Doãn Khả Vy cười trừ: "Cao thủ ẩn mình cái gì? Chỉ là gảy đàn tranh thôi mà. Mẹ tớ mới được gọi là cao thủ, tớ còn chưa đạt được một nửa trình độ của mẹ tớ đâu."
Mẹ Doãn sau khi tốt nghiệp Trung học thì theo học ngành nhạc cụ dân tộc của Học viện âm nhạc, sau đó tiếp tục học lên thạc sĩ và được Học viện giữ lại trở thành giảng viên.
Kết hôn cùng ba Doãn không lâu thì sinh ra cô, thời gian khắt khe nên bà từ bỏ nghề giảng viên của mình, trở về chăm sóc chồng con.
Chính vì bà là giảng viên cho nên từ nhỏ cô đã được tiếp xúc với cổ cầm, cảm thấy vô cùng hứng thú nên bà cũng đào tạo cho cô từ lúc ấy. Hiển nhiên dù cô có thiên phú đi chăng nữa cũng không thể nào trò giỏi hơn thầy được.
Có lần cô hỏi bà: "Mẹ có tiếc không khi từ bỏ công việc yêu thích của mình?"
Khi đó bà chỉ lắc đầu cười: "Trong lòng mẹ, hai cha con là quan trọng hơn cả. Nếu cho mẹ chọn lại, mẹ vẫn sẽ làm như vậy!"
Nghe mẹ Doãn nói vậy, cô thật sự không hiểu cho lắm nhưng theo thời gian, cô dường như càng ngày càng hiểu rõ hơn nụ cười của bà khi nói ra câu ấy.
Có lẽ tình yêu dành cho gia đình luôn luôn to lớn hơn gấp vạn lần sự yêu thích của bản thân.
Cũng giống như hiện tại, khi cô thật sự yêu một người, cô cũng sẵn lòng từ bỏ tất cả, cố gắng giữ gìn và trân trọng người ấy bằng tất cả khả năng.
Ví như cuộc thách đấu với Tracy, cô nhất định phải khiến ả ta nhận thua một cách tâm phục khẩu phục, cam tâm tình nguyện chúc phúc cho cô và hắn. Còn cô, cũng sẽ vì tình yêu của hai người mà cố gắng phấn đấu.
Trình Như Ngọc nghe cô nói vậy thì không khỏi bĩu môi: "Cô nương của tôi ơi, thời đại này mà có người biết gảy đàn tranh là vô cùng hiếm đấy nhé. Tớ dám cá cả cái trường này không một người nào biết gảy đàn tranh đâu."
La Trọng Huy cũng gật gù: "Trình Như Ngọc nói đúng đấy. Những người khác không nói nhưng cô ả Tracy kia đàn dương cầm, chưa bàn đến trình độ của cô ta thế nào nhưng dương cầm thì ai mà chẳng biết đàn nên chẳng có gì đặc sắc cả. Còn em đàn cổ tranh thì chắc chắn ăn đứt ả ta rồi."
Trình Như Ngọc hào hứng gật đầu lia lịa: "Chuẩn không cần chỉnh. Vậy hạng mục này quyết định là đàn cổ tranh. Cậu về nhà kêu mẹ Doãn chỉ dạy thêm đi nhé!"
Lữ Thiên Luân lúc này lại nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng phức tạp, nửa kinh ngạc, nửa vui vẻ, chỉ là ba người kia lại không ai để ý đến hắn.
Trong lòng hắn lúc này chỉ có duy nhất một suy nghĩ: người phụ nữ của hắn quả nhiên vô cùng đặc biệt.
Nếu như bà nội hắn biết cháu dâu tương lai biết gảy đàn tranh, không chừng hắn sẽ bị bà cụ cướp vợ mất thôi.
Vì sao ư? Bởi vì bà cụ chính là tín đồ của cổ tranh đấy, nguyên nhân đương nhiên là do xuất thân của bà cụ là người Hoa quốc, cho nên bà cụ và mẹ hắn mới hợp nhau đến như vậy.
Viễn cảnh sau này sẽ là: bà nội - mẹ chồng - con dâu một phe ném ba người đàn ông còn lại đi đến tận mặt trăng mà sống!
Khoé miệng hắn bất giác co rút mãnh liệt. Mới chỉ tưởng tượng thôi mà hắn đã thấy nguy cơ trùng trùng rồi. Xem ra việc cô biết gảy cổ tranh, hắn phải tận lực giấu một cách triệt để mới được.
Hắn là lấy vợ chứ không phải đem con dâu hay cháu dâu về cho hai người phụ nữ quyền lực kia đâu! Cho nên sau này hắn phải tìm cách khiến cho ba người ít có cơ hội gặp nhau thôi.
Nghĩ đến đây, môi hắn chợt cong lên. Vợ sao? Hắn thật sự có chút nóng lòng rồi.
Bị ánh mắt nóng bỏng của ai đó chiếu tới, da đầu Doãn Khả Vy bỗng chốc nóng lên, vành tai nhạy cảm cũng hồng lên trông thấy.
Cô rụt rè hỏi hắn: "Làm sao lại nhìn em như thế?"
Lữ Thiên Luân nhẹ lắc đầu: "Không có, anh chỉ thấy ngạc nhiên mà thôi."
Nhưng thực ra trong đầu hắn lại có ý nghĩ vô cùng đen tối: vành tai nhạy cảm này không biết cắn vào sẽ có cảm giác nhỉ nhỉ? Lúc nào đó phải thử một chút mới được!
Doãn Khả Vy khẽ "Ồ" một tiếng sau đó mỉm cười mà không biết rằng người nào đó đang âm mưu muốn ăn đậu hũ của cô.
Trình Như Ngọc tiếp tục bàn tới kế hoạch của mình: "Hạng mục cuối cùng là thời trang."
Cô nàng lia ánh mắt như tia X quang quét toàn thân Doãn Khả Vy từ trên xuống dưới, cười vô cùng gian xảo khiến cô cũng phải nổi da gà.
"Nhìn mà xem, chuẩn không cần chỉnh. Đi thi hoa hậu còn được nữa chứ đừng nói đến hoa khôi. Luận chiều cao là đã ăn đứt cô ả Tracy rồi. Tớ chắc chắn vòng này cậu thắng. Vòng cuối cùng cũng vậy, ứng xử là sở trường của cậu, khỏi phải bàn nữa đi."
Doãn Khả Vy khẽ liếc mắt nhìn Lữ Thiên Luân cười gượng gạo. Cô nàng Trình Như Ngọc này thật sự là cứ tâng bốc cô đến tận mây xanh, lỡ như cô thua thì thật sự mất mặt lắm có biết không?
Lữ Thiên Luân lúc này bất ngờ trở nên hăng hái lạ thường: "Về phần trang phục và makeup, để anh liên hệ cho."
Trình Như Ngọc đưa ánh mắt nhìn hắn đầy ngờ vực: "Có tin được không đây?"
Hắn liếc mắt trừng cô nàng một cái: "Tôi không đáng tin? Cho dù tôi không đáng tin thì tôi cũng không để cho Vy Vy phải xấu mặt, biết chưa?"
Trình Như Ngọc giơ tay đầu hàng: "Vâng vâng, đại ca, em tin tưởng, tuyệt đối tin tưởng anh sẽ biến Vy Vy thành cô dâu xinh đẹp nhất, toả sáng nhất!"
Hắn nở nụ cười hài lòng, sau đó lại nhìn Doãn Khả Vy, trao cho cô ánh mắt an tâm.
Thấy kế hoạch đã đi đến hồi kết, Trình Như Ngọc búng tay một cái cười sáng lạn: "Đại công cáo thành. Cứ theo kế hoạch tiến hành, bảo đảm cuộc thi hoa khôi năm nay của trường chúng ta sẽ vô cùng đặc sắc cho mà coi."
Nhìn đồng hồ nơi cổ tay, vậy mà cũng đã ngồi bàn bạc hơn một tiếng, bên ngoài cửa sổ, mặt trời cũng đã dần khuất dạng, Lữ Thiên Luân lên tiếng: "Cũng trễ rồi, giải tán thôi. Tôi mời mọi người ăn tối."
Trình Như Ngọc lắc đầu: "Cảm ơn Hội trưởng nhưng mà em phải về nhà thôi, chờ Vy Vy đạt được hoa khôi, lúc đó mời bọn em một bữa lớn là được."
La Trọng Huy cũng gật đầu: "Ừm, cứ thế đi. Tôi về trước."
Dứt lời, La Trọng Huy cầm ba lô đứng lên đi khỏi, Trình Như Ngọc cũng lẽo đẽo theo sau.
Biết làm sao được, bọn họ đâu có ngu mà ở đây làm kỳ đà cản mũi để mặc cho ai kia chà đạp lên tâm hồn FA?
La Trọng Huy và Trình Như Ngọc vừa rời khỏi lớp thì Doãn Khả Vy lại nằm bò ra bàn, bày ra dáng vẻ vô cùng uể oải.
Cô thở dài một hơi rồi mới trả lời: "Cảm thấy không được ổn cho lắm. Em sợ mình sẽ không thắng cuộc được."
Mặc dù kế hoạch của Trình Như Ngọc đúng là không chê vào đâu được nhưng mà có làm được hay không thì lại là chuyện khác.
Chẳng phải có câu "núi này cao còn có núi cao hơn" hay sao?
Lại nói, tư liệu mà Lữ Thiên Luân điều tra được về Tracy là thế, nhưng chưa chắc ả ta sẽ làm theo những gì mà họ dự đoán. Lỡ đâu ả ta có người chỉ điểm, vậy thì chưa chắc gì cô đã có thể vượt qua.
Tự tin là điều tốt nhưng tự tin thái quá đến khi bị vả mặt thì đúng là đau lắm đấy.
"Doãn Khả Vy mà anh biết từ lúc nào lại thiếu tự tin như vậy rồi?" Hắn lại cười.
Cô không cho là đúng nói: "Đây là hai lĩnh vực khác nhau, không thể đánh đồng được."
Hắn vực cô dậy từ trên bàn, sau đó đưa tay lên nhéo hai má của cô, cất giọng cưng chiều: "Có anh ở đây, sợ cái gì?"
Doãn Khả Vy xoa xoa hai má nhói nhói, phụng phịu nói: "Anh có thể biến em từ một người không biết gì trở thành người toàn năng được sao?"
Những tưởng Lữ Thiên Luân sẽ cợt nhả chọc ghẹo để an ủi cô, ấy vậy mà hắn đột nhiên vô cùng nghiêm túc: "Vy Vy, chỉ cần em tin tưởng anh, mọi thứ anh đều sẽ làm cho em. Không ai là người hoàn hảo cả, bất cứ thứ gì muốn có được đều phải do chính mình cố gắng. Anh tin chỉ cần em cố gắng, tất cả đều có thể nắm trong lòng bàn tay."
Hắn dừng lại, nắm lấy hai bàn tay mảnh khảnh của cô đặt vào trong tay mình, dịu dàng nói tiếp: "Xem như là vì anh, em hãy cố gắng có được không? Chỉ cần qua được ải này khiến cho Tracy trở về, sẽ không còn ai chia rẽ được chúng ta nữa."
Mày liễu cô chợt nhăn lại. Những lời hắn nói dường như mang một hàm ý sâu xa mà cô không cách nào hiểu được, chỉ cảm thấy sự tình không hề đơn giản như cô nghĩ. Chắc chắn đằng sau sự việc này có điều gì đó khuất tất.
"Anh có chuyện gì đó giấu em có phải không?"
Trong lòng Lữ Thiên Luân lộp bộp hai tiếng. Hắn biết cô nhạy cảm nhưng không ngờ lại nhạy cảm đến thế. Hắn đã cố gắng che giấu để không khiến cô phải lo lắng nhưng hình như lại vô tình phản tác dụng rồi.
"Không có, em đừng nghĩ nhiều." Hắn lắc đầu cười nhẹ.
Cô im lặng nhìn hắn, lặng lẽ thở dài. Nếu như hắn muốn giấu vậy thì tùy hắn đi. Điều cô nên biết sớm muộn gì cũng sẽ biết. Tạm thời cứ cho hắn không gian riêng, thời cơ chín mùi thì mọi việc cũng sẽ sáng tỏ.