Là Ai Cưa Ai Khác Biệt Sao?

Chương 26: Chủ động hôn



Cánh cửa phòng vừa khép lại, Lữ Thiên Luân ngay tức thì áp lưng Doãn Khả Vy vào chính cánh cửa ấy.

Còn chưa định thần được chuyện gì đang diễn ra, môi Doãn Khả Vy liền bị hắn gặm cắn đến sưng đỏ cho đến khi không khí nơi khoang miệng gần như bị rút cạn, hắn mới miễn cưỡng buông tha.

Người ta thường nói đàn ông một khi đã ăn mặn thì khó lòng ăn chay được. Câu nói này không sai chút nào và đã được hắn chứng minh một cách chuẩn xác.

Không có cơ hội ở riêng cùng cô thì thôi, một khi nắm bắt được, người nào đó hiển nhiên nắm lấy không tha. Còn hậu quả thì chỉ mình cô gánh.

Cũng giống như bây giờ, không cần soi gương cũng biết môi của cô đỏ đến chừng nào, lại còn sưng nữa là khác.

Như thế này cô làm sao dám vác mặt đi gặp ai. Chẳng khác nào đang bố cáo thiên hạ bọn họ vừa mới làm chuyện hay ho gì?

Sau khi được hắn buông tha, Doãn Khả Vy tỏ ra tức giận trách cứ: "Anh không thể nhẹ nhàng một chút được à?"

Lữ Thiên Luân nhìn kiệt tác của mình thì khoé môi không khỏi cong lên, đầu ngón tay miết nhẹ vào cánh môi sưng đỏ của cô, đáy lòng dâng lên thương tiếc vô hạn.

Nhưng là, hắn thật sự khó lòng kiềm chế được chính mình mỗi khi có cơ hội ở riêng cùng cô. Thứ hương vị vừa ngọt ngào vừa mềm mại này tựa như độc dược, một khi trúng phải thì đến khoảng thời gian nhất định sẽ cần thuốc giải để tiếp tục tồn tại.

Cô như hoa anh túc mang hương thơm làm mê đắm lòng người, mà hắn đã nghiện đến nỗi không thể nào cai được.

Điểm nhẹ lên môi cô một nụ hôn an ủi, giọng hắn ôn nhu chưa từng có: "Anh làm đau em sao?"

Doãn Khả Vy xấu hổ cúi gằm mặt: "Một chút."

Đúng là có hơi đau nhưng cũng không đến nỗi nào, cô chỉ đang làm nũng muốn hắn dịu dàng hơn mà thôi.

Ngẫm lại thì, có lẽ hắn muốn thông qua hành động này để biểu thị tình cảm chăng? Xúc cảm càng nhiều thì tình cảm càng nồng đậm?

Cô thương thầm hắn những bảy năm, nếu như muốn thông qua nụ hôn để nói lên tình cảm cô dành cho hắn thì chắc là phải dùng đến từ cắn nuốt để biểu đạt, hoặc là căn bản nó vẫn chưa thể đủ để biểu đạt hết.

Có lẽ chỉ khi được cùng hắn hoà làm một thì mới miễn cưỡng biểu biểu đạt được trọn vẹn tình cảm mà cô dành cho hắn.

Chậc, hình như cô đã nghĩ quá xa rồi, cô vẫn còn là trẻ vị thành niên, còn chưa tròn mười tám đâu! Hắn mà biết cô có ý nghĩ muốn cùng hắn vượt qua giới hạn, có khi nào hắn sẽ khinh bỉ cô hay không?

Nhìn biểu cảm rụt rè xấu hổ của người trong lòng, Lữ Thiên Luân hận không thể một phát nuốt cô vào bụng.

Ngày trước khi hắn và cô vẫn còn là hai người không được thân cho lắm, hắn đã mong khoảnh khắc này không biết bao nhiêu lần. Bây giờ đã được như ý muốn, hắn dường như lại tham lam hơn.

Nhưng là người trong lòng còn chưa tròn mười tám, hắn không thể cứ thế nhúng tràm được.



Mà cho dù đã đủ mười tám thì thế nào, dục vọng có lớn thì thế nào, hắn vẫn phải kiềm chế đến cùng bởi vì cô là người mà hắn thật lòng yêu thương, muốn cùng cô bước vào lễ đường được mọi người chúc phúc chứ không phải là sự mê muội nhất thời.

Vì thế với cô hắn càng cần phải cẩn trọng hơn lúc nào hết. Một khi đã yêu thì đôi bên cần có sự tôn trọng và cam tâm tình nguyện.

Hắn ôm cô vào lòng, nhẹ giọng thủ thỉ: "Vy Vy, anh xin lỗi, là anh nhất thời xúc động không kiềm chế được chính mình."

Doãn Khả Vy tâm chợt trấn động. Cô chỉ là nói quá một chút, hắn cư nhiên lại xem là thật. Người đàn ông này, đôi khi đáng yêu đến mức cô muốn giận thêm một chút cũng không thể.

Vòng tay ôm lấy thắt lưng hắn, cô khẽ cười: "Không sao, lần sau dịu dàng với em một chút là được."

Hắn gật đầu: "Anh sẽ!"

Buông cô ra, Lữ Thiên Luân vuốt nhẹ tóc cô, nói tiếp: "Có muốn nghỉ ngơi một chút không?"

Đảo mắt nhìn quanh căn phòng rộng lớn hơn trăm mét vuông được trang trí đơn giản tông màu trầm, chiếc giường lớn đặt giữa phòng màu xám trắng, Doãn Khả Vy không khỏi bối rối.

"Đây là phòng của anh đấy, anh nhường em sao?"

Lữ Thiên Luân nở nụ cười tà mị, đáy mắt tối đi vài phần, cánh tay rắn chắc ôm lấy chiếc eo mảnh khảnh của cô siết chặt.

"Vậy cùng nhau thì thế nào?"

Doãn Khả Vy trong lòng lộp bộp hai tiếng, vành tai cũng bất giác nóng lên. Đây đích thực là lời mời gọi trắng trợn đấy!

Cố tỏ ra bình tĩnh, khoé môi cô nhếch lên, cười như không cười: "Anh không sợ em làm gì anh à?"

Mày rậm Lữ Thiên Luân nhướn lên, chậm rãi cúi đầu xuống, thổi hơi bên tai cô, khàn khàn nói: "Vy Vy, đừng quên em đang đứng trên địa bàn của ai. Nhưng mà nếu em thực sự muốn làm gì anh, anh sẽ vui vẻ phối hợp."

Sống lưng Doãn Khả Vy trở nên lạnh toát. Cô chỉ là mạnh miệng một chút thôi chứ cô nào dám làm ra hành động gì. Vậy mà hình như khiến cho người nào đó tưởng thật mà được đà lấn tới rồi.

Ai nha, cô vẫn còn nhát gan lắm.

Nhưng mà nếu như hắn thật sự lấn tới, cô có nên ngoan ngoãn phối hợp không hay là từ chối thằng thừng?

Hai mươi lăm tuổi rồi mà, thân mật hơn một chút cũng chẳng phải không thể. Thời đại nào rồi, nam nữ yêu nhau làm chuyện vượt rào cũng là điều bình thường thôi không phải sao?

Được rồi, nếu như hắn thật sự muốn cô, cô cũng sẽ không từ chối đâu. Tuy có hơi nhanh một chút nhưng cô cam tâm tình nguyện.

Doãn Khả Vy nhìn thẳng vào mắt hắn không tránh né dù chỉ một chút giống như muốn thông qua đôi mắt này có thể nhìn thấu tâm tư hắn.

Cô khẽ cười, khoé mắt cũng cong lên theo dõi nhất cử nhất động của hắn: "Anh rất mong em sẽ làm gì anh sao?"



"Em nói xem?"

Doãn Khả Vy nhìn Lữ Thiên Luân bằng ánh mắt trong veo mà tà mị khiến hắn có chút hít thở khó khăn.

Cô lặng lẽ hít sâu một hơi, dùng hết cam đảm tích tụ được hạ quyết tâm làm điều mình mong muốn suốt bảy năm qua.

Hai tay cô đưa lên vòng qua cổ hắn, kiễng chân, nghiêng đầu áp môi mình lên môi hắn, chậm rãi hôn lấy.

Người nào đó trong phút chốc bất động tại chỗ, hai mắt mở hớn không dám tin vào hành động bạo gan của người trước mặt.

Đây chính là lần đầu tiên cô chủ động hôn hắn, hắn chính là thụ sủng nhược kinh đến quên cả việc phải đáp lại.

Thấy hắn dường như vẫn ngây ngốc để mình cô tự biên tự diễn, nhất thời có chút tức giận nên hành động lớn mật hơn để kích thích hắn.

Chiếc lưỡi nhỏ nhắn khẽ liếm môi hắn, ra sức luồn vào giữa hai cánh môi để trườn vào trong khoang miệng nhưng lại bị hàm răng đang cắn chặt của hắn ngăn cản.

Người nào đó vẫn cứ bất động không chịu phối hợp, thế là cô dùng răng mình cắn nhẹ xuống.

Có lẽ dây thần kinh cảm giác vì sự đau đớn nhất thời đã đánh động được thần trí hắn nên khoang miệng đã chịu mở ra, cô thuận thế đưa lưỡi mình đi vào quấn lấy lưỡi hắn, không ngừng mút lấy cùng trêu chọc.

Lữ Thiên Luân lúc này mới hoàn hồn, bạc môi khẽ nhếch sau đó cùng cô phối hợp vô cùng hoàn mỹ.

Nụ hôn từ nông chuyển thành sâu, hắn từ bị động chuyển thành chủ động ra sức cắn nuốt thể hiện bản thân có bao nhiêu khát vọng.

Doãn Khả Vy bị hắn hôn đến ý loạn tình mê, bản thân bị hắn đưa đến đặt trên giường lúc nào cũng không biết, mà nụ hôn kia vẫn chưa từng dừng lại.

Cả hai cứ thế chìm đắm trong nụ hôn triền miên kéo dài.

Bản năng dục vọng đàn ông của Lữ Thiên Luân nhanh chóng chi phối lý trí, môi hắn bắt đầu rời đi đôi môi kiều diễm của cô, di chuyển đến cần cổ trắng nõn, lại đến xương quai xanh tinh xảo, từng chút từng chút một để lại hàng loạt ấn ký mỗi nơi hắn đi qua.

Thần trí Doãn Khả Vy trong lúc nhất thời bị luân hãm, chìm đắm trong bể dục vọng đang được người nào đó khơi mào.

Đến khi sự tê dại không biết từ nơi nào truyền đến khiến cô từ trong mộng mị thanh tỉnh, lý trí mới dần dần được kéo về.

Xúc cảm chân thật từ đôi bàn tay được ai đó nắm chặt không buông, sự ẩm ướt mềm mại xen lẫn chút đau nhói giống như bị môi ai đó hôn lên rồi **** ***...

Đôi đồng tử đen láy của Doãn Khả Vy mở lớn hết cỡ khi nhận ra bản thân mình đang cùng người kia phát sinh chuyện gì.

Thần trí rốt cuộc cũng thanh tỉnh hoàn toàn, hai bàn tay cô bị hắn nắm lấy khẽ siết chặt, đôi môi bị hôn đến sưng đỏ mấp máy, thấp giọng nài nỉ: "A Luân... Đừng!"