Là Khi Em Biết Em Đã Yêu Anh

Chương 36: Chương 36




"Tiểu thư có nhớ chỗ này không?" Ông lão vừa rắc vụn bánh mì xuống hồ, vừa hỏi tôi.
Tôi thích thú nhìn những con cá bé lít nhít thi nhau ăn Cũng hay thật! " Dạ, nhưng ông cho cháu biết thiếu gia là ai không ạ?" Tôi vẫn nhìn lũ cá, hỏi.
" Hoàng tiểu thư! Cô quên nhanh vậy sao? Lão đã chứng kiến từ đầu đến cuối kỉ niệm của hai người, thôi thì để lão kể lại cho cô vậy!" ông ta nói, giọng ôn hòa.
Kỉ niệm? Thực sự kỉ niệm nhiều đến vậy sao? Tôi im lặng, lắng nghe..
" Vũ Hải Thiên, chính là tên của thiếu gia. Cô và thiếu gia gặp nhau lần đầu tiên vào 2 năm trước.... Lúc đó, chỗ này vẫn chưa là của nhà tôi, và thiếu gia vô tình bắt gặp cô đang ấy chú cá nhỏ ăn" Ông ta kể, giọng đều đều nhưgn chất chứa đầy tình cảm.
Cho cá ăn? Vậy là tôi và mấy con cá này từng quen nhau hả? tHảo nào quen thuộc đến vậy...

" tHiếu gia xuất thân danh giá, là người lịch lãm, vốn rất kiệm lời. tuy chỉ hơn cô 2 tuổi mà so về tính cách giống như 2 chú cháu vậy" Ông già khẽ cười " Cô vẫn vậy, tinh nghịch, và ngây thơ.
Tôi nhìn ông ta, khẽ cười " Ông kể tiếp đi ạ!"
" Nhờ cô mà thiếu gia trở nên rất hòa đồng, và chẳng biết từ lúc nào hai người đã yêu nhau. Còn chôn hai có lọ ghi lời hứa sẽ yêu nhau trọn đời nữa chứ!" Ông già cười hiền, nhưng nước mắt bắt đầu chảy ra trên khuôn mặt nhăn nheo " nhưng rồi thiếu gia bị ép sang Pháp du học, cô ở lại. Khi thiếu gia trở về, thì không tìm được cô nữa, vì thiếu gia vốn chẳng biết gì về cô cả. Thiếu gia luôn tự dằn vặt mình, tiểu thư à!"
Tôi nhìn ông ta, ánh mắt đầy cảm thông. Tên hiệu trưởng đó lại có một ông giúp việc tốt như ba đẻ vậy nên chắc sướng lắm nhỉ! Người giúp việc nhà tôi, ai ai cũng chỉ biết làm, xong về, rồi lại làm, rồi về,.... Chán lắm!
" Cô trở lại đây, tốt quá rồi, Nhã An tiểu thư à! Vì không tìm được cô, mà thiếu gia đã thay đổi rất nhiều. từ một người không biết đến ăn chơi gì cả, thiếu gia ngày nào cũng vào bar, bạn gái không đếm xuể, may mà việc kinh doanh vẫn tốt" Ông già cầm lấy tay tôi bằng bàn tay nhăn nheo của mình " xin cô hãy giúp thiếu gia nhà chúng tôi, Nhã An tiểu thư!"
Tôi nhìn ông ta, khẽ cười "V..."
" Ai cho ông cho người lạ vào nhà?" Giọng nói vang lên đầy tức giận " Ông nghĩ ông là chủ nhà này à, ông Trần?"
Chính là hắn, tên hiệu trưởng đáng ghét .Hắn đối xử với người tốt như vậy đấy! Tôi thề là nếu như lúc ấy mà tôi không vướng tay vướng chân tôi sẽ đập cho hắn u nguyên cục trên đầu luôn. Chẳng biết lúc truóc hắn tử tế thế nào, chứ thế này là không ổn!
" Thiếu gia à! Đó là Hoàng tiểu thư, người mà người vẫn ngày đêm mong nhớ, đâu có phải người lạ!" Ông quản gia nhìn hắn, ánh mắt đầy buồn rầu.
" Ông còn dám cãi tôi hả?" Cái tên trời đánh đó lớn giọng. Đúng là.... đã hại người tốt, lại còn hại cả người già nữa. THật không thể tha thứ!

Tôi liền lao ra, cầm chặt lấy cổ tay hắn, kéo đi. chẳng biết mình lấy ở đâu ra mà lắm sức lực đến thế nữa
" Sao anh nói vậy với ông ấy?" Tôi cắc cứ " Lại còn gọi tôi là người lạ nữa chứ! Dù tôi bị mất trí nhớ, nhưng anh đâu có bị mất, phải không nào?"
" Nhưng tình cảm cũng mất luôn rồi phải không?" Thiên trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt như ăn tuơi nuốt sống. MỘt nỗi sợ hãi mơ hồ trào lên.
tôi im lặng, mím chặt môi " ờ thì..."
Thiên cười nhẹ, rồi bước ra chỗ tủ rượu, rót một ly, đưa lên miệng.
" Này! Anh không được uống rượu! Rượu mạnh lắm đó!" Tôi giật cái ly trên tay hắn ta, trừng mắt, mọi sợ hãi biến mất tiêu.
" Tại sao...." Hắn nắm chặt vai tôi, cái vai mà mới đây đau ơi là đau còn chưa kịp hồi phục. Ôi cha mẹ ơi! Help me! " TẠi sao lại có thể quên tôi đi cơ chứ? tôi thì ngày nhớ đêm mong, còn em, em đã làm gì trong những ngày không có tôi ở bên? Lời hứa ấy, nếu tôi không tìm ra em sớm hơn, liệu em có thực hiện không? Tại sao lần nào gặp nhau em cũng bảo tôi là rượu có hại cho sức khỏe, trong khi ở gần bên em, trái tim tôi còn bị làm tổn thuơng gấp cả vạn lần. Tại sao tôi lại yêu em cơ chứ?"

Hai câu hỏi một ngày. Tại sao tôi lại yêu em?
Tôi không biết câu hỏi của Duy là thật hay giả, nhưng chắc chắn câu hỏi này là thật, thật trăm phần trăm.
Tôi cảm thấy bối rối thực sự, toàn thân khẽ run lên bần bật, mồ hôi rịn ra....
Tại sao lại có cái cảm giác chết tiệt này chứ?
END CHAP