Ký Ức Chiều Tà

Chương 17: Chương 17




Chương Mười Bảy:
Mối tình qua game của Tiểu Tây(1)
Chung cư Lạc Thủy, tầng 8
Một cô gái mặc yếm bò, giày thể thao vô cùng nhí nhảnh có vẻ đang rất bực mình, lớn tiếng hét:
“ Tiểu Tây, cậu có định đi chơi không hả! Cuối tuần mà vẫn không chịu ra ngoài, suốt ngày chúi mặt vào chơi game?”
“ Haha, cậu xem, tớ đã nhanh chóng leo lên vị trí thứ bảy. Đúng là trời xanh đền đáp kẻ cần cù, chẳng mấy chốc là soán ngôi tên điên kia cho xem! Mạc Hy cậu đợi tớ một lát…”
Tiểu Tây hùng hổ đánh quái. Chỉ vì tên đệ nhất cao thủ của sever game suốt ngày chê cô kĩ thuật kém thêm cả lên cấp chậm chạp. Cô vô cùng bực mình, cày suốt ngày đêm, thậm chí dùng hết tiền tiêu vặt và tiền tiết kiệm mua thẻ nạp. Tới bây giờ cô là nhân vật nữ đầu tiên lọt top mười trên bảng xếp hạng, cũng gian nan vất vả lắm.
“Tớ đợi cậu mười lát rồi đấy! Mau đi thay quần áo nhanh, tớ không thể chờ đợi thêm phút giây nào nữa!”, Mạc Hy bạo lực phi ra giựt lấy Ipad, kéo tay Tiểu Tây đẩy vào phòng.
“Giống hệt chị mình, đúng là mụ già khó tính”, Tiểu Tây vừa thay quần áo vừa làu bàu.
Tiểu Tây thay xong liền dềnh dàng đi ra. Mạc Hy kinh hãi nhìn bạn từ đầu xuống chân, sau đó la ầm lên:
“ Cậu có bị sao không hả? Cậu định mặc thế này đi đấy à. Hôm nay tớ định dẫn cậu đi leo núi với gia đình tớ. Cậu xem lại cậu đi, đầu tóc bù rối, mắt thì thâm quầng chẳng khác gì xác chết trôi sông!”

“ Ê, vậy là có anh cậu hả. Cái anh đẹp trai mà cậu chụp cùng hôm trước á?”, Tiểu Tây mắt sáng lên
“ Đấy là anh họ tớ, cũng có mặt trong buổi đi chơi này!”, Mạc Hy bất mãn nói:
“ Cậu còn tư tưởng anh họ tớ à, nhìn thấy cậu người ta chẳng chạy mất dép”
“ Không thể nào!”, Tiểu Tây lập tức lao ngay vào phòng, mở tung tủ quần áo. Chọn một bộ đồ thể thao màu vàng nhạt, đeo giày nike, đầu tóc chải chuốt gọn gàng, lại còn thoa thêm một lớp son hồng nhạt. Cô vơ vội nước uống đồ ăn và vài đồ dùng lần thiết khác nhét vào balo.
Lúc cô bước ra lần thứ hai, Mạc Hy có vẻ vô cùng hài lòng, cứ híp mắt cười mãi, khen cô thế này mới xứng đáng là “ tiểu mỹ nhân”
Tiểu Tây nhảy lên xe đạp điện của Mạc Hy, hai cô gái đến biệt thự nhà họ Mạc cũng vừa kịp lúc.
“ Sao mà lâu thế, cả nhà chờ con mãi đấy”, Mạc phu nhân trách móc - Mau xuống xe sau đi, trên này hết chỗ rồi
“ Anh Gia Minh ngồi xe sau hả mẹ?”, Mạc Hy cười hì hì
“ Ừ, trẻ con ngồi xe sau hết, trên này toàn mấy bô lão thôi”
Mạc Hy liền kéo Tiểu Tây xuống xe sau. Hai chiếc xe quả thật vô cùng xa hoa, vừa to vừa rộng. trên xe còn có chỗ sinh hoạt giường ngủ kiêm tủ lạnh y hệt một căn nhà nhỏ, tiện nghi vô cùng.
Mạc Hy cười hì hì phi lên:
“ Giới thiệu với mọi người, đây là bạn thân của em, tên là Tiểu Tây”
“ Em chào mọi người!”, Tiểu Tây cúi đầu cười, mắt không ngừng rà soát xem anh đẹp trai ngồi chỗ nào.
“ Chào em”, Trên dưới sáu người trên xe, toàn nam thanh nữ tú, nhã nhặn đáp lại
Mạc Hy kéo bạn đến ghế trống, vừa đi vừa thì thầm:
“ Anh Gia Minh sẽ ngồi đối diện bọn mình. Tớ tạo điều kiện cho cậu đấy, mau mau giăng lưới bắt cá…”
“ Yên tâm đi”, Tiểu Tây cười gian manh
Chỗ ngồi trên xe thiết kế rất đẹp. Cứ bốn ghế lại quay mặt lại với nhau, ở giữa còn đặt một cái bàn, vô cùng sang trọng.
Tiểu Manh ngồi vào ghế một cách thanh tao, chớp mắt nhìn anh chàng đẹp trai đang ngồi phía đối diện. Anh chàng kia mặc bộ thể thao của nước Đức, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ hàng hiệu, da trắng như ngọc, cơ thể cao lớn vạm vỡ. Mạc Hy ngồi phịch một cái, cười hềnh hệch đập tay lên bàn:

“ Anh Minh!”
“ Ừ?” Gia Minh khẽ ngẩng đầu, đôi mắt tĩnh lặng như nước hồ mùa thu, sống mũi như ngọc. Quả là đẹp trai khó ai bì kịp
“ Giới thiệu với anh, đây là bạn thân của em, tên là Tiểu Tây, anh phải để mắt đến bạn ấy nhé!”
“ Chào em” Gia Minh kiệm lời vàng ngọc, đưa mắt nhìn nhân vật vừa được giới thiệu.
Tiểu Tây được mỹ nam nhìn, sung sướng đến nỗi tim đập thình thịch, cười toe toét: “ Em chào anh, hihi”
Mạc Hy tái xanh mặt mày, thật là mất hình tượng, cười như đười ươi ngậm trứng như thế còn đâu mẫu con gái dịu dàng thanh tao như đã bàn nữa.
Khởi hành nửa tiếng, Gia Minh vẫn chưa chịu nhìn đến Tiểu Tây, cứ chúi mặt vào điện thoại. Vì cách khá xa nên Tiểu Tây chẳng rõ anh ta đang xem cái gì, cô khá chán nản vì sự lạnh lùng lãnh đạm của anh ta, liền hỏi Mạc Hy mật khẩu wi-fi rồi chơi game cho đỡ chán.
Mạc Hy vừa vào nhà vệ sinh.
Tiểu Tây lôi đồ ăn trong balo ra, lịch sự hỏi: “ Anh Minh, anh ăn không?”
“ Cảm ơn, em cứ ăn đi” Gia Minh lãnh đạm nói
Tiểu Tây hoàn toàn sụp đổ. Cái tên kiệm lời này thật quá đáng, cô làm đủ mọi cách mà hắn vẫn chưa chịu nhìn cô một cái. Hừ, đã vậy cô cũng chẳng thèm tán tỉnh hắn nữa. Rừng xanh lo gì thiếu củi đốt, trên thế gian cũng chẳng thiếu đàn ông. Tiểu Tây nghĩ vậy, chẳng thèm giữ hình tượng, móc bánh ra ăn rồm rộp. Cô quyết định lên game kể khổ cho khuây khỏa, bình thường có chuyện gì cô vẫn la lối ở đây, giờ đã thành quen.
[Thế giới] [Bạch Nhị Tiểu Thư]: Hầy, chán quá, nản quá!
[Thế giới] [Mỹ Nhân Ngư]: Sao thế cục cưng?

[Thế giới] [Mật Mật]: Sao thế Bạch tỷ?
[Thế giới] [ Phong Phong Công Tử]: Sáng nay đang săn Boss thì muội chạy đi đâu thế?
[Thế giới] [Bạch Nhị Tiểu Thư]: Bạn muội rủ đi chơi, giới thiệu anh họ cho. Thế mà hắn ta cậy có chút nhan sắc mà kiêu chảnh, chẳng buồn nhìn muội một cái, thật là tức chết! Bổn cô nương cóc thèm nữa!
[Thế giới] [ Phong Phong Công Tử]: Chà chà, bi đát quá nhỉ
[Thế giới] [ Phấn Điệp]: Chắc cô không có sức hút, hihi
[Thế giới] [Mộ Dung Viên]: Bạch cô nương thất tình à?
[Thế giới] [Chúc Giai Giai] Hay tại cô xấu quá nên người ta không dám nhìn *icon cười hả hê*
[Thế giới] [ Thiên Thiên] : *icon kinh ngạc*
[Thế giới] [ Ngài Alan]: Nhức đầu quá nha! *lườm*