Doãn Khả Vy hai mắt mở lớn hết cỡ, đáy lòng lộp bộp hai tiếng, trống ngực cũng đánh thùm thụp liên hồi.
Hắn nói rồi! Hắn nói hắn thích cô rồi! Cô nên biểu hiện như thế nào đây?
Aaa... Làm sao đây làm sao đây? Cô sắp không kiềm chế được chính mình mà nhảy bổ đến ôm hắn mất!
Ông trời đúng là không bạc đãi cô mà, cho cô làm lại cuộc đời, lại khiến cho người cô tâm tâm niệm niệm cũng có tình ý với cô.
Thật sự là không chân thực a!
Thấy người trong lòng cứ trợn tròn mắt nhìn mình mà không nói tiếng nào, Lữ Thiên Luân cũng có chút bất an, lên tiếng gọi: "Vy Vy!"
Tiếng của hắn gọi hồn cô trở về. Cô hồi thần nhìn chằm chằm hắn, ngập ngừng không nói nên lời: "Em... Em...!"
Không muốn để bản thân phải chờ đợi hoặc phải nghe những lời không nằm trong tầm khống chế của mình, hắn thận trọng nói: "Em chỉ cần trả lời được hay không được thôi."
Doãn Khả Vy lúng túng không dám nhìn hắn, hai gò má hồng lên một mảng, thẹn thùng nói: "Được!"
Hắn một lần nữa chiếm đóng môi cô tuyên bố chủ quyền.
Doãn Khả Vy lúc này không còn tỏ ra lúng túng cùng xấu hổ nữa. Bọn họ bây giờ đã chính thức bước đến một tầng quan hệ mới, cho nên hôn môi cũng là điều hết sức bình thường.
Hai tay cô từ từ đưa lên vòng qua cổ hắn, trúc trắc đáp lại.
Thấy cô chủ động ôm lấy, hắn được đà lấn tới, hôn càng thêm sâu.
Cảm xúc mềm mại cùng ngọt ngào đan xen khiến hắn mê luyến vô cùng, cảm thấy hôn bao nhiêu lần cũng chưa thoả mãn.
"Vậy hiện tại gọi anh là gì?" Hắn vẫn chưa quên vấn đề còn chưa có câu trả lời.
Doãn Khả Vy lắc đầu. Cô thật sự là chưa trải qua tình huống này bao giờ. Đổi cách xưng hô sao? Cô làm sao biết nên gọi hắn như thế nào đây?
Vậy nên sau vài giây suy nghĩ, cô quyết định trả lại vấn đề nan giải này cho hắn.
"Anh muốn em gọi anh như thế nào?"
Lữ Thiên Luân nhướn mày: "Anh muốn thế nào đều được sao?"
"Em sẽ cân nhắc."
Hắn nở nụ cười tà mị, sau đó xướng lên ba cái danh xưng: "Ông xã, chồng yêu, anh yêu. Cái nào cũng được, tùy em chọn."
Hai mắt Doãn Khả Vy trợn trừng nhìn hắn: "Anh không biết xấu hổ!"
Cái gã này bình thường trông đứng đắn là vậy, bây giờ lại vô cùng gian manh, chọc ghẹo cô hết lần này đến lần khác.
Hắn mà cũng thốt ra được mấy cái từ sến sẩm này a!
Mới ngày đầu xác định quan hệ mà đã mặt dày cỡ này, về sau không biết hắn còn có thể nghĩ ra được mấy cái danh xưng kinh thiên động địa gì nữa đây?
Cô nghe mà đã thấy xấu hổ rồi thì làm sao dám gọi hắn như thế trước mặt người khác cơ chứ?
Không có khả năng! Cô không làm được. Thật sự không có can đảm nha.
Lữ Thiên Luân cười càng thêm sáng lạn: "Anh không biết xấu hổ nên mới bắt được em đấy!"
Doãn Khả Vy tức giận không thèm nhìn hắn nữa.
Hắn làm bộ thở dài thành tiếng: "Haizzz... Chịu thôi, Vy Vy của anh da mặt mỏng, anh cũng đành chịu."
Vuốt ve đỉnh đầu cô một cái, sau đó nhẹ kéo về phía hắn để trán hai người đụng vào nhau, hắn nhẹ giọng nói: "Ngoan, gọi a Luân."
Chất giọng nhẹ nhàng trầm lắng của hắn như ẩn chứa sức mạnh thôi miên vô hạn khiến Doãn Khả Vy vô thức nói theo: "A Luân."
Hắn hài lòng mỉm cười, sau đó hôn nhẹ lên trán cô một cái xem như an ủi.
Niềm hư vinh được thoả mãn, hắn lúc này mới chịu lấy nón bảo hiểm đội lên cho cô, khẽ cười: "Được rồi, đi thôi."
Dứt lời, hắn đội nón bảo hiểm cho chính mình, trèo lên xe, cầm lấy tay cô đang đặt hai bên sườn siết hông chính mình rồi mới đề máy phóng nhanh rời khỏi bãi đỗ xe.
Doãn Khả Vy ngồi phía sua ôm lấy thắt lưng hắn, phiến môi sưng đỏ khẽ cong lên, trong lòng chính là sự vui vẻ chưa từng có.
Được người mình thích đáp lại ai mà chẳng cảm thấy cao hứng, cô hiển nhiên cũng không ngoại lệ.
Hắn nói hắn thích cô nhưng hắn cũng chẳng cần hỏi cô có thích hắn không, vậy cô nên buồn hay nên vui đây?
Có lẽ là vui nhiều hơn nhỉ?
Điều này chỉ có thể giải thích rằng hắn nguyện cho đi mà không cần đáp lại!
Tuy hắn thực sự bá đạo nhưng mà ở bên cạnh người đàn đàn ông như vậy cũng không có gì là không tốt. Ít nhất hắn thích cô, cũng tôn trọng cảm xúc của cô.
Hoặc có lẽ hắn cũng đã nhận ra rằng cô thích hắn rồi, cho nên hắn mới không cần hỏi một câu đã biết sẵn đáp án.
Trong lòng Doãn Khả Vy nở hoa rực rỡ. Những tháng ngày tiếp theo hẳn sẽ vô cùng vô cùng kích thích cho mà xem.
Xe chạy gần ba mươi phút thì dừng lại trước cửa hàng thời trang couple.
Nhìn biển hiệu trước mặt, Doãn Khả Vy không khỏi nhíu mày, nghi hoặc hỏi: "Anh đưa em đến chỗ này làm gì?"
Hắn tháo nón bảo hiểm xuống, sau đó mới trả lời cô: "Vy Vy, em cảm thấy đi hẹn hò mà mặc đồng phục đi học là thích hợp sao?"
Cô cúi đầu nhìn bộ quần áo trên người, cười gượng: "Ồ, hình như là không thích hợp lắm."
Gạt chân chống xe bước xuống, hắn giúp cô tháo nón bảo hiểm, nói tiếp: "Vậy nên đi thay đồ khác thôi."
Doãn Khả Vy gật đầu, cùng hắn đi vào trong cửa hàng tìm kiếm bộ trang phục khác.
Cửa hàng couple thì dĩ nhiên chỉ bán quần áo dành cho cặp đôi.
Lữ Thiên Luân hướng một nhân viên cửa hàng nói: "Lấy cho chúng tôi mẫu mới nhất năm nay."
Cô nhân viên nhìn vào đôi nam thanh nữ tú mặc đồng phục học sinh thì ánh mắt không giấu được kinh ngạc, trong lòng vừa âm thầm tán thưởng vừa cảm thán: "Đẹp thì có đẹp nhưng mà vẫn còn là học sinh đấy! Giới trẻ thời nay yêu sớm thì thôi đi, đã vậy còn không ngại công khai nữa. Chậc! Nhưng mà khách hàng là thượng đế, vì chén cơm của mình cho nên vẫn phải tiếp đón nồng nhiệt thôi!"
Cô nhân viên nở nụ cười chuyên nghiệp, nhẹ gật đầu: "Vâng, xin chờ một chút."
Bằng kinh nghiệm bán hàng nhiều năm, cô nhân viên chỉ cần nhìn thoáng qua ngoại hình hai người liền có thể chọn size thích hợp vừa vặn vô cùng.
Nhìn chính mình trong gương, Doãn Khả Vy không khỏi tặc lưỡi.
Chiếc váy liền thân màu trắng phối xanh, tuy không quá kiểu cách nhưng vô cùng tao nhã. Đúng là thương hiệu thời trang nổi tiếng có khác, dù là đồ couple cũng vô cùng độc đáo và ưa nhìn.
Không biết đồ dành cho nam sẽ như thế nào nhỉ? Thật mong chờ.
Bước ra khỏi phòng thay đồ, nhìn người nào đó vận trên người chiếc áo sơ mi màu trắng phối xanh, tông màu y hệt chiếc váy cô đang mặc cùng với chiếc quần jeans sậm màu thì đáy mắt sáng lên thấy rõ.
Bình thường hắn mặc đồng phục sơ mi quần tây cùng áo khoác trông đã vô cùng anh tuấn đĩnh đạc, hiện tại mặc quần jeans, không còn là dáng vẻ của một nam học sinh trung học, trông lại càng trưởng thành hơn vài phần, cũng vô cùng soái.
Đàn ông với vẻ ngoài như thế này, bảo sao gái không đổ rần rần, cô cũng chẳng phải ngoại lệ.
Lữ Thiên Luân nhìn thấy Doãn Khả Vy xuất hiện trong chiếc đầm suông đơn giản thanh lịch thì cũng thập phần kinh ngạc.
Sự diễm lệ hoà cùng ngây thơ chất phác mà ít có nữ sinh ở tuổi của cô có được là điều khiến hắn động tâm nhất.
Cứ nhìn nữ sinh trong trường liền có thể phân biệt rõ ràng cốt cách của mỗi người, và cô chính là sự khác biệt duy nhất mà hắn nhận biết.
Không trưng diện vẻ ngoài, không đua đòi vật chất, học hành lại chuyên tâm, có trách nhiệm đối với trọng trách mà mình gánh vác...
Mà hắn, có lẽ là may mắn mới có được cô. Tuy phải thể hiện sự bá đạo ương ngạnh nhưng vì mục đích cuối cùng đã đạt được, bá đạo thêm một chút cũng chẳng đáng là gì.
Còn cô, hẳn cũng không ghét bỏ tính khí thất thường này của hắn, cho nên hiện tại cô và hắn cũng đi được đến bước này.
Vậy thì từ nay về sau, hắn dĩ nhiên sẽ sủng cô, chiều cô, yêu thương cô hơn gấp bội.
Nở nụ cười hài lòng, Lữ Thiên Luân rút tấm thẻ đen từ trong ví đưa cho nhân viên bán hàng để thanh toán. Xong xuôi, hắn nắm tay cô rời khỏi.
Không hỏi cô muốn đi nơi nào, hắn tự mình lên kế hoạch chu toàn cho buổi hẹn hò đầu tiên của hai người.
Sau khi ăn trưa thì đi công viên trò chơi đến xế chiều, sau đó lại đi xem phim rồi cùng nhau ăn tối mới trở về. Dĩ nhiên trước đó hắn phải gọi cho ba mẹ Doãn xin phép.
Hắn còn muốn đi thêm vài nơi nữa nhưng sợ về trễ quá sẽ mất điểm trước hai vị phụ huynh cho nên hắn vẫn phải tém lại, chờ đến cuối tuần rảnh rỗi lại tiếp tục đi hẹn hò.
Dù sao hàng ngày đến trường hắn và cô vẫn ở cạnh nhau, cho nên thời gian để hai người bồi đắp tình cảm là không hề thiếu.
Và hắn, dĩ nhiên tự tin về khoản này.
Hôm nay hắn đã đánh dấu chủ quyền rồi, vì vậy La Trọng Huy không còn đáng để hắn phải bận tâm gì nữa.