Là Ai Cưa Ai Khác Biệt Sao?

Chương 7: Bầu hội học sinh



Lữ Thiên Luân không nén được cảm xúc đang dâng trào, tiếp tục buông lời trêu chọc: "Trách nhiệm cũng thật là nặng."

Không chờ xem cô có phản ứng gì, hắn vỗ tay hai cái, chuyển hướng nhìn về phía các hội viên bên dưới, lớn giọng nói: "Nào, bầu lại hội học sinh thôi."

Doãn Khả Vy nhìn hắn rồi gật đầu: "Ừ, bầu lại. Trước hết là hội trưởng cùng hội phó."

Ngô Minh Thắng là người lên tiếng đầu tiên: "Này hai người kẻ tung người hứng, hai người tiếp tục giữ hai cái chức đó đi, bọn này nghe xong cái đề xuất này bắt đầu thấy hãi mà muốn rút khỏi hội rồi đó."

"Đúng đấy. Hai người năm rồi quản lý hội đâu ra đó. Năm nay tiếp tục đi." Trình Như Ngọc cũng hùa theo.

"Phải đó."

Cả hội đồng thanh hưởng ứng. Ai cũng tán thành không hề có thêm bất cứ ý kiến gì.

Củ khoai lang nóng bỏng tay này, ai dám nhận thì kẻ đó ngu hết chỗ nói.

Doãn Khả Vy thấy mọi người đùn đẩy trách nhiệm cho mình và Lữ Thiên Luân, cô hướng mắt nhìn hắn chờ xin ý kiến.

Thấy cô nhìn mình, Lữ Thiên Luân mỉm cười đáp lại ánh mắt của cô, đề nghị: "Em làm hội trưởng nhé!"

Cô mở to mắt nhìn hắn, không dám tin vào những gì mình vừa nghe.

Lần đầu tiên nhìn thấy hắn có ý định đùn đẩy trách nhiệm, so với trước đây tựa như hai người khác nhau vậy.

Chẳng lẽ đây mới là con người thật của hắn?

Cô lắc đầu cười gượng, đối hắn trả lời: "Hội trưởng, anh đừng chọc em. Em đảm đương không nổi."

Hắn lại nhìn cô cười cười: "Sao lại không? Bản lĩnh của em mọi người đều biết. Không cần khiêm tốn như vậy."

Cô nhăn mặt nhìn hắn.

Hắn đây là ý gì? Hắn là đang đề cao cô hay đang có ý nói móc vì đã đề ra cái ý tưởng quỷ quái này?

"Hội trưởng, anh cứ an vị ngồi cái ghế của mình đi." Cô không chịu thất thế tự ý quyết định chức vị cho hắn luôn.

Hắn lại cười quỷ dị nhìn cô khiến cô sởn tóc gáy.

Lần đầu tiên dám cùng hắn đối diện đối chất lại là cái cảm giác này sao? Trời ạ, cô sẽ không dám làm thêm lần nữa đâu.

Hình tượng tốt đẹp của hắn trong lòng cô dường như bắt đầu sụp đổ rồi.

"Xem ra không tránh khỏi rồi." Lữ Thiên Luân nhún nhún vai, tỏ ra cam chịu.

Thấy hắn không ý kiến gì nữa, Doãn Khả Vy nhìn xuống mọi người bên dưới, tiếp tục nói: "Vậy mọi người bắt đầu đề xuất tên cho club đi. Ai thiên về phương diện nào thì nhận club đó nha."

Nhìn qua Trình Như Ngọc, cô nói tiếp: "Như Ngọc, cậu tiếp tục đảm nhiệm chức thư ký giúp mình nhé!"

Trình Như Ngọc mỉm cười gật đầu: "Ok, không vấn đề. Nhưng tớ muốn tuyển thêm đàn em, một mình tớ thật sự là nhiều việc muốn không thở nổi."

"Ok, cậu tự chọn người đi." Doãn Khả Vy gật đầu tán thành.

Chợt nhớ ra một vấn đề quan trọng, cô nhanh nói: "Quên mất việc quan trọng nhất, mọi người ở đây ai rành về web, có thể tạo hay thiết kế diễn đàn không?"

Ngô Minh Thắng chỉ tay về Lữ Thiên Luân dõng dạc nói: "Tìm đâu xa, chính là hội trưởng anh minh thần võ của chúng ta."

Trước đây cô chưa từng nghe Lữ Thiên Luân có biệt tài này. Giờ nghe La Trọng Huy khẳng định như vậy, cô thập phần kinh ngạc.

Vậy có phải nói lên rằng, cô lại có thêm nhiều cơ hội cùng thời gian ở cùng một chỗ với hắn hay không?



Này đối với cô cũng là thật có chút cao hứng không đỡ nổi nha.

Nhìn Lữ Thiên Luân, Doãn Khả Vy mỉm cười lên tiếng: "Vậy việc tạo diễn đàn, trăm sự nhờ anh."

Hắn không chần chừ liền gật đầu, ý vị thâm trường nói: "Vậy lát nữa cùng anh trao đổi."

Cô khẽ nhíu mày. Sau không nói gì thêm mà gật đầu.

Thời gian không còn nhiều nên cô lại lên tiếng cắt ngang sự bàn tán sôi nổi ở bên dưới: "Vậy mọi người suy nghĩ rồi cuối giờ chúng ta tiếp tục thảo luận nhé!"

Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp: "À phải, mọi người đã biết mình học lớp nào chưa? Trước mắt giúp Vy phổ biến sơ qua với giáo viên chủ nhiệm của từng lớp trong việc bầu cán sự lớp tham gia vào Hội học sinh. Khối lớp mới càng cần phải chi tiết hơn nữa."

"Vậy mỗi lớp cử một người đến phổ biến rồi tiện thể giúp giáo viên chủ nhiệm lớp đó bầu cán sự lớp luôn cho nhanh." Lê Thanh Hải đưa ra ý kiến.

"Ok được đấy." Mọi người đồng loạt tán thành.

Sau khi đã nhất trí về khoản ai sẽ đến lớp nào phổ biến, Doãn Khả Vy nhìn đồng hồ nơi cổ tay rồi lên tiếng: "Cũng sắp tới giờ đón học sinh mới rồi, chúng ta giải tán tại đây. Cuối giờ mọi người nhớ tập trung lại tiếp tục thảo luận, cũng nhớ nhắc nhở lớp trưởng các lớp cùng tham gia họp."

Xong xuôi, mọi người đồng loạt đứng dậy rời khỏi phòng hội nghị đi làm công tác đã được giao.

Lữ Thiên Luân cũng rời khỏi đi gặp thầy Hiệu trưởng.

Doãn Khả Vy sau khi trao đổi với thầy Chu phụ trách cũng theo ông cùng đi xuống dưới sân trường, chuẩn bị cho công việc chào đón học sinh mới.

Buổi tựu trường diễn ra vô cùng suôn sẻ. Sau đó ai nấy về lớp học của mình làm quen với bạn bè và giáo viên chủ nhiệm.

Doãn Khả Vy sau khi gặp Giang Ánh Nguyệt, giáo viên chủ nhiệm năm nay của mình để phổ biến tình hình chung của Hội thì cũng đến lớp đã được phân bổ phổ biến công việc của hội học sinh.

Hiện tại số người trong Hội học sinh so lớp số lớp hiện có của trường thì thiếu nhân lực nên một số người phải phụ trách đến hai lớp trong đó có cô.

Hai lớp kế nhau nên Doãn Khả Vy phân chia thời gian và hoàn thành tương đối nhanh.

Trở về lớp học của mình thì lớp cô cũng đã bầu xong cán sự mới. Hiện tại mọi người đang làm quen với nhau thông qua trò chơi và văn nghệ.

Doãn Khả Vy trong lòng âm thầm tán thưởng lớp trưởng mới nhậm chức của lớp - Châu Khánh Hòa. Hắn cũng thật vô cùng khéo léo linh hoạt.

Có lẽ trước đây vì cô kiêm chức lớp trưởng nên đã vô tình làm lu mờ một tài năng rồi chăng?

May mà bây giờ cô bất chợt nảy ra phương án này, chắc là sẽ phát hiện thêm nhiều nhân tài nữa không chừng.

Lần đầu tiên Doãn Khả Vy cảm thấy đây là điều đúng đắn nhất mà mình làm được.

Đứng ở cửa một lúc chờ cho tiết mục văn nghệ kết thúc, Doãn Khả Vy mới chậm rãi xách ba lô đi vào lớp.

Giáo viên chủ nhiệm đã gặp cô trước đó nên khi nhìn thấy cô, ngay tức thì lên tiếng giới thiệu: "Các em, đây là bạn Doãn Khả Vy, Hội phó Hội học sinh của trường chúng ta."

"Chào mọi người." Cô mỉm cười gật đầu chào cả lớp.

Toàn bộ những người đang có mặt tại lớp học này đều là những gương mặt quen thuộc mà cô đã từng gắn bó suốt năm học cuối cấp. Thật sự có chút hoài niệm.

Cả lớp ồ lên với vẻ mặt ngạc nhiên, trừ những người trong Hội học sinh đã gặp cô tại phòng hội nghị.

Bỏ qua những ánh mắt trầm trồ của mọi người, Doãn Khả Vy điềm tĩnh xách ba lô đi về cuối lớp, hướng về chỗ ngồi quen thuộc mà mọi năm cô đều một mình chiếm giữ, cũng là nhóm bạn trong Hội học sinh dọn trước cho cô.

Vì sao ư?

Chính vì cô là lớp trưởng lại cũng lại là nữ sinh cao nhất trong lớp nên hiển nhiên cô chỉ có thể ngồi cuối lớp mà thôi. Có điều là dãy giữa của lớp chứ không phải là trong góc.



Sĩ số của lớp là hai mươi chín, tất nhiên sẽ có một người chiếm giữ một bàn. Lạ là ai ai cũng nhường chiếc ghế đó cho cô.

Nhiều lúc cô có cảm tưởng mình như bị cô lập, không một ai muốn đồng bàn.

Từ lúc cùng gia nhập Hội học sinh, cứ hễ chung lớp với nhau là cả đám lại tụ tập một chỗ. Hiện tại cũng như thế, một nhóm bảy người bao gồm cả cô.

Doãn Khả Vy chậm rãi tiến về cuối lớp, nơi đám người Trình Như Ngọc đang vẫy tay.

Nhưng chỉ đi được vài bước, cô bỗng nhiên khựng lại khi nhìn thấy người lẽ ra không nên xuất hiện ở đây - Lữ Thiên Luân.

Kiếp trước hắn và cô học lớp kế nhau, nào có cùng chung một lớp?

Đây là chuyện gì xảy ra? Sai ở chỗ nào?

Còn có, hắn vì sao lại còn đang ngồi ở chiếc bàn lẽ ra là của mình cô?

Cô vào lớp cuối cùng, chỗ trống duy nhất là chiếc bàn mà hắn đang ngồi, và dĩ nhiên, cô chỉ có thể ngồi vào vị trí trống cuối cùng này.

Doãn Khả Vy hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, tiếp tục bước về chỗ ngồi giành cho mình.

Dừng lại trước mặt Lữ Thiên Luân, cô cười gượng gạo: "Hội trưởng, anh có thể nhích một chút về phía bên kia hay không?"

Hắn chống cằm nhìn cô khẽ cười. Qua vài giây hắn mới lên tiếng: "Được." Sau đó từ từ dịch người qua.

Hắn cố ý, nhất định là cố ý.

Cô có thể khẳng định như thế không sai.

Nụ cười nửa miệng kia có bao nhiêu gian xảo, hắn cho rằng cô không thấy chắc?

Tâm cô đã hai mươi lăm tuổi, đã bước ra xã hội bao nhiêu năm, cô làm sao lại không hiểu cơ chứ?

Hơn cô một tuổi thì sao? Đối với cô hiện tại mà nói chỉ là em trai chưa trải sự đời mà thôi.

"Cảm ơn!"

Dù biết tâm cơ của hắn không đứng đắn nhưng cô trước sau vẫn phải giữ lễ nghĩa đối hắn cảm ơn.

Suy cho cùng mục đích của cô là hắn, hiện tại được cùng hắn đồng bàn là chuyện cô không lường trước nhưng lại càng hợp ý cô không phải sao?

Ha, ông trời chính là đang giúp cô đấy!

Có điều, gần quá cũng không phải là tốt, thậm chí là mất nhiều hơn được.

Vì sao ư?

Chính là khiếm khuyết của bản thân sẽ dễ dàng bị đối phương phát hiện, hơn nữa là sẽ khiến cô không được tự nhiên.

Dù muốn dù không, cuối cùng cũng không thể thay đổi được gì nữa, thôi thì mặc cho số phận đi.

Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.

Cô và hắn, tiếp theo sẽ xảy ra những gì, đó là chuyện của tương lai sau này. Nhưng cô tin chắc rằng, đó là những điều chưa từng xảy ra.

Là vui hay buồn, là tốt hay xấu, cô sẽ mở lòng đón nhận.

Ông trời đã cho cô cơ hội, cô tất nhiên phải nắm giữ cho tốt.

Lữ Thiên Luân, anh cứ chờ bị bà đây cưa đi!