Chương Hai Mươi Sáu:
Khi em say
Khiết Băng say trước cả Ngạn Quân, Sau khi kéo cậu đi hát và làm ầm ĩ một hồi. Cuối cùng cô làm vỡ ba cái cốc, đá gãy một cánh cửa. Không còn dáng vẻ xinh đẹp thanh tao thường ngày nữa. Ngạn Quân kinh ngạc trố mắt, đành tận dụng tất cả sự minh mẫn còn lại để kéo cô lên xe.
“ Nhà cậu ở đâu?”, Ngạn Quân không còn cách nào khác đành lái xe của cô đưa cô về rồi quay lại lấy xe mình sau.
Ngạn Quân hỏi mấy câu cũng không thấy tiếng trả lời. Khi cậu quay sang thì thấy cô đã ngủ từ lúc nào, mái tóc xoăn dài buông xõa, gương mặt ửng hồng và bờ mi rung rung lay động. Không kìm chế được, cậu đưa tay vuốt tóc cô sang một bên, mái tóc mềm mại phảng phất hương thơm nhẹ nhàng thanh nhã. Ngạn Quân lại trầm ngâm. Người con gái này, lẽ ra cậu nên yêu cô ấy.
Khiết Băng xinh đẹp, trưởng thành lại biết lắng nghe. Khiết Băng tới giờ vẫn chưa kết hôn. Tại sao đầu tiên cậu không yêu một người như vậy.
Bởi vì cậu chọn sai người, sai thời điểm nên mới phải hứng trọn tất cả bi thương.
Sau khi gọi điện hỏi Phiêu Dương địa chỉ, cậu lái xe đưa cô về nhà. Chiếc xe đi vào khu nhà thượng lưu bậc nhất thành phố. Nhà cô ở một góc tách biệt với những nhà còn lại, vô cùng yên tĩnh. Xe dừng lại trước ngôi biệt thự với chiếc cổng trắng muốt.
“ Băng, đến nhà cậu rồi”, Ngạn Quân khẽ lay lay vai cô
Khiết Băng ờ một tiếng rồi mở cửa xe, lảo đảo ra ngoài. Ngạn Quân sợ cô ngã nên đành chạy tới đỡ. Khiết Băng ấn mật khẩu, lát sau chiếc cổng tự động mở rộng, vô cùng hiện đại
“ Đây là nhà cậu à?”, Ngạn Quân hơi ngạc nhiên, ngôi biệt thự rộng thế này không lẽ chỉ có cô ở
“ Cũng có thể coi là như vậy”, Khiết Băng cười hì hì, lại lảo đảo suýt ngã ra đất.
Ngạn Quân đỡ cô đến tận cửa nhà. Khiết Băng lục lọi mãi chẳng thấy chìa khóa đâu nên vô cùng chán nản, mệt mỏi ngồi phịch xuống nền đá hoa trước cửa.
Ngạn Quân chăm chú quan sát khuôn mặt ửng hồng kiềm diễm của cô, trái tim bất chợt rung động mãnh liệt. Cậu không kiềm chế được mà ngồi sát bên cạnh cô, đôi môi dần dần tiến lại như muốn hôn lấy hàng mi quyến rũ, sống mũi như ngọc của người con gái trước mặt.
Nhưng cậu chưa kịp chạm môi vào gương mặt ửng hồng của cô thì cửa nhà bỗng nhiên mở toang, một người con trai mặc áo len mỏng bước ra, khí chất trên người anh khiến những người đối diện phải e sợ vài phần.
Trương Kì đưa đôi mắt lạnh lẽo nhìn Ngạn Quân, trong ánh mắt ẩn chưa sát khí đáng sợ. Ngạn Quân vội điều chỉnh sắc mặt, mỉm cười bước tới:
“ Chào anh, tôi là Ngạn Quân, bạn của Khiết Băng. Xin hỏi anh là…?”
“ Tôi là chồng cô ấy”, Trương Kì vừa dứt lời liền tiến lại thềm đá trước cửa, bế Khiết Băng lên.
Ngạn Quân nghẹn lời. Cô ấy đã có chồng rồi, có chồng rồi. Cậu vốn tưởng cô còn độc thân. Cậu đang định tiến thêm một bước với cô ấy.
Nhưng xem ra cậu đã lầm.
Nếu như cô còn độc thân thật, thì cậu cũng có tư cách gì theo đuổi cô? Cậu đã có một đời vợ rồi, còn cô là người phụ nữ xinh đẹp tài giỏi, là mẫu người lí tưởng của mọi đàn ông. Phải, cậu không có tư cách.
“ Tôi với cô ấy là bạn cũ, hôm nay gặp nhau ăn một bữa, có lẽ cô ấy uống hơi nhiều”, Ngạn Quân cười trừ, cũng may cậu chưa làm gì quá giới hạn, nếu không đã hủy hoại hạnh phúc cả đời của cô ấy rồi.
“ Cảm ơn đã đưa vợ tôi về. Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đưa cô ấy vào nhà nghỉ ngơi”, Trương Kì ngừng lại một lát rồi nói tiếp – Tôi tin rằng chuyện vừa nãy là cho cậu nhất thời nông nổi, tôi không truy cứu nữa, nhưng đừng để xảy ra lần thứ hai.
“ Anh nghĩ nhiều rồi. Tuyệt đối không có chuyện đó xảy ra” , Ngạn Quân mỉm cười nói: “ Nếu đã có anh chăm sóc cô ấy thì tôi cũng hết nghĩa vụ rồi. Tôi xin phép về trước”
Dứt lời cậu liền quay người, lặng lẽ bước về phía cổng.
Trương Kì cũng bế Khiết Băng vào nhà, đóng cửa nhẹ nhàng để cô khỏi thức giấc. Anh đã cố gắng nhẹ nhàng hết mức có thể, vậy mà vừa đặt cô lên giường, đắp chăn thì con chó từ đâu phi ra sủa nhặng xị.
“ Im nào Chola”, Trương Kì vội nói
Chola không những không im mà còn sủa to hơn, Trương Kì bực mình đành nhốt nó vào phòng bên cạnh. Cách âm rất tốt, tuyệt nhiên không nghe thấy tiếng chó sủa nữa.
Khi Trương Kì quay trở lại phòng thì Khiết Băng cũng đã tỉnh. Cô mở to mắt nhìn anh, vài giây sau lập tức lật chăn, chạy lại lao vào lòng anh, thổn thức.
Bình thường cô không hề như vậy, là vì hôm nay cô say rồi.
“ Trương Kì, anh về rồi?”, Khiết Băng nghẹn ngào: “ Cuối cùng anh cũng về”
“ Ừ, nhớ anh lắm à?”, Trương Kì mỉm cười vỗ vỗ lưng cô
“ Vâng”, Khiết Băng gật gật đầu, nức nở nói
Trương Kì đỡ cô ngồi lên giường, vuốt ve đôi môi đỏ mọng của cô:
“ Sao hôm nay lại uống rượu?”
“ Bạn em mới ly hôn, em đi cùng an ủi cậu ấy một chút”
“ Ừ. Sẵn nước nóng rồi, em muốn đi tắm không?”, Trương Kì hôn lên môi cô, dịu dàng nói.
Khiết Băng được anh đỡ đến cửa nhà tắm. Sau đó cô nhẹ nhàng xỏ chân vào đôi dép trong nhà, dáng người mềm mại liêu xiêu như sắp ngã.
Trương Kì nhìn cô đóng cửa cho đến khi tiếng nước chảy vang lên, anh bước vào bếp đặt một ấm nước, sau đó tìm dụng cụ pha cho cô cốc sữa nóng.