Lời của Ngã Lặc rõ ràng đang nhắc nhở, mà sau khi nghe xong cảm xúc của Giác Địch càng thêm sa sút, có cảm giác xa cách, cự người ngàn dặm.
Cô biết đó là một loại tự vệ từ trong bản năng hòng tránh xa những tổn thương. Nhưng vì sao?
Ngã Lặc đầy ý vị nhìn cô: "Giống cái sau khi thành niên đều phải chọn bạn đời, vì tương lai để lại đời sau, làm xung túc nhân mạch của đại lục thú nhân, cũng như duy trì sự tồn tại của họ tại nơi này. Thân là một giống cái, họ không được phép sống độc thân."
Vương Ly giật mình nhìn ông. Rất rõ ràng, ông lão này đang nói, cô phải nhanh chóng chọn một bạn đời cho mình sau khi gia nhập bộ lạc.
Được, coi như là ở thế giới của cô, Vương Ly cũng không định sống độc thân, cho dù cho đến thời điểm hiện tại cô vẫn chưa có người yêu. Chuyện này nói ra không hề khó chấp nhận, với điều kiện cô được tự mình lựa chọn, vậy cũng không xem là bị ép buộc sống cùng người không thích. Nhưng như thế thì lại liên quan gì tới Giác Địch.
Đối với sự ngờ vực vẫn còn hiện diện trên mặt cô, Ngã Lặc cảm thấy rất thú vị.
Nhưng một người khác thì không.
Giác Địch không đợi cho Ngã Lặc giải thích tiếp đã đứng dậy nói: "Chuyện sau đó xin nhờ lão tế ti."
"Tôi đi trước."
Hắn nói xong thì đứng dậy định đi.
Vương Ly thấy hắn đi thì quýnh lên, thành ra thân thể đang hư thoát không tránh khỏi loạng choạng muốn ngã.
Giác Địch vội vàng đỡ lấy cô như một phản xạ. Thời điểm ôm lấy cô, cái đuôi phía sau không tiếng động, có chút xúc động không thể đè nén mà lén lút chạm vào cẳng chân cô một cái. Nhưng lúc đó trong lòng Vương Ly thắc mắc, hoàn toàn không nhận ra cái đuôi mang theo cảm xúc nôn nóng kia. Chỉ có Ngã Lặc không tiếng động đem cử chỉ này thu vào đôi mắt già nua của mình. Bên trong ánh mắt chớp động thứ ý tứ rất kỳ dị, cười cười nhìn Giác Địch, lại nhìn Vương Ly, biểu tình thâm sâu khó lường khiến người rợn cả da đầu.
Vương Ly không nhận ra mình đang nắm tóc người ta, không rõ ngẩng đầu nhìn hắn: "Anh đi đâu vậy?"
Trái cổ Giác Địch khẽ trượt hai cái, có chút cự tuyệt không muốn trả lời.
Nhưng Ngã Lặc ở phía sau lại trả lời thay hắn: "Dù sao hắn cũng là thú nhân. Thú nhân và giống cái chưa xác định quan hệ bạn đời thì không thể ở cùng nhau. Mang ngươi đến đây rồi đồng nghĩa với nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành, chuyện sau đó không cần hắn lo nữa. Tương lai ngươi chọn bạn đời rồi lại càng không liên quan tới hắn"
Ông vừa nói xong thì cảm xúc của cái đuôi kia càng thêm bất ổn. Nó phạch một cái, ngỡ như đã đem không khí xung quanh cắt làm đôi, mang theo âm thanh xé rách vô cùng ê răng.
Ngã Lặc nhìn thấy, chỉ cười rất xảo trá, im lặng ngồi xem kịch vui.
Vương Ly được giải thích, gật gù xem như chấp nhận ý tứ mà ông muốn truyền đạt. Nhưng mà...
"Không phải, tôi vừa mới đến đây, chỉ quen biết một mình Giác Địch."
Cô nói xong thì nhìn Giác Địch: "Anh không thể nhiều chiếu cố tôi hơn sao? Bỏ tôi ở lại đây rồi bỏ đi à?"
Giác Địch không nghĩ tới, bị cô chất vấn đến sững sốt, không tránh khỏi có chút bối rối: "Tôi không..."
Hắn muốn nói hắn không có ý đó, nhưng lời đến miệng lại không nói được trọn vẹn. Chẳng lẽ hắn phải nói rõ nguyên nhân vì sao ư? Nói hắn không muốn gần gũi với cô khi biết sau này sẽ phải nhìn cô chọn người khác?
Ngã Lặc cười cười, tự nói đã nhìn thấy được thứ mình muốn thấy, cũng không tiếp tục ngồi nhìn nữa mà chủ động đáp lời thay hắn: "Ngươi nói cũng đúng. Vậy Giác Địch, ngươi phụ trách việc dẫn dắt Vương Ly nhanh chóng làm quen với cuộc sống trong bộ lạc đi."
Giác Địch mím môi có chút kháng cự. Vương Ly sao lại không nhìn ra. Nhưng này không giống thái độ trước đó của hắn chút nào, mà nó bắt đầu từ lúc Ngã Lặc nhắc nhở hắn... Không, có thể là từ lúc bước vào bộ lạc.
Nhưng cô không muốn thuận theo hắn, càng muốn làm cho rõ chuyện này trước khi bắt đầu cuộc sống mới ở đây. Nếu có thể trở về là tốt nhất, nhưng nếu không thể thì cô phải có đủ hiểu biết về nơi này mới được.
"Anh không muốn tiếp xúc với tôi? Vì sao?"
Cô nghiêm túc hỏi, cũng không có trộn lẫn cảm xúc khó chịu nào, chỉ đơn thuần là thắc mắc.
Nhưng Giác Địch lại không hề bình tĩnh. Cái đuôi của hắn cáu bỉnh quất qua quất lại không ngừng.
Vương Ly đã muốn nhận ra cảm xúc của cái đuôi kia vô cùng sinh động rồi, giống như đang thể hiện thay cho chủ nhân mặt liệt của nó vậy. Nhưng lúc này cô không có thời gian đi khám phá, cô nhìn thắng vào hắn hỏi: "Mặc dù chỉ mới đến đây nhưng sau khi được giải thích, tôi hiểu được một chuyện, cũng là lý do vì sao anh nói bộ lạc nào cũng hoan nghênh giống cái. Đó là vì giống cái ít ỏi, cạnh tranh khốc liệt."
Giác Địch mím chặt môi.
Mặc dù hắn không nói gì nhưng thông qua ánh mắt vẫn tham lam nhìn mình của hắn, Vương Ly càng thêm chắc chắn trong lòng, cô mạnh miệng nói: "Rõ ràng tất cả mọi người đều muốn có cơ hội tiếp xúc với tôi, vì sao anh lại né tránh? Sẽ có rất nhiều người muốn thay thế anh."
Cái đuôi kia đã sắp biến thành tàn ảnh rồi.
Còn Vương Ly vẫn đang nói: "Chẳng lẽ anh không phải thú nhân?"
"..."
Cái đuôi kia khựng lại giữa không trung, dáng vẻ rất buồn cười.
Ngã Lặc phụt một tiếng, sau đó khụ một trận, bên trong mang theo hương vị nén cười. Một đỗi ông mới đằng hắng đáp thay cho Giác Địch: "Hắn đương nhiên là thú nhân. Chuyện này có trời đất chứng giám."