Hắn trả lời bằng giọng điệu vô cùng tức giận: "Hôn ước giữa hai nhà đã hủy rồi vậy mà cô ta vẫn đi khắp nơi nói mình là hôn thê của con, còn nói bạn gái con là tiểu tam. Hiện tại trên diễn đàn trường đã trở thành hot search. Ba nói xem bọn con phải làm sao đây?"
Kenneth Lauder rơi vào trầm mặc.
Mặc dù hai bên gia đình qua lại thân thiết nhưng cũng là từ thời ba mẹ của ông rồi, đến lượt ông thì mối quan hệ cũng xa xách dần nên khi hai ông bà cụ muốn làm thông gia với bên nhà ấy, ông là người phản đối đầu tiên. Nhưng mà bậc trưởng bối muốn thế, ông cũng không có cách nào quản được.
Vài lần tiếp xúc với Tracy, ông thật sự không hài lòng với tính tình của con bé chút nào, vô cùng kiêu ngạo, lại chỉ biết nịnh nọt và tiêu xài phung phí.
Năm năm trước con trai đề nghị hủy hôn, ông ngay lập tức tán thành mà không cần suy nghĩ. Chỉ là khi đó không giải quyết triệt để, cộng thêm việc mẹ chồng nàng dâu bên cạnh ông bày ra chiêu trò linh tinh, bây giờ khiến con trai tức giận, con dâu tương lai bị mang tiếng oan.
Người đứng ở giữa như ông cũng thật là vô cùng khó xử mà. Biết đứng về phía bên nào mới được đây?
"Vậy con đã có cách giải quyết chưa?"
Hắn không trả lời câu hỏi của ông mà nói theo chiều hướng khác bằng giọng điệu vô cùng kiên quyết: "Hiện tại con chỉ muốn báo với mẹ, nếu mẹ không có cách nào đưa cô ta trở về, con sẽ làm theo cách của con. Đến lúc đó, quan hệ giữa hai nhà có sứt mẻ thì cũng đừng trách con!"
Kenneth Lauder gật đầu: "Ba không quá để tâm đến vấn đề quan hệ giữa hai nhà, chỉ là con nên suy nghĩ cho mặt mũi của ông bà nội của con."
Ông dừng lại một chút nhìn sang vợ đang nằm bên cạnh, khẽ thở dài: "Larry, nghe ba nói đây: mặc dù ba không tán thành lắm về việc mẹ và bà nội con đưa ra thử thách này đối với hai đứa nhưng con cũng nên suy nghĩ một chút, sau này con sẽ kế thừa sự nghiệp của ba, còn có của mẹ con nữa, cho nên sau này con sẽ còn phải đối mặt với rất nhiều vấn đề còn phức tạp hơn, và vợ tương lai của con cũng phải có ý chí như mẹ của con thì mới có thể đảm đương nổi cương vị này. Tracy chỉ là một thử thách nho nhỏ mà thôi, sẽ còn xuất hiện thêm rất nhiều Tracy nữa. Vì vậy, bạn gái của con nhất định phải có đủ tự tin để đánh bại tất cả bọn họ. Càng ở địa vị cao thì càng bị dư luận soi mói. Con hiểu ý của ba không?"
Lần này đến phiên Lữ Thiên Luân lâm vào trầm mặc.
Ba hắn nói không sai, gia tộc Laudera không phải là một gia tộc nhỏ, sự nghiệp rải rác khắp nơi trên thế giới. Nếu như sau này hai người kết hôn, hắn dù có thể bảo vệ nhất thời cũng không thể hàng ngày kè kè bên cạnh cô để giúp cô đối phó với những người lòng dạ đen tối muốn cố tình hãm hại.
Nếu thật sự muốn tốt cho cô, hắn chỉ có thể khiến cho cô càng thêm trưởng thành và mạnh mẽ, đủ để cô có thể một mình tự xử lý hết thảy mà không cần hắn nhúng tay vào.
Thứ hắn cho cô chỉ có thể là quyền lực nằm trong tay hắn, ở phía sau trợ lực cho cô, còn chiến trường vô hình phía trước, cô nhất định phải tự mình bước đi.
Bây giờ dường như hắn đã hiểu vì sao ba hắn lại để cho mẹ hắn có sự nghiệp riêng rồi. Một khi bà có thể tự mình đứng trên đôi chân của chính mình, không phụ thuộc vào gia tộc Lauder thì mới không một ai dám xem thường bà.
Hắn đã biết bản thân phải làm gì tiếp theo rồi.
"Ba, con hiểu rồi."
Ông hài lòng mỉm cười: "Được, nếu cần ba giúp đỡ thì cứ lên tiếng, ba sẽ giúp hết khả năng."
Hắn gật đầu: "Vâng, vậy con không làm phiền ba nữa, ba ngủ ngon."
Cúp điện thoại, Lữ Thiên Luân nhìn La Trọng Huy vẫn đứng trước mặt lạnh nhạt nói: "Tôi nghĩ cậu đã từng điều tra thân phận của tôi đúng không?"
Cậu ta không hề giấu giếm: "Đúng vậy."
Hắn cười như không cười: "Cậu tra không ra, nhưng hiện tại cậu có thể đoán ra được một chút có phải không?"
La Trọng Huy chợt nhướn mày, lại có chút ngạc nhiên sau câu nói của hắn, tự hỏi vì sao hắn lại khẳng định như vậy.
Nếu như cậu ta không nghĩ sai, thân phận của Lữ Thiên Luân thật sự không hề tầm thường chút nào.
Ví như cuộc điện thoại đường dài hoàn toàn nói chuyện bằng tiếng Anh kia liền có thể hiểu.
Cậu ta gật đầu: "Đúng vậy, nhưng tôi chỉ có thể nghĩ ra được thân phận cậu không đơn giản mà thôi."
Lữ Thiên Luân lại khẽ cười: "Nếu tôi không muốn ai biết thân phận của tôi, thì cho dù người đó có tra như thế nào cũng sẽ tra không được. Hiện tại chưa phải lúc tôi công khai thân phận nên tôi cũng sẽ không nói. Cậu chỉ cần biết như vậy là đủ rồi."
"Cô ả Tracy kia biết cậu là ai đúng không?"
Hắn gật đầu: "Đúng vậy. Thân phận cô ta cũng không đơn giản đâu cho nên cậu muốn giúp Vy Vy thì tốt nhất nên giữ im lặng, đừng chọc vào cô ta. Tập đoàn HL của cậu không là gì so với gia tộc đằng sau cô ta đâu."
La Trọng Huy ánh mắt chợt nheo lại. Câu nói này của hắn có phải là đang nhắc nhở cậu ta không? Hay nói một cách khác, hắn đang gián tiếp nói lên rằng gia tộc hắn cũng không đơn giản giống như vậy?
Cậu ta cân nhắc, lựa lời hỏi: "Gia tộc phía sau cậu so với cô ta thì thế nào?"
Lữ Thiên Luân nhìn hắn bằng cặp mắt sắc bén khiến hắn bất giác lạnh sống lưng. Khí thế này thật sự quá áp bách rồi.
"Tôi chỉ muốn chắc chắn rằng anh có bảo vệ được Vy Vy hay không mà thôi."
Hắn thả lỏng tâm tình trở nên hoà hoãn hơn một chút, nhẹ gật đầu: "Dĩ nhiên có thể."
La Trọng Huy cũng thở phào nhẹ nhõm: "Vậy tôi yên tâm rồi."
Lữ Thiên Luân quay đầu nhìn về phía bờ hồ đang lăn tăn gợn sóng, đáy mắt trở nên u ám, trong lòng cũng nặng nề vài phần.
"Cậu là người ngoài cuộc, cậu nói xem hiện tại tôi nên làm thế nào?"
La Trọng Huy khẽ liếc mắt sang nhìn hắn. Trong lòng cậu ta lúc này cũng nặng nề không kém.
Bây giờ loáng thoáng biết được thân phận của hắn, cậu ta lúc này có lẽ đã biết bản thân không có cách nào so được với hắn ta.
Luận về gia thế, hẳn cậu ta xách dép cũng chạy không kịp. Luận về trình độ lẫn ngoại hình cũng thế. Quan trọng hơn cả lại là người đến sau!
Nhưng mà, thua trên tay hắn, cậu cũng thấy không có gì phải đáng tiếc.
Mặc dù không có được người mình thích, nhưng nhìn thấy cô vui vẻ hạnh phúc, dường như cũng không còn khó chịu nữa.
"Anh không định bảo vệ Vy Vy sao?"
Hắn chợt thở dài: "Tôi biết cậu đang nghĩ gì. Ban đầu tôi cũng muốn làm như thế nhưng khi nói chuyện với ba tôi, tôi lại không muốn làm như thế nữa."
La Trọng Huy nhíu mày nhìn hắn nhưng lại không nói gì, tựa như biết hắn sẽ tiếp tục giải thích câu nói dang dở của mình.
Và đúng như vậy, Lữ Thiên Luân tay nắm chặt điện thoại, tiếp tục nói: "Tôi có thể bảo vệ cô ấy trước mọi tình huống nhưng không thể bảo vệ mọi lúc mọi nơi."
Hắn thở dài một cái rồi mới nói: "Giá như Vy Vy là một cô gái bình thường, tôi có thể giam giữ cô ấy bên cạnh hai mươi bốn giờ nhưng đáng tiếc, cô ấy không phải là con chim hoàng yến, cô ấy có tự do, có hoài bão của mình, cho nên tôi không thể ích kỷ mà hạn chế tự do của cô ấy. Như vậy đồng nghĩa với việc bất cứ lúc nào cô ấy cũng sẽ bị người ta khi dễ, hãm hại. Điều tôi cần làm hiện tại là giúp cô ấy trưởng thành hơn, cho cô ấy chỗ dựa vững chắc để cô ấy có thể tự đứng vững bằng đôi chân của mình."
"Anh định để cô ấy tự mình đối mặt?" La Trọng Huy sắc mặt trở nên nghiêm trọng.
Hắn cười tự giễu: "Nếu không thì sao? Với thân phận của tôi, đây sẽ không phải là lần duy nhất, mà chỉ là bắt đầu một cuộc hành trình dài, những thứ chờ đợi phía sau sẽ ngày càng khó khăn hơn. Có lẽ đây chỉ là thử thách đầu tiên của chúng tôi..."
Nói đến đây, Lữ Thiên Luân lại thở dài lần nữa. Đôi mắt tinh anh thường ngày cũng ảm đạm đi vài phần. Hắn hiện tại chỉ mong cô sẽ hiểu cho hắn, đừng vì chút khó khăn nhỏ này mà lùi bước.
Hắn âm thầm nói: "Vy Vy, anh tin em sẽ giải quyết tốt mọi chuyện."
La Trọng Huy thấy hắn thở dài thì cũng thở dài theo.
Nếu suy xét kỹ tính nghiêm trọng của vấn đề thì sự việc lần này cũng không quá khó khăn, chỉ cần xử lý khôn khéo một chút, có định lực một chút, cũng tin tưởng đối phương thêm một chút thì cửa ải này thật sự không khó chút nào.
Đối với những người sinh ra đã ngậm thìa vàng như bọn họ, sớm đã chịu sự dạy dỗ về những vấn đề này rồi, cậu hiểu và biết Lữ Thiên Luân làm như vậy là đúng. Chỉ khi trưởng thành thật sự và tự đứng trên đôi chân của mình, tình yêu mới có thể tồn tại và tồn tại vĩnh hằng.
Hai người đàn ông cứ thế lâm vào im lặng cho đến khi tiếng âm báo tin nhắn của hai người đồng loạt vang lên.
Lữ Thiên Luân tay cầm điện thoại nhanh chóng mở ra xem, sau đó sắc mặt chợt biến.
La Trọng Huy ngay sau đó cũng mở điện thoại, nghiến răng ken két: "Vy Vy gặp rắc rối rồi."
Hai nam sinh lần đầu tiên ôm cùng một tâm trạng, mau chóng chạy về phía phòng học của mình.