quyết kia phóng thích rất gượng gạo, có nhiều lần đều là do do dự dự đánh ra, không có tự tin, nhưng kết quả lại làm Trương Thuần kinh ngạc vô cùng.

Áo Ngọc Sa theo linh quyết thúc giục kịch liệt chấn động, tạp chất của Áo Ngọc Sa nhanh chóng hóa thành sương khói, thăng đằng bay lên, chỉ lưu lại là một chất màu lam nhỏ xíu giống như nước chảy.

Tần Tiểu Thiên lấy được một viên hạt châu thuần màu lam cỡ ngón cái.

Đây chẳng qua chỉ là bước đầu luyện chế, tốn hao gần một giờ.

Trương Thuần nói: " Tiền bối, cho ta nhìn xem một chút." Hắn cầm lấy hạt châu, cùng Đào Thường Khí nghiên cứu.

Hai người quan sát một lát, Trương Thuần nhỏ giọng than thở, nói: " Tiểu Thường Khí, chênh lệch đúng là chênh lệch a, dĩ nhiên cũng có thể đề luyện thành như vậy, ai, nếu như hai người chúng ta luân lưu luyện chế, có thể dùng tới mười ngày thời gian cũng chưa chắc có thể làm được."

Đào Thường Khí nhỏ giọng nói: " Ngươi không nhìn thấy ngọn lửa do tiền bối phát ra hay sao, đó tuyệt đối không phải là Tam Muội Chân Hỏa, dù sao ta chỉ là lần đầu tiên kiến thức. Không có ngọn lửa đó, chúng ta cũng không thể nào đề thuần Áo Ngọc Sa đến trình độ này."

Lần đầu đề luyện thành công làm cho lòng tin tưởng của Tần Tiểu Thiên tăng cao, hắn bắt đầu đề thuần liên tiếp không ngừng, mỗi lần đầu nhập Áo Ngọc Sa cũng nhiều hơn, một lần có thể đề thuần mấy trăm viên Áo Ngọc Sa. Sao khi đem tất cả Áo Ngọc Sa đề thuần qua một lần, cộng lại được ước chừng hơn một trăm cân Áo Ngọc Sa tinh hoa, đã tương đương ngang hàng với sức nặng của một ngàn viên lúc đầu.

Tất cả Áo Ngọc Sa được đề thuần bước đầu được bỏ vào trong Cấm Chế Lô lần nữa, theo từng đạo linh quyết phát ra, Áo Ngọc Sa bắt đầu dung hợp cùng một chỗ. Tần Tiểu Thiên chuyên chú nhìn chằm chằm Vô Diễm Chi Hỏa, thỉnh thoảng dùng linh quyết điều chỉnh.

Trương Thuần và Đào Thường Khí đều cũng có ý niệm học trộm trong đầu, nhưng thủ pháp của Tần Tiểu Thiên bọn họ căn bản xem không hiểu, hai người chỉ có thể ngây ngốc nhìn Tần Tiểu Thiên luyện khí.

Thủ pháp luyện khí ghi lại trong Cổ ngọc giản phi thường thần kỳ, cũng phi thường phiền phức, gần như chỉ dùng linh quyết đánh vào Áo Ngọc Sa, phải liên tục đánh vào ngàn vạn lần, mà còn phải phối khí, thuộc về phạm vi tinh luyện. Tần Tiểu Thiên trưởng thành như vậy, nhưng cũng là lần đầu tiên tốn hao nhiều tinh lực vào một việc nghiêm túc.

Áo Ngọc Sa tinh luyện ở trong Cấm Chế Lô giống như thủy ngân lưu động, màu sắc giống như là nước biển. Tần Tiểu Thiên phát ra từng linh quyết có tiết tấu, không ngừng đánh vào Áo Ngọc Sa dịch hóa.

Trương Thuần nhỏ giọng nói: " Mẹ của ta ơi, đã đề luyện đến trình độ như thế...còn không ngừng rèn luyện."

Nhìn Tần Tiểu Thiên luyện khí, nhớ tới phương pháp luyện khí mình học qua, quả thật không đáng giá để nhắc tới, chỉ đề luyện, mà lại có sự khác biệt hoàn toàn. Toàn bộ tinh thần của Đào Thường Khí chăm chú quan sát thủ pháp luyện khí của Tần Tiểu Thiên.

Mặc dù không cách nào lý giải ra sự ảo diệu trong đó, nhưng việc tinh luyện lại làm cho hắn có được rất nhiều dẫn dắt. Tự mình luyện khí cho tới bây giờ cũng không hề đề luyện được tài liệu giống như thế, sau này nếu như muốn luyện khí, nhất định phải đem hết khả năng đề thuần tài liệu, như vậy phi kiếm sẽ không bị tạp chất không thuần, uy lực cũng lớn hơn nữa.

Đề thuần Áo Ngọc Sa rốt cuộc đạt tới yêu cầu của Tần Tiểu Thiên, kế tiếp hắn bắt đầu đề thuần Bích Lung Thạch và Trần Kim.

Hắn tán đi lò luyện khí hình thành bởi cấm chế, một lần nữa dùng chín thủ ấn cấm chế, hình thành một lò luyện khí mới. Lò luyện khí này khác hẳn lò luyện khí vừa rồi, lò luyện khí này hình dáng giống như một chiếc nồi bốc khói, cao chừng một người, rộng như một thùng nước, Vô Diễm Chi Hỏa nhanh chóng tràn ngập bên ngoài.

Bởi vì số lượng Bích Lung Thạch rất nhiều, Tần Tiểu Thiên lựa chọn luyện khí lô cấm chế lớn nhất để đề thuần Bích Lung Thạch. Từ theo tay hắn đổ hết vào trong lò luyện khí, một cỗ khói dày nhanh chóng thăng lên, bị trận pháp bức bách, luồng khói dày này rất nhanh tiêu tán, tinh hoa của Bích Lung Thạch từ từ tích tụ trong lò luyện khí.

Tần Tiểu Thiên không ngừng đưa Bích Lung Thạch đầu nhập vào trong lò luyện khí, Vô Diễm Chi Hỏa phù động lên xuống trong lò, một cây cỏ nhỏ màu xanh biếc giống như rong rêu trong nước đang chập chờn phiêu đãng. Theo càng ngày càng nhiều Bích Lung Thạch luyện hóa, một tia ti lục nhạt từ từ đổi thành đậm, chậm rãi ngưng kết cùng một chỗ.

Sài Đạt Tiến đã tu luyện xong linh đang cần thiết, hắn cũng đi đến, nhìn thấy lò luyện khí do cấm chế hình thành, không khỏi ngẩn ra, cả kinh nói: " Cấm Chế Lô? Tại sao có thể...có thể còn Cấm Chế Lô?"

Cho dù là Trọng Huyền Phái được xưng là môn phái luyện khí đệ nhất của tu chân giới, cũng không có được Cổ Cấm Chế Lô thất truyền đã lâu, dĩ nhiên là hắn kinh hãi.

Tâm thần của Tần Tiểu Thiên hoàn toàn chuyên tâm vào việc đề luyện Bích Lung Thạch, đối với hết thảy chung quanh đều không nhìn thấy, Bích Lung Thạch cất giấu trong thủ trạc từ từ tiêu hao không còn, trong lò luyện khí đã chứa đựng đến phân nửa tài liệu tinh luyện, bước kế tiếp chính là phải thu lấy Bích Lung Thạch tinh luyện.

Trước tiên hắn thu lại Vô Diễm Chi Hỏa, sau đó đánh ra một thủ ấn linh quyết.

Một sợi chỉ nhỏ từ trong Cấm Chế Lô rút ra, ngay sau đó, Tần Tiểu Thiên lại đánh ra một linh quyết, một quang điểm bay ra, sợi chỉ kia nhanh chóng tiếp lấy quang điểm, bắt đầu cấp tốc xoay tròn. Sợi chỉ màu xanh biếc rất nhanh hình thành một quả cầu màu xanh biếc, theo chuyển động từ từ tăng lớn.

Sài Đạt Tiến cũng hít sâu một hơi lạnh, hoảng sợ nói: " Bích Lung Sa? Dĩ nhiên cũng có thể luyện chế thành Bích Lung Sa!"

Khi quả cầu tích tụ cỡ quả trứng, Tần Tiểu Thiên lại đánh ra một thủ ấn linh quyết, thu lấy đoàn Bích Lung Sa tinh luyện đầu tiên, sau đó hắn thu tiếp, tổng cộng thu được mười bốn đoàn Bích Lung Sa.

Trương Thuần tò mò hỏi: " Cái gì là Bích Lung Sa?"

Sài Đạt Tiến giải thích: " Đó là dùng tu luyện chiến giáp và phi kiếm, là cực phẩm tài liệu! Ngươi đừng coi thường đoàn Bích Lung Sa kia, ta dám nói...Tiềm Kiệt Tinh không có ai có thể đề luyện ra được, thật sự là mở rộng tầm mắt!"

Tần Tiểu Thiên thu hồi Bích Lung Sa, đánh tan Cấm Chế Lô, lại phát ra chín thủ ấn cấm chế, xuất hiện ra loại Cấm Chế Lô có hình dáng thứ ba khác hẳn, lần này hắn phải đề luyện Trần Kim.

Sài Đạt Tiến ba người đều bị thủ pháp Tần Tiểu Thiên trấn trụ, linh quyết cấm chế xuất ra hoa cả mắt, không thể tưởng tượng nổi thuần độ đề luyện, làm ba người bội phục sát đất.