Lạc Nhau Một Đời

Chương 15: 15




Sau đó khoảng 10 phút chờ đợi anh chỉ thấy có cô phục vụ khi nãy một mình bước ra, sắc mặt cô ấy còn có phần khó coi, cô ấy nhìn anh gãi đầu xong lại nhăn mặt khó xử, để Lưu Ngọc Lễ đoán thử xem nhé có lẽ Thiên Ý không chịu hợp tác với người phục vụ đó nhưng anh lại không tin cô dám làm trái mệnh lệnh của mình
Lưu Ngọc Lễ nhướng mày nhìn cô phục vụ
" Người đâu ? "
" Cô Dương mời..."
Lưu Ngọc Lễ hướng mắt nhìn về phía phòng thay quần áo, Thiên Ý bước ra với vẻ mặt không mấy tình nguyện, cô đội chiếc mũ lưỡi trai màu trắng còn được phục vụ tinh ý chọn cho chiếc áo cổ lọ tay dài màu xanh loại dành cho người chơi golf giống hệt với màu áo với anh.

Ngắm nhìn Thiên Ý trong bộ trang phục này anh chợt nhận ra cô có một nét gì đó rất riêng biệt, y phục như có thể thay đổi hoàn toàn cách nhìn nhận về thân phận của một người, tháo bỏ lớp vỏ bọc vệ sĩ ra trông cô chẳng khác gì bao thiên kim tiểu thư nhà quyền quý khác.
Nhưng nếu mọi sự dừng ở đó có lẽ đã tốt đẹp chỉ là khi Lưu Ngọc Lễ nhìn xuống nửa thân dưới của cô liền không khỏi giật mình, mắt anh mở thật to cả gương mặt đều đờ ra
" Phong cách gì thế này ? "
Tất cả đều rất ổn cho đến khi anh nhìn thấy Thiên Ý mặc chiếc váy chữ dáng chữ A xếp ly màu trắng tinh khôi lại phối thêm quần bó bên trong, thật chẳng ra làm sao cả
" Ông chủ tôi...!"

Cô phục vụ mặt sầu trông thấy rõ đi đến gần anh như muốn cúi đầu tạ lỗi
" Vốn dĩ sẽ mang tất dài nhưng cô Dương nói không thích hở hang như vậy nên cô ấy đã tự ý phối thêm quần ở trong mới thành ra như vậy "
Thiên Ý thật cảm thấy không tự tin với bộ trang phục trên người mình, chiếc váy quá ngắn khiến cô không quen nhất là khi phải hành động bảo vệ anh lại cực kì không tiện.

Thiên Ý cứ nắm níu chiếc váy khiến anh cảm thấy rất tức cười
" Thôi vậy cũng được, cô lại đây "
Chầm chậm bước đến bên cạnh anh cô nhăn mặt giọng nói lí nhí cầu xin
" Anh cho tôi thay lại quần áo được không, cái này trông kì cục quá "
" Sao cô không biết nghe lời vậy hả ? Ai chỉ cho cách mặc đồ quái gỡ như thế ? Chưa từng mặc váy sao ? "
Đúng như anh nói càng nhìn bản thân lại càng thấy kì cục, nếu như cấp ưới của Thiên Ý bắt gặp cô trong bộ dạng này chắc xấu hổ chết mất, trước câu hỏi của anh cô cũng thành thật trả lời
" Trước đây rất lâu khi còn ở cấp 3 thì từng mặc về sau khi trở thành vệ sĩ chỉ mặc đồng phục thôi, vả lại mặc váy sẽ không có chỗ cất súng không tiện chút nào, tôi còn phải bảo vệ anh mà.

"
Kéo tay Thiên Ý ra ngoài sân trong khi cô chưa kịp chuẩn bị gì cả, anh đặt chiếc gậy đánh bóng yêu thích của mình vào tay cô rồi nói với Thiên Ý
" Hôm nay không phải làm vệ sĩ, chơi vui vẻ là được, cô thử đi "
Cầm chiếc gậy trong tay Thiên Ý có chút chần chừ, mấy trò này cô đâu có biết chơi đâu, anh như vậy là cố tình làm khó cô rồi, nhìn anh bằng ánh mắt khẩn thiết van xin
" Ông chủ hay là thôi đi "
" Không được cãi "
Đặt bóng vào vị trí Thiên Ý nghĩ chỉ đánh một quả banh bé tẹo thôi mà chắc sẽ không thể làm khó được cô đâu, vậy nên cô cứ thế dùng hết lực đánh ra phát bóng đầu tiên, viễn tưởng quả bóng bay bổng và xa đang hiện lên trong đầu nhưng sự thật thì hoàn toàn nghiệt ngã, quả bóng dưới chân vẫn nằm yên không chút động đậy
[ Hụt rồi ? ]

Cô xấu hổ đến mức thật muốn tìm cái lỗ mà chui vào, bỗng nhiên có một lực kéo Thiên Ý về sau, lồng ngực Lưu Ngọc Lễ áp chặt vào lưng Thiên Ý, anh nắm tay cô chỉ cho cô cách cầm gậy và phát bóng sao cho thật chuẩn, giọng nói anh trầm ấm vang vang bên tai
" Chân rộng ra, cúi người xuống thấp một chút, tốt...bắt đầu lại đi "
Sau khi có người chỉ dẫn Thiên Ý thật sự đã làm tốt hơn một chút chỉ có điều tiếp xúc với Lưu Ngọc Lễ ở khoảng cách gần như vậy khiến cho cô cảm giác bị ngộp đến không thở nổi nhưng lại cảm thấy rất vui sướng.
Với vóc dáng cao lớn của mình khi đứng phía sau Dương Thiên Ý chỉ cách đánh bóng cho cô thứ khiến anh nhìn thấy rõ nhất là gò má ửng hồng không thể tự chủ anh liền đưa tay lên chạm vào vuốt ve gương mặt Thiên Ý từ phía sau.

Cô giật mình quay lại nhìn anh chỉ thấy Lưu Ngọc Lễ nhìn lấy mình một cách hững hờ
" Thiên Ý, vệ sĩ khi phản bội thì như thế nào ? "
Anh không biết vì sao mình lại hỏi cô vấn đề này, Thiên Ý lại không dám thắc mắc nhiều liền đáp lời anh
" Vệ sĩ trước khi vào tổ chức đều phải lập lời thề tuyệt đối trung thành nếu làm trái bất kì ai đều có thể lập tức bắn chết "
" Vậy từng có bao nhiêu người phản bội tổ chức ? "
Thiên Ý không nghĩ nhiều lập tức cho đáp án
" Từ lúc anh tiếp quản Đại Ưng đến nay chưa từng có người phản bội "
Chính cô cũng cảm thấy ngưỡng mộ Lưu Ngọc Lễ có thể khiến cho nhiều người tận trung với mình như vậy quả thật không phải dễ.
" Trước tôi thời kì của Phi Ưng lão đại có không ít kẻ làm phản nhưng khi tôi lên lãnh đạo thì chẳng ai dám làm gì cô biết tại sao không ? "

Cô nghĩ đơn giản là do anh tài giỏi khiến người ta nể phục vậy thôi
" Thật ra mỗi người đều có điểm yếu, nắm bắt được điểm yếu của ai đó ta sẽ có thể khiến chi người đó tuyệt đối trung thành.Thân là người đứng đầu tổ chức tôi phải là người không có điểm yếu nhưng tại sao cô cũng như vậy ? "
" Tôi sao ? "
" Tại sao cô cũng không có điểm yếu ? Cô chẳng sợ bất kì điều gì, không ai có thể nắm thóp được cô là người đặc biệt nguy hiểm "
Dương Thiên Ý nghe anh bộc bạch liền sững người ra, chẳng lẽ vì điều đó nên anh lo sợ một ngày cô sẽ phản bội tổ chức, quay lưng với anh hay sao ? Thiên Ý trở nên nghiêm túc hơn mà bày tỏ suy nghĩ của mình
" Như lời thề với tổ chức nếu Dương Thiên Ý tôi phản bội sẽ tự nguyện chết trong tay anh, tôi nói được làm được xin ông chủ hãy tin tưởng tôi được không ? "
Từ trong ánh mắt kiên quyết của Thiên Ý anh như có thể thấu nỗi lòng của cô, anh cảm nhận được sự khẳng định từ trong lời nói của Thiên Ý là vô cùng chân thành
" Thật sao ? "
" Tôi đảm bảo với anh tôi mãi mãi là người của tổ chức là người của anh tuyệt đối không thay đổi "
Dương Thiên Ý thật sự muốn bày tỏ cho Lưu Ngọc Lễ biết anh chính là tư tưởng là tín ngưỡng của cô, điểm yếu duy nhất của Thiên Ý cũng chính là anh, vậy nên cô hy vọng anh được vui vẻ được hạnh phúc và an toàn, chẳng dám mơ mộng cao xa chỉ mong có thể cả đời ở bên cạnh bảo vệ anh như việc mà cô đã làm suốt những năm qua chỉ cần bấy nhiêu đó là cô đã có thể bảo vệ được điểm yếu của mình rồi.