Chương Sáu:
Uyên ương công sở
Trương Kì khẽ cười, đưa tay nâng chiếc cằm nhọn xinh đẹp của cô lên, đặt lên bờ môi phớt hồng quyến rũ của cô một nụ hôn mãnh liệt.
Khiết Băng không trang điểm, làn da trắng nõn mịn màng, đôi mắt lấp lánh như sao đêm.
Trương Kì không kiềm chế được, hôn càng lúc càng sâu, đưa tay nâng gáy cô lên. Hai người quấn lấy nhau, say sưa trong nụ hôn cuồng nhiệt.
Khiết Băng bị anh đẩy vào cửa kính đau điếng, khe khẽ kêu lên. Trương Kì biết mình làm cô đau, nhưng không sao dừng lại được.
Khiết Băng quá quyến rũ, bất kể chỗ nào của cô ấy, kể cả đầu ngón tay, vành tai cũng đều quyến rũ lạ kì…
“ Tổng giám đốc, sắp đến giờ họp r…”, Cô thư kí đẩy cửa bước vào. Dường như nhận thấy cảnh tượng trước mặt không nên xông vào phá đám, liền nhanh nhẹn bước ra ngoài, đóng cửa.
Khiết Băng ngượng chín mặt, đẩy anh ra:
“ Trương Kì!”
Trương Kì khẽ cười, ánh mắt ám muội nhìn vào cô, anh mặc áo khoác, hôn lên má cô rồi nói:
“ Baby, em thật ngọt ngào. Bây giờ anh đi họp. Lát họp xong rồi anh đưa em đi ăn tối. Ngoan!”
Nói rồi Trương Kì sải bước ra cửa. Khiết Băng cười dịu ngọt, đưa tay lên má, ánh mắt lơ đãng như chìm trong hư ảo.
Khiết Băng cũng chẳng dám nán lại lâu, vuốt mặt vài cái, lau vết son trên miệng rồi hồi phục trạng thái mặt lạnh, chậm rãi bước đi.
Đi đến đâu cũng thấy mọi người nhìn mình chằm chằm, thì thầm, chỉ trỏ. Về đến phòng cũng thấy cấp dưới nhìn mình mờ ám, cô vô cùng khó chịu, liền nhàn nhạt hỏi:
“ Rốt cuộc có việc gì?”
“ Dạ không có gì đâu sếp!”, Tiểu Manh che miệng cười, tiếng nói lanh lảnh.
“ Đúng vậy đấy, không có gì đâu!”, Các nhân viên khác cũng đồng thanh hô hoán.
Khiết Băng khẽ “ hừ” một tiếng, đành dặn dò mọi người làm việc lấy lệ rồi bước vào phòng làm việc, đóng sầm cửa.
Tan làm, mọi người trong công ty đều về hết. Tiểu Manh trước khi về còn gõ cửa phòng trêu:
“ Tỷ tỷ, đừng làm việc quá sức kẻo Trương tổng xót xa…”
Tiểu Manh là một cô gái trẻ, mới ra trường. Lúc nào cũng líu lo, đáng yêu mà cũng đáng ghét. Khiết Băng bực mình nói vọng ra:
“ Có tin tôi bắt cô ở lại làm việc không!”
“ Ối! Em về đây! Em về đây!”, Tiểu Manh vội la lên, sau đó lập tức chạy đi không chậm trễ. Tiếng giày cao gót vọng lại càng lúc càng bé dần.
Khiết Băng khẽ cười, cũng chuẩn bị đồ đạc chuẩn bị về. Cô vừa bước ra khỏi cửa đã gặp Trương Kì đang tựa người vào thang máy, ánh mắt sâu thẳm, đôi môi mím chặt.
Khiết Băng nghĩ lại chuyện vừa rồi trong văn phòng, trong tim rạo rực như nở hoa, bất giác đứng hóa đá không phản ứng gì, Trương Kì nhíu mày nhìn cô hồi lâu, rồi cười cười gọi cô lại. Anh kéo cô vào lòng, hôn lên mái tóc mềm đang buộc đuôi ngựa của cô, dịu dàng nói:
“ Anh đưa em đi ăn, em thích ăn gì?”
“ Không cần, em về nấu mì được rồi” Cô bối rối.
Trương Kì cốc vào đầu cô, mắng:
“ Ăn mì? Trước giờ em đều ăn uống qua quýt thế à? Không được, từ giờ không được ăn như thế nữa.
Khiết Băng ôm đầu lườm anh:
“ Anh cốc đầu tôi? Anh tưởng chúng ta còn trẻ lắm à mà làm trò này. Tôi sắp 27 tuổi rồi, Trương tổng ạ.”
Trương Kì cười ngất, kéo cô vào thang máy:
“ Sara, em thật chẳng đáng yêu tí nào”
Phía xa, Tiểu Manh và Mai Linh thò đầu dòm ngó, thấy hai người vào thang máy rồi mới bật cười ha hả, bắt đầu bàn tán vô cùng sôi nổi, nghĩ ra những nơi họ sẽ đi, bày ra viễn cảnh lãng mạn trên bờ biển bạt ngàn, với những cơn sóng vỗ xa xăm ngoài khơi nơi chiều tà đỏ rực...
Cả tiếng sau khi anh nhân viên tổ bảo vệ đi kiểm tra, phát hiện hai cô ngồi bệt hỉ hả nói cười. Đên lúc này hai cô mới đỏ mặt ngại ngùng ra về.